“ Anh Diệp, không cần thiết phải như thế chứ?” Tiểu Triệu vỗ vỗ lên vai của Diệp Phong, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, sẵng giọng nói: “Ả này tuy không tồi, nhưng không đến nỗi làm cho người đã nhìn quen những người đẹp công sở hay những phụ nữ có khí chất hơn người phải há hốc miệng ngạc nhiên đến thế chứ, nếu anh thực sự có hứng thú với những người phụ nữ này như vậy, thì mai em sẽ giới thiệu cho anh vài cô, bảo đảm là đẹp hơn cô này.”
Mấy người đồng sự đang ngồi nói chuyện, uống rượu ở bên cạnh cũng phát hiện ra Diệp Phong khác thường, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, chỉ là người phụ nữ đó dường như không có một chút để ý gì về việc có tám người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình như vậy, cô ta vẫn chăm chú ăn nồi lẩu của mình, mặc dù động tác không được nho nhã cho lắm, nhưng cũng hết sức nhẹ nhàng, trong cái đại sảnh to như vậy, ngồi ăn một mình đúng là hiếm gặp, tính đi tính lại cũng chỉ có một mình người phụ nữ này mà thôi.
Nhưng cả một bàn đồ ăn nhiều như vậy thì không khỏi làm cho mấy người Tiểu Triệu phải cười lớn, họ chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào ở những nơi công cộng như thế này mà dám gọi nhiều thức ăn đến như vậy, hào phóng không kém gì khi nãy mình gọi tám chai Kiếm Nam Xuân cả. Chỉ là nhìn bộ dạng của người phụ nữ đó thì chắc chắn không thể ăn hết nhiều đồ như vậy được, nhìn kỹ hơn một chút, mặc dù nàng gọi nhiều đồ, nhưng mỗi đĩa chỉ có một chút ở trên mà thôi.
Diệp Phong hơi hướng ánh mắt ra chỗ khác, ho khan hai tiếng rồi nói: “Đừng nhìn nữa, ăn đồ của chúng ta đi, mấy thằng đàn ông con trai mà cứ nhìn chằm chằm một người phụ nữ như thế, không sợ bị người ta nói mình là bọn lưu manh sao?” Trong lòng hắn có chút hồ nghi, mặc dù chỉ nhìn nghiêng thôi, nhưng hắn cũng có đến tám phần chắc chắn, thực sự không rõ người phụ nữ có quan hệ vô cùng phức tạp với mình này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Tiểu Triệu cùng mấy người thấy Diệp Phong đã đưa ánh mắt về phía này, thì cũng không để ý đến người phụ nữ đó nữa mà tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, mà không ai phát hiện ra Diệp Phong ít lời hẳn đi, thỉnh thoảng ánh mắt lại hiện lên một vẻ đau khổ khó nói, nhưng nó cũng biến mất rất nhanh, không khiến cho bọn họ phải chú ý đến mình.
“Anh hai, cô ả tối qua quả là mãnh liệt, xém chút nữa thì làm cho thân xác tiều tụy của em gặp nạn.” Mấy thanh niên mặc đồ lòe loẹt bắt mắt tiến vào đại sảnh kèm theo những lời tục tĩu có phần dâm tà này.
Người thanh niên đi đầu cao khoảng một mét bảy tám, phanh ngực, lộ ra ngoài một hình xăm đầu lâu có phần dữ tợn, còn mấy người đi cạnh thì đi sát bên mình hắn, một tên ốm nhách ốm nheo trông rất biến thái vẫn đang tiếp tục nói về đề tài vừa rồi. Những lời nói khó nghe cứ vọng đi vọng lại trong đại sảnh một cách không kiêng nể, át hết cả tiếng cụng ly ồn ào khi nãy, làm cho mọi ánh mắt đều đổ dồn hết về phía đó.
Chỉ có điều, đối với những thanh niên giang hồ như thế này, thì chẳng có ai dám đi báo cảnh sát tố cáo bọn chúng cả. Thời buổi bây giờ, phần đông mọi người đều theo đuổi cái thứ gọi là trung dung(một chủ trương của Nho gia), phàm là không liên quan đến lợi ích của mình, thì hầu hết đều thờ ơ lạnh nhạt, rất ít khi có người tự tìm phiền toái cho mình.
Diệp Phong cùng mấy người đều hơi nhíu mày lại, nhưng ngay lập tức lại khôi phục trạng thái vừa rồi, thời buổi này thì nơi nào chẳng có những tên côn đồ như thế này chứ, mấy người Tiểu Triệu cũng không dám quản, nên Diệp Phong cũng chẳng thèm để ý làm gì, chỉ cần bọn chúng không làm gì quá đáng quá thì cũng chẳng cần đến mình phải đi làm cảnh sát.
“Anh hai, bàn này không có người!” Mấy tên lâu la tìm một hồi lâu mới tìm ra được một bàn không có người. Hiện giờ đang là giờ cao điểm, đa phần mọi người đều đi ăn vào giờ này, đại sảnh khi nãy nhìn còn có vẻ vắng lặng, nhưng giờ đây đã đông nghịt người rồi, cả đại sảnh này cũng chỉ còn có chỗ sát tường đó là chưa có ai ngồi.
Người thanh niên trẻ tuổi được mọi người xưng là anh hai không thèm để ý một chút nào những lời nói của mấy đứa đàn em của mình, cứ thẳng tiến tới chỗ Diệp Phong đang ngồi, có điều mục tiêu là chiếc bàn ở bên cạnh Diệp Phong.
“Cô em này, sao lại ngồi ăn một mình ở đây thế? Có cần anh ngồi ăn cùng cho vui không?” Người thanh niên trẻ tuổi có hình xăm trước ngực nở một nụ cười thô bỉ rồi đi đến bên người phụ nữ đó, đặt đít ngồi luôn xuống, dùng ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới thân hình quyến rũ của nàng, nhất là những bộ phận mẫn cảm thì lại càng lưu luyến hơn, dán mắt không tha.
Nhưng người phụ nữ đó thì lại không một chút để ý một sinh vật có hình người đang ngồi cạnh mình này, coi hắn chẳng khác nào không khí, không thèm quan tâm, cô nàng giơ tay ra hớt lấy viên chả cá trong nồi, thản nhiên bỏ vào miệng, nhai một cách từ từ rồi nuốt ực lấy một cái.
“Mẹ kiếp, anh hai của tao đang nói chuyện với mày đấy? Con ranh này, đừng có mà không biết trời cao đất dày.” Mấy gã đàn em đứng đằng xa thấy anh hai của mình đang trêu trọc con gái nhà lành, thì cũng vây hết đến, chỉ có điều là bọn chúng có vẻ không được bằng lòng với người phụ nữ đang lẳng lặng ngồi ăn này cho lắm, do vậy tất đều không khỏi kêu gào nhao nhao hết cả lên.
“Chúng mày cút hết đi cho tao, đừng có cản trở ông mày tán gái, làm em gái này giật mình thì làm sao đây?” Tên xăm ngực gầm lên giận dữ, hét cho mấy gã đàn em của mình phải lùi lại hết phía sau, “Cút hết ra đằng kia ăn cơm đi, không gọi thì cũng đừng có mò lại gần đây!”
Mấy tên lâu la này đều biết rất rõ tính tình của vị anh hai này, đó là tức nhất ai đến quấy rầy mình khi đang tán gái, nên cũng không dám ồn ào gì nữa, lủi thủi lùi lại một bên rồi gọi thức ăn cùng rượu uống.
Sau khi tên xăm ngực chửi cho đám đàn em đi hết sang một chỗ, thì khuôn mặt dữ tợn trong phút chốc lại trở nên hiền hòa hẳn đi, nhưng loại người tự nhận thấy hình tượng của mình đẹp trai này không làm cách nào có thể che đậy được bản chất dâm tà vốn có. Bao nhiêu năm sống trong những ngóc ngách như thế này, không phải là suốt ngày ẩu đả lẫn nhau, thì sẽ là đi sàm sỡ người đẹp đi đường, thì làm sao có thể trong chớp mắt biến thành người thanh niên tiêu biểu của thời đại được cơ chứ.
“Em gái, một mình mà gọi nhiều thức ăn vậy sao?” Thấy người phụ nữ ngồi bên cứ cúi đầu xuống cũng không ngẩng lên, thì nam nhân xăm hình bắt đầu bắt chuyện: “Bao nhiêu là thức ăn thế kia, tôi nghĩ bụng em cũng không chứa hết được đâu, chi bằng hai ta cùng ăn với nhau có phải hơn không, xem như tôi mời đi.”
Chỉ tiếc là người phụ nữ đó chẳng khác nào người điếc, không thèm để ý gì đến những lời nói của người con trai ngồi cạnh, ngược lại, nàng tự rót cho mình một cốc bia rồi chậm rãi uống. Đôi mắt ánh lên một tia sát khí mà người ta khó mà thể phát hiện ra.
Mặc dù tia sát khí đó biến mất ngay trong phút chốc, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Phong vẫn đang chăm chú nhìn. Diệp Phong lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ánh mắt đó đã thêm cho hắn hai phần xác nhận, nên giờ hắn đã có thể khẳng định được lai lịch của nàng.
Nhưng trong lòng có chút lo lắng, người hắn lo lắng không phải là người phụ nữ đó mà là người thanh niên xăm hình đang thao thao bất tuyệt kia, chỉ hy vọng trời cao phù hộ cho hắn có thể sống sót mà ra khỏi khách sạn này.
“Tửu lượng của em gái cao quá nhỉ, lâu lắm không gặp cô gái nào phóng khoáng như vậy rồi, chúng ta uống với nhau vài chén đi, em thấy thế nào?” Người thanh niên xăm hình thấy cô nàng liền một lúc uống cạn ba cốc bia thì không khỏi cười gượng nói, giơ tay ra nắm chặn lấy chai bia trước mặt nàng, mà không biết người phụ nữ này còn nhanh hơn, đã sớm đặt chai bia ra chỗ khác rồi.
“Cút!” Người phụ nữ trầm mặc nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng, chỉ một chữ thôi mà cũng làm cho mọi người trong đại sảnh như ngừng thở, tất cả những việc vừa xảy ra đã sớm được mọi người để ý, nhưng không ai dám đứng dậy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, đến giờ khi người phụ nữ lên tiếng đầy khiêu khích người thanh niên vừa nhìn đã biết là người xấu đó, thì ai nấy đều vã mồ hôi thay nàng, ai mà biết tên xăm mình đó có thẹn quá hóa giận hay không chứ.
Tên thanh niên xăm mình đó không ngờ tính cách người phụ nữ nãy giờ im lặng lại nóng đến thế, hơn nữa sau khi nàng hét lên từ cút thì lại thản nhiên ăn tiếp nồi lẩu của mình, không thèm để mắt tới hắn chút nào, từ khi hắn ra đời đến nay, chưa từng bị người nào khinh thường đến vậy, chứ đừng nói đấy còn là một người phụ nữ nữa.
Sự tức giận được đè nén nãy giờ cuối cùng cũng được bộc phát, khuôn mặt vốn hiền hòa giờ đây đã nổi đầy gân xanh: “Con điếm này, đừng có mà người ta nể mặt mà không muốn, ông mày nói chuyện với mày tức là đã xem trọng mày lắm rồi, mày thử hỏi hết vùng này đi xem có ai không biết đến Long Nhị ta không, mày có tin là ông mày hãm hiếp luôn mày tại đây không?”
“Ồ?” Người phụ nữ cuối cùng cũng chịu đặt đôi đũa xuống, từ từ ngẩng đầu lên, đôi lông mày thanh tú không khỏi nhướn nhướn lên mấy cái, hừ lên một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ thử xem sao?”
“Thử thì thử, mày nghĩ ông mày không dám chắc?” Vừa dứt lời, thanh niên xăm hình liền giơ tay hướng về trước ngực của nàng. Chỗ mà đã bị hắn ta hãm hiếp bằng mắt đến cả N lần rồi, lúc này cũng không thèm kiêng nể gì hết, không thèm để ý làm gì nữa cho mệt, cũng không mất công trêu ghẹo làm gì, cứ thọc tay vào cho mình là có lời nhất đã rồi hẵng tính.
Sắp đến đích thì hắn đột nhiên cảm thấy bả vai mình như bị đôi kìm sắt kẹp vào vậy, chỉ hơi do dự một chút thì toàn thân đã bị một lực lớn làm văng ra ngoài, bay thẳng xuống đất.