Chương 300; Đòn sát thủ



Diệp Phong rất kinh ngạc, sau khi nhìn khuôn mặt thật của người đó.



Mái tóc dài, màu vàng, đôi mắt sâu, khuôn mặt lai tây đông đã để lộ thân phận của người đó. Người đó chính là John, Diệp Phong cau mày,chuyện vượt ngoài dự đoán của hắn, hắn không biết sự xuất hiện của John có phải là đại diện cho g quốc. Nhưng mà có thể xác định chuyện càng ngày càng khó giải quyết. Mấy tháng trước, Tử Xuyên Khang Giới còn sống chết với John vì muốn giết Gulina nhưng mà bây giờ lại hợp tác cùng nhau, giữa bọn họ có giao dịch gì, khó mà nói được.



Liếc nhìn bộ quần áo đen trong thùng rác, Diệp Phong khẽ nhíu mày, Tử Xuyên Khang Giới và John bí mật gặp nhau nếu không thì không phải ăn mặc kín đến vậy. Mặc dù hắn thích hành động một mình nhưng lần này phải liên lạc với trong nước.



Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Phong lui về một ngõ tắt, đánh xe đến chỗ Trung Thôn Nhã Trì .Đây là điểm an toàn nhất để liên lạc với trong nước.



Trung Thôn Nhã Trì thấy Diệp Phong lúc đó vui mừng giống như một kẻ chết khát trên sa mạc nhìn thấy một ốc đảo.



“Mấy ngày nay không liên lạc được với anh tôi lo lắng quá.” Mấy ngày nay Trung Thôn Nhã Trì đều theo dõi tin tức, mặc dù hắn không biết rõ thân phận của Diệp Phong nhưng mà từ vụ sát hại hắn cũng đoán ra được vài điều nhưng hắn cũng biết thế lực của gia tộc Tử Xuyên nên cũng sợ có chuyện xảy ra.



“Lo lắng ta bị người của Nhẫn sát tổ giết sao?” Diệp Phong cười, vẻ mặt thoải mái, mọi người đều là những người thông minh, hắn lo lắng thân phận của mình bị Nhã Trì biết.



Trung Thôn Nhã Trì gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Việc của hắn là ẩn núp là tình báo cho nên đối với việc chém giết hắn cũng không lành nghề lắm, nếu nói về những thứ trước kia hắn được huấn luyện thì giờ hắn đã quên hết rồi cho nên đối diện với Ma vương trong lòng hắn cũng có chút kiêng kị. Hắn đã xem nhiều phim hành động, nên cũng cảm thấy giết quá nhiều người, tâm lý sẽ thay đổi. Mà Ảnh Phong giết hàng ngàn người, đã không thể dùng từ quá nhiều để hình dung.



Diệp Phong thở dài, đến ngay cả Nhã Trì là người trong nghề sau khi biết thân phận của hắn còn như vậy, không biết những người như Hà Tích Phượng, Tiêu Hiểu biết tay hắn từng vấy máu bao nhiêu người thì sẽ phản ứng thế nào, phỏng chừng không thể làm bạn nữa, phàm là người bình thường đều không thể chấp nhận sống cùng sát thủ.



Diệp Phong trở về chính đề.“Tôi muốn liên lạc với người trong nước.”



Nhã Trì cũng ý thức được mình có chút thất lễ, không khỏi xấu hổ, nhưng vẫn lấy một cái điện thoại di động từ trong ngăn bàn ra đây là công cụ liên lạc chuyên dùng của hắn, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều phải mã hóa. Hắn nhẹ nhàng đưa cho Diệp Phong nói:“Ngày hôm qua cấp trên đã liên lạc với tôi, nói muốn tôi liên lạc với anh, có chuyện trọng yếu cần thông báo, nhưng mà tôi không cách nào liên lạc được với anh.”



Diệp Phong gật gật đầu. Gọi cho hắn không được là chuyện thường. Khi không có chuyện gì cần thiết hắn đều tắt máy. Bây giờ thông qua các phương tiện liên lạc có thể biết được rất nhiều thông tin nên cũng mang đến cho hắn nhiều nguy hiểm, bởi vậy phải hạn chế sử dụng điện thoại. Theo lời của Masaharu Nakamura hắn gọi theo số đó.



Điện thoại được kết nối.Nhã Trì sau khi xác nhận điện thoại đã thông bèn rời đi.



“Cậu tại sao lại không thương lượng với tôi mà đã ra tay?” Từ Tiến cáu giận hỏi. Cho dù tình báo ở r quốc không báo tin gì về nhưng hắn vẫn có thể biết được thông qua tin thời sự. Ảnh phong đã tái xuất. Báo chí không thể bỏ qua tin tức hấp dẫn thế được, thậm chí không tiếc công sáng tạo ra những câu chuyện khiến cho Từ Tiến dở khóc dở cười.



“Tôi có chủ định của mình.” Diệp Phong trầm mặc một lát nói.



“Cậu muốn cho Lãnh Nguyệt biết cậu đã đến kinh đô?” Từ Tiến đương nhiên đoán ra mục đích hành động của Diệp Phong.



“Đúng thế.” Diệp Phong không có phủ nhận.



Sau đó nói chuyện với hắn bằng giọng thường ngày:“Cậu thành công rồi.”



Diệp Phong thân thể chấn động vội vàng hỏi:“Lãnh Nguyệt cùng anh liên lạc sao?” Đối đầu với gia tộc Tử Xuyên cũng chỉ là thứ yếu, hắn rất rõ mục đích mình đến đây.



“Đúng thế, cô ấy đã gọi điện cho tôi, bảo cậu dừng tay lại.” Từ Tiến nói, gặp cái tên không biết nghe lời đó không biết là phúc hay là họa. Chuyên quyền độc đoán của Diệp Phong cô đã được nếm trải, nhưng mà sự cứng đầu của Lãnh Nguyệt lần đầu hắn nếm trải Đối với một cô nhi mà nói, thông tin liên quan đến thân thế của mình có vấn đề rất khó mà chấp nhận được trong thời gian ngắn, kích động như vậy cũng là dễ hiểu.



“Cô ấy còn nói gì nữa không?”Diệp Phong có phần kích động. Lãnh Nguyệt có thể gọi điện thoại choTừ Tiến thì có nghĩa là cô đang ở r quốc, nói một cách chính xác hơn, là ở kinh đô. Nghĩ đến chuyện Lãnh Nguyệt đang mang thai, một mình nguy hiểm giữa kinh đô hắn không thể yên lòng.



“Cô ấy nói sau khi điều tra rõ sẽ về nước và cho cậu một đáp án chính xác..”



“Không còn gì nữa sao? Số điện thoại của cô ấy là bao nhiêu?”



Từ Tiến lần đầu thấy Diệp Phong vì một người mà lo lắng đến vậy, trước đó hắn luôn cho rằng, Ảnh Phong sẽ không bị bất kì điều gì chi phối, hắn khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:“Cậu cho rằng cô ấy còn dùng số đó sao?”



Diệp Phong thấy tức cười đúng là mình hỏi một câu vô cùng ngu ngốc. Chuyện này có lẽ phải dùng “Quan tâm quá hóa loạn” để hình dung.Khi có cô ấy thì không biết quý trọng, mãi cho đến khi mất đi rồi mới tự hỏi mình sao lại không biết trân trọng. Đó cũng chính là cảm giác lúc này của hắn. Hắn cảm thấy trước kia mình đã không quan tâm đến Lãnh Nguyệt vậy mà cô lại luôn toàn tâm toàn ý với hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy, mãi cho đến kho Từ Tiến nhắc nhở hắn mới như chợt tỉnh ra.



“Cậu chuẩn bị sao rồi?”



“Anh nghĩ sao ?” Diệp Phong hỏi lại một câu, tiếp đó ánh mắt kiên định nói:“Em sẽ ở đây cho đến khi Lãnh Nguyệt bình an trở lại Trung Quốc, nếu như cô ấy có chuyện gì xảy ra, ta sẽ trả thù cả r quốc, chứ không chỉ gia tộc Tử Xuyên.”



Từ Tiến hít một hơi lãnh khí, hắn chưa bao giờ hoài nghi Diệp Phong là người theo chủ nghĩa cực đoan, đây cũng là lý do vì sao hắn không cho Diệp Phong đến r quốc chấp hành nhiệm vụ.Hắn thật sự rất lo lắng, Diệp Phong có thể nhớ tới chiến trường cách đây mấy chục năm, sau đó lòng đầy căm phẫn, chém giết cả kinh đô. Hắn không phải thương tình dân chúng của r Quốc mà là sẽ làm xấu đi mối quan hệ hợp tác giữa hai nước.“Tùy cậu vậy!” Từ Tiến biết rằng Diệp Phong giờ là tướng ngoài quân lệnh, không ai có thể ra lệnh cho hắn trở về.



Diệp Phong trong nội tâm thật là cảm ơn Từ Tiến, từ khi hắn xuất ngoại, Từ Tiến luôn hỗ trợ, hộ chiếu vé máy bay đều do hắn chuẩn bị, thậm chí hắn còn bảo cả nhân viên tình báo giúp Diệp Phong.



Sau một hồi cảm kích, Diệp Phong lập tức nhớ tới trọng tâm của lần trò chuyện này.



“Có một tin quan trọng mà em muốn thông báo.”



“Nói!”



“Hôm nay em nhìn thấy John, chính là cái tên đệ nhất quân nhân g quốc. Hơn nữa hắn còn cùng Tử Xuyên Khang Giới gặp mặt, tuy em không có tận mắt thấy bọn họ, nhưng mà đến 90% là hắn cùng Tử Xuyên gia tộc có giao dịch, ít nhất cũng không liên quan đến g quốc, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ xác thức......” Diệp Phong bình tĩnh nói chuyện hôm nay hắn theo dõi Điền Cương Tuấn Trường và đã phát hiện ra điều gì. Từ Tiến thì lại không bình tĩnh chút nào.



Yên lặng một lát xong, Từ Tiến mới nói:“Biết rồi. Ta sẽ báo cáo lên cấp trên để đi điều tra chuyện này.”



Diệp Phong gật gật đầu:“Có gì mới em sẽ báo cho anh.”



“Chú ý an toàn.” Từ Tiến nhắc nhở. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, hắn đều dặn dò Diệp Phong như vậy, tuy hắn rất tin thực lực của Diệp Phong nhưng vẫn nên cẩn thận.



Điện thoại buông xuống, Từ Tiến ngồi ngay thẳng.



“Nó vẫn không chịu trở về?” Diệp Thành Trù nhẹ nhàng để quyển“Tôn Tử binh pháp” xuống, tháo kính mắt, ngẩng đầu hỏi.



“Vâng, thủ trưởng.”



Diệp Thành Trù lắc đầu,“Hai cái thằng quỷ này, quá tùy hứng. Cứ để bọn chúng làm loạn đi, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”



“Diệp Phong trông thấy John bắt đầu hành động ở r quốc.”



“Hành động cũng nhanh đấy chứ?” Tình huống này, Diệp Thành Trù sớm đã biết trước,nên cũng không kinh ngạc nói:“Người của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa?” Đối phương đã đẩy nhanh tiến độ thì phía mình cũng không thể ngồi im, đến lúc thích hợp ắt phải chi viện.



“Lúc nào cũng có thể xuất phát.” Từ Tiến không chút do dự, cao giọng hồi đáp.



“Được rồi.” Diệp Thành Trù chậm rãi đứng lên, trận chiến này hắn đã chờ mong rất lâu rồi, vô luận là đối với Lãnh Tổ hay là đối với cả Trung Quốc đều là một sự khảo nghiệm, xem ra sát thủ chỗ Lý Chấn có thể sử dụng được rồi.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #302