Chương 325: Thay đổi rất nhanh



Tình thế chiến trường dần dần gay cấn, nguyên bản bốn người trong bắn tỉa của Lãnh tổ gia nhập vòng chiến, triến khai trận đánh giáp lá cà. Dù vậy, đối phương gần sáu bảy mươi người, tình thế cũng không lạc quan hơn. Đến lúc này, muốn lui là chuyện phi thường khó khăn, chỉ có thể dùng mạng để liều kiếm lấy hy vọng sống.



Người Nhẫn Sát tổ từ từ ngã xuống, mà thân thể người Lãnh tổ cũng dần dần có rất nhiều vết thương, cuối cùng trong ba người xông ra đã có hai người không thể chống đỡ ngã xuống đất, trong nháy mắt bị băm thành thịt vụn. Mấy người còn lại tựa hồ cũng ý thức được kết cục này, liền dùng hết khí lực cuối cùng chém giết. Mặc dù phải táng thân ở đây, bọn họ cũng muốn mang thêm vài mạng đi theo.



Người của Nhẫn Sát tổ thấy được hy vọng thắng lợi. Lập tức khôi phục tinh thần, chọn chiến thuật vây quanh mà không tiến công, chậm rãi tiêu hao thể lực của đối thủ.



Chiến cuộc dần dần lệch chuyển.



Ở thời khắc chỉ mành treo chuông này, ở ngoài vòng vây đã hiện ra một thân ảnh, liền có ba bốn ngã xuống đất, ai cũng không ngờ tới Lãnh tổ có cứu viện, mà ngay cả những người Lãnh tổ đang bị vây quanh cũng không nghĩ ra rốt cuộc là thần thánh phương nào hỗ trợ, người nọ mặc dù che khuôn mặt, nhưng từ thân thể có thể biết được đó là nữ nhân, mà hành động lần này trong đội ngũ không có một nữ nhân nào.



Nhẫn Sát tổ bị giết trở tay không kịp, đến khi tổn thất gần mười người xong, mới kịp phản ứng, vòng chiến lập tức dời đi, vài người trong vòng chiến tách ra vây quanh nữ nhân hắc ý này, những người trong lãnh tổ liền cảm thấy áp lực được giảm bớt, chỉ là vẫn không thể phá vòng vây, vẫn phải đau khổ chống đỡ.



Mà nữ nhân đặc thù mới tới chiếu cố, bên người lập tức tụ tập hơn mười người, đa số là thành viên Nhẫn Sát tổ, bởi vì vừa rồi nữ nhân này giết một vòng, điều này làm cho Nhẫn Sát tổ hận người đánh lén này muốn bâm thành vạn mảnh, vì đồng bạn báo thù, chỉ là ý nghĩ của bọn hắn rất khó thực hiện.



Vẻn vẹn trong chớp mắt, lại có hai người bị nữ nhân này chém không kịp trở mình, một chọi mười, nữ nhân này vẫn không rơi vào thế hạ phong, biết đối thủ cường hãn nên Nhẫn Sát tổ cũng bắt đầu biến hóa, hãm mà không chiếm, nhất thời trở nên giằng co.



Mọi người trong Lãnh tổ đều biết rõ, loại giằng co này tạo bất lợi cho bọn hắn.



Dù sao đây cũng là chiến đấu ngoài nước, căn bản không có bộ đội tiếp viện, mà Nhẫn Sát tổ bên kia đánh lâu không được, nhất định sẽ liên lạc về dưới, không bao lâu sẽ có viện binh chạy đến, mặc dù viện binh chỉ là người bình thường, nhưng mà bọn hắn mỏi mệt cũng không thể nào đột phá ra ngoài.



Chỉ là lần này tất cả mọi người đều đoán sai. Giằng co một chút, lãnh tổ liền có viện binh tới rồi.



Lại một gã áo đen không biết lên bờ khi nào. Không nói một tiếng đã gia nhập vòng chiến. Cũng giống như tình huống của nữ nhân hắc ý, trước khi đối thủ kịp phản ứng thì thanh dao gâm đã kết thúc tánh mạng mấy người.



Diệp Phong từ rạng sáng đã nhận được điện thoại của Từ Tiến. Lời Từ Tiến nói rất đơn giản, cơ bản chính là tình báo đã sai lầm. Hành động ở Trân Ni đảo lúc rạng sáng có khả năng gặp phục kích, cho nên yêu cầu Diệp Phong đuổi tới Trân Ni đảo. Tham gia chiến đấu.



Diệp Phong không dám có chút chần chờ. Phóng ô tô đến cảng. Bởi vì không rõ vị trí của Trân Ni cảng lắm, cho nên liền cướp lấy một thuyền đánh cá và bắt cóc hai gã thuyền viên. Trong lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không để ý đối phương có là thường dân hay không. Uy hiếp một trận, thuyền viên liền đem hắn đến Trân Ni đảo. Từ xa đã thấy hỏa quang ở Trân Ni đảo. Diệp Phong cũng biết được hành động của Lãnh tổ xác thực giống như lời nhị ca Từ Tiến nói. Xảy ra vấn đề. Bởi vì địa chấn quá lớn, nên Diệp Phong đem trói hai gã thuyền viên lại, lúc này mới cẩn thận tiến vào Trân Ni đảo.



Để tìm kiếm người trên hòn đảo vẻn vẹn có vài km vuông căn bản không phải việc khó. Huống chi là trận hỗn chiến mười mấy người. Men theo thanh âm. Diệp Phong nhanh chóng tiếp cận đến vòng chiến.



Mặc dù tất cả đều hỗn loạn. Mọi người đều che mặt không thấy rõ dung mạo, nhưng mà từ thân thủ cùng thế cục cũng đoán được bên nào là địch nhân. Diệp Phong liền không chút do dự gia nhập vào chiến đấu. Lâu rồi không trải qua loại hỗn chiến này, trong nội tâm hắn không khỏi có chút nhiệt huyết. Thanh âm chủy thủ tựa hồ đã làm hắn nghiện, lưỡi đao nhanh chóng nhuộm đầy máu người.



Những tên áo đen khác Diệp Phong có thể không biết. Nhưng mà nữ tử hắc y kia. Hắn không thể nào không nhận ra. Nữ nhân trợ giúp Lãnh tổ, hơn nữa lại có thủ đoạn như vậy, ngoại trừ Lãnh Nguyệt còn có thể là ai? Hắn nhớ rõ nàng đã lên thuyền. Dựa theo kế hoạch hiện tại nàng đã về nước. Ai ngờ nàng lại xuất hiện ở Trân Ni đảo. Tất cả tất cả đều phải chờ cho chiến đấu kết thúc. Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là Lãnh Nguyệt. Thân thủ của Lãnh Nguyệt không thua kém ai trong lãnh tổ. Nhưng dù nàng cũng là phụ nữ có thai. Một khi có sơ xuất, hắn sẽ không thể nào thừa nhận.



Cho nên chủy thủ trong tay hắn lựa chọn những mục tiêu đang vây quanh Lãnh Nguyệt.



Nhận phải đả kích trí mạng. Bởi vì Diệp Phong đánh vào, tràng diện lập tức đổi thay, người Lãnh tổ bắt đầu phản kích, Nhẫn Sát tổ ban đầu vây quanh dần dần chuyển sang thế phòng ngự, số lượng ngã xuông càng ngày càng nhiều.



Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên. Chiến trường lập tức có biến hóa, Nhẫn Sát tổ nghe được tiếng huýt sáo này không chút chân chờ, bằng vào tốc độ nhanh nhất thối lui về bờ biển, mà người của bộ Quốc Phòng vẫn còn đang chống đỡ với Lãnh tổ, rất nhanh, bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng, người Nhẫn Sát tổ không ngừng leo lên thuyền con bên bờ, phóng ra biển, không có chút trì hoãn.



Ngay lúc này vậy mà bỏ rơi minh hữu, tự mình đào tẩu. Chiến sĩ nước R không khỏi liên tục chửi tục, chỉ là đây cũng chính là những lời thô tục cuối cùng mà bọn hắn nói được.



Đã không còn Nhẫn Sát tổ trợ giúp, bộ đội đặc chủng của bộ Quốc Phòng cũng không thể năng cản sự tiến công của Lãnh tổ, không cần ba phút đã ngã hết trên đất.



Diệp Phong quét mặt nhìn thi thể đám người này, ánh mặt ngưng trọng, ít nhất đã nhìn thấy hai thi thể của Lãnh tổ, nhưng mà hắn không biết là, tổn thất còn lớn hơn nhiều, ngoại trừ Lãnh Nguyệt và Diệp Phong, trên mắt của những người Lãnh tổ còn lại đều có chút ướt át, hành động có mười sáu người, tám người bị nổ bom trong tiểu lâu, hai người chết trận, một người mất tích, nêu không có hai người không biết tên giúp đỡ, mấy người bọn họ chỉ sợ không tránh khỏi vận mệnh tử vong.



Lịch sử của Lãnh tổ chưa bao giờ xuất hiện chuyện này.



Diệp Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lãnh Nguyệt đối diện rõ ràng không có bị thương, hắn an tâm lên không ít.Thẳng đến khi đến trước mặt năm người kia, mới trầm giọng nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây.” Sắc trời đã sáng, nếu như không lập tức rời đi, chỉ sợ Tử Xuyên gia tộc sẽ phái ra nhiều người tới vây công tiêu diệt.



Năm người nọ vẫn không nhúc nhích, nhìn hỏa quang dần dần tắt lịm cách đó không xa, trầm mặc im lặng.



Diệp Phong lập tức ý thức được nơi đó có vấn đề, lập tức hỏi: “Người của chúng ta tổn thất bao nhiêu?”



“Mười người, có tám người bị chôn trong tòa lầu đó, còn một người mất tích.” Trong đó có một người cố gắng khống chế tâm tình, cắn răng đáp. Tuy người trong Lãnh tổ thậm chí chưa từng gặp mặt nhau, vẻn vẹn là gặp nhau lúc làm nhiệm vụ, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ không có cảm tình, nhìn những chiến hữu chiến đầu cùng mình chết đi, loại tâm tình này rất khó khống chế.



Thân thể Diệp Phong hơi chấn động, tổn thất như vậy thật sự quá lơn.



Lãnh Nguyệt yên lặng đi đến sau lưng Diệp Phong nghe nói như thế xong, trong lòng nàng càng khó chịu. Nàng đã hứa hẹn với Vọng Nguyệt Thiên Tâm rời khỏi Lãnh tổ, không tham dự bất luận chuyện tranh chấp của Hoa Hạ và nước R, chỉ là từ trong miệng Vọng Nguyệt Thiên Tâm nàng biết được rất nhiều người của Nhẫn Sát tổ đi đến Trân Ni đảo, tựa hồ muốn bố trí mai phục tập kích Lãnh tổ, liền nhìn không được lén chạy đến đây, nếu đến sớm một chút, có lẽ rất nhiều người có thể còn sống sót.



Ngay lúc mọi người bi thống đên cực điểm, bỗng nhiên trong rừng cây phía xa truyền đến tiếng “xoạt..xoạt…” Chính là tiếng bước chân, hơn nữa lại không chỉ của một người, mọi người lập tức cảnh giác lên, ẩn thân vào sau kiến trúc.



Nửa phút sau, trong rừng cây tập tễnh bước ra tám người, bọn họ dìu đỡ nhau, hiển nhiên đều bị thương không nhẹ.



Đó chính là tám người tiến vào trong tiểu lâu.



Không ai ngờ bọn họ có thể còn sống.



Chuyện này chỉ có thể dùng từ vận khí để hình dung, lúc tiến vào tiểu lâu, tám người này liền cảm thấy được nguy hiểm, hơn nữa ma xui quỷ khiến thể nào lại phát hiện ra thông đạo dưới mặt đất, cũng chính là mật đạo của Nhẫn Sát tổ chạy ra, thương lượng trôi qua, tám người quyết định tiến vào mật đạo, lúc vừa tiến vào, tiểu lâu liền nổ tung, sóng xung kích cường đại đánh sâu vào mật đạo, tám người đều bị chấn đến chóng mặt, nhưng cũng may chính là không ai bỏ mạng, qua mấy giờ tám người đều tỉnh lại, lúc này mới thông qua mật đạo đi lên mặt đất, mà chiến đấu trên mặt đất cũng đã chấm dứt.



Tựa hồ đồng thời, bên kia rừng cây Diệp Tồn Chí liền hiện thân, hành động vẫn có lực như trước, tựa hồ không có bị thương.



Vận mệnh luôn nghịch với nguyện vọng con người.



Mọi người không kìm được vui mừng trong sát na, tiếng súng đã vang lên, Lãnh Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, từ từ ngã xuống. Cùng lúc đó, tựa hồ đều là bản năng, vài thanh chủy thủ đã bay vào trong bụi cỏ cách đó không xa, tên ẩn náo trong đó tức thì bị mất mạng.



Diệp Phong khó có thể chịu được cảm giác này, hắn vội vàng tiến đến, xem



Lãnh Nguyệt rốt cuộc bị thương ở đâu, nhưng mà, có người còn có tốc độ nhanh hơn hắn.



Một bộ bạch y tung bay, Lãnh Nguyệt đã được ôm lấy, lại thoáng một cái, thân ảnh bạch y xuất hiện ngoài mấy trượng, mọi người không kịp phản ứng, Lãnh Nguyệt đã bị người nọ ẵm lên ca nô, mà ca nô cũng lập tức khởi động, phóng nhanh về phía đường chân trời.



Vọng Nguyệt Thiên Tâm…


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #327