Chương 174: Tiểu diệp phi đao



Sau một lúc quan sát, khiếp sợ cuối cùng John cũng đã bình tĩnh trở lại. Trong lòng vẫn không hết kinh ngạc, dân cư Trung Quốc hơn mười triệu người, nhưng tướng mạo giống như người đàn ông trung niên này khẳng định chỉ là số ít. Hơn nữa, John đã nhìn ảnh chụp khuôn mặt này đã vài chục năm trước, thậm chí chính hắn vài chục năm trước cũng có len lén nhìn vài lần, nhưng cũng không có ấn tượng quá sâu sắc, nên lần này nhận lầm cũng là khó tránh khỏi. Vận mệnh quả thực đã được thần linh an bài từ trước, người đàn ông cách đó không xa đó chính là lão cha hắn, như vậy thì chỉ có thể là lão đang thất tình hoặc là bị đuổi, cho nên thần khí mới mơ hồ như vậy.



“Tiểu tử, thực lực của cậu quả thật không tồi chút nào”. Diệp Tồn Chí đi qua vòng vây, nhìn vẻ mặt mờ mịt của người thanh niên tóc vàng mỉm cười gật đầu. John cũng không giống như Thiếu chủ nhà Tử Xuyên phải che dấu mình ở khắp nơi. Nhất cử nhất động của hắn ở Hương Tạ Hiên đều dưới sự giám sát của Diệp Tồn Chí. Hiển nhiên là Diệp Tồn Chí cũng đã nhìn mặt người thanh niên ngoại quốc ưa nhìn này qua ảnh chụp, nên nhận ra hắn cũng không có gì là lạ.



Nhưng mà John không biết chuyện đó, chỉ dựa vào cái mũi của mình, dường như hắn đang tự hỏi không biết là người đàn ông kia có phải đang nói chuyện với hắn hay không.



Diệp Tồn Chí chậm rãi, thong thả bước tới, ba người xung quanh cũng theo sau, nhưng vừa trải qua cơn kích động vừa rồi nên không có ai dám tự tiện ra tay, thoạt nhìn đám tàn binh kia mà có cảm tưởng người đàn ông trung niên kia chính là một quái vật. Có thể vây quanh chuyện trò vui vẻ với năm thành viên của Nhẫn Sát Tổ sau đó tiện đà đánh chết hai trong số đó. Kiểu này tuyệt đối không thuộc hành động của mình, John nghĩ.



Nhìn vẻ mặt thanh niên tóc vàng Diệp Tồn Chí cười ha ha rồi nói: “Không sai, là tôi đang nói với cậu đấy. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng những người này có thể hiểu Hán ngữ sao? Được rồi, bây giờ tôi để cậu tùy ý xử lý đối thủ đấy!” Khi đang nói chuyện, ánh mắt John như bừng tỉnh chuyển ánh nhìn vào phía vòng vây tên sát thủ áo đen, dường như hắn bị thương nặng hơn so với đám đồng bọn còn sống, quân nhân đệ nhất của nước G quả thật là danh bất hư truyền, có thể một mình đấu lại thành viên của Nhẫn Sát Tổ, chỉ cần điểm đó đã đủ để nói lên tất cả.



Vốn Hán ngữ của John cũng chỉ đủ để giao tiếp thông thường mà thôi, cũng không rõ những người kia là người nước R, nhưng theo như lời nói của đối phương thì đối thủ rất ngang tài ngang sức, vậy mà hắn lại lộ ra ý tứ đó. Dường như người đàn ông kia đã sớm biết có người muốn sát hại Gulina, cho nên mới ngăn chặn mấy người này, vốn chính là những sát thủ tăng viện, quả thực người đàn ông này phải gọi là ân nhân của John. Nếu như một mình hắn mà phải đối phó với sáu tên sát thủ áo đen này thì hiển nhiên sẽ bị chết không có chỗ chôn.



Đệ nhất quân nhân John cảm thấy vô cùng cảm kích mà nhất thời quên mất việc tìm hiểu thân phận đối phương. Cũng cười ha ha mà nói: Được! được! Đối thủ này tôi rất thích, hắn chính là đệ nhất địch nhân mà tôi từng gặp, phải đánh cho hắn đã đời mới được. Vậy mới đã!”



Cách phát âm lơ lớ không được chuẩn của John truyền vào tai Diệp Tồn Chí, lơ đãng hắn cũng thấy có cảm tình với người thanh niên trẻ tuổi này. Bây giờ hắn không có hận thù gì với quân nhân, chỉ có bất đồng về tín ngưỡng dân tộc mà thôi. Cho nên, mặc dù trên chiến trường có thể thề chém giết nhau, nhưng sau đó không có hận thù gì. Giống như là những danh tài trong thời kỳ loạn lạc, chém giết trên sa trường, cũng không thể tránh khỏi việc chém giết lẫn nhau.



Trung Quốc cùng nước G lúc này đang tranh đấu gay gắt, lẽ tất nhiên là quân đội hai nước cũng như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người quân nhân của hai nước gặp nhau nhất định phải là anh chết tôi sống. Ít nhất thì bây giờ giữa hai người bọn họ cùng có chung một kẻ thù. Giống như rất nhiều tiểu thuyết Trung Quốc lan tràn trên mạng, muốn diệt nước R tất nhiên trước tiên phải hợp tác với nước G. Vì vậy, chính sách ôn hòa này là lựa chọn tốt nhất.



Diệp Tồn Chí chậm rãi xoay một vòng, ngón trỏ vươn ra chỉ về phía đám người mặc đồ đen, đếm: “Một, hai, ba, bốn. Có vẻ không nhiều lắm đúng không hả? Cậu bị thương, tôi chiếu cố cho cậu một chút, tôi ba cậu một, thế nào?”



Diệp Tồn Chí đếm mấy tên sát thủ áo đen, vẻ mặt nghiêm túc mà cùng thương lượng với John, dường như phân phối chiến lợi phẩm với nhau, giọng điệ rất bình thản không hề có một tia lo lắng.



Nếu như là ngày trước có người dám coi rẻ hắn như vậy thì đúng là hắn sẽ không cần biết đến sự tồn tại của Nhẫn Sát Tổ, bốn người này đã sớm biến thành đống thịt vụn rồi, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi, cũng không còn dám hoài nghi về thực lực người đàn ông vừa nói. Kể cả tên áo đen kia có bị John đuổi theo đến tận đây, khi chứng kiến hết thảy những tên đồng bọn mặc áo đen trên mặt đất cũng không dám động đậy, hai thi thể trên mặt đất đã nói lên tất cả.



Hơn mười năm trước, Nhẫn Sát Tổ huy động toàn bộ lực lượng đứng lên, cùng quyết đấu với Lãnh Tổ và đã bị thất bại thảm hại. Không ngờ rằng hơn mười năm sau, gần một nửa lực lượng tinh anh của Nhẫn Sát Tổ bị tàn sát dưới tay một người, không biết là do thực lực của Tử Xuyên càng ngày càng yếu hay là thực lực của Lãnh Tổ càng ngày càng mạnh, hoặc là do cả hai.



Bốn người còn sống dường như ý thức được rằng mình cũng sắp hết đời, thân thể chợt cứng ngoắc, ánh mắt mờ mịt, tinh thần không còn tập trung nữa.



Từ khi dấn thân vào làm sát thủ cho tới bây giờ Diệp Tồn Chí không bao giờ bỏ qua bất cứ một cơ hội nào làm thần chết. Hắn rất tự phụ không dùng đến vũ khí sở trường của mình mà chỉ dùng dao nghênh chiến, hắn đã giết chết hai người không thương tiếc, tất nhiên cũng không phải là đơn giản như ăn thức ăn, nhưng hắn tài giỏi có thừa trong việc tỏ ra bộ dạng thư thái, dùng đòn tâm lý với đối phương.



Khi kẻ thù mất cảnh giác, chính là cơ hội công kích tốt nhất. Diệp Tồn Chí là ai mà nương tay chứ? Từ trong tay áo Diệp Tồn Chí rơi ra một con dao găm đen thui, bàn tay hắn như ma thuật quay quay nắm lấy, không hề có bất kỳ một động tác nào thừa, chỉ cần một đâm nhẹ nhàng cũng đã xuyên qua cổ họng một tên áo đen đứng gần hắn, máu tươi phun ra bắn xa mấy thước, con dao găm vấy máu từ từ được hạ xuống.



Trên mũi dao con vương lại ít máu nhỏ từng giọt xuống bùn đất, tạo nên một rãnh sâu.



Không riêng gì ba sát thủ còn lại của Nhẫn Sát Tổ, ngay cả đến John vốn đã quen nhìn máu tanh cũng kinh hãi mà hô lên một tiếng, thủ đoạn giết người này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng có thể động thủ một cách nhẹ nhàng linh hoạt, gọn nhẹ như vậy thì không phải ai cũng làm được, đệ nhất sát thủ e rằng cũng như vậy là cùng. Những người còn lại không khỏi bắt đầu lo lắng mà chăm chú nhìn người đàn ông trung niên, mơ hồ phỏng đoán hẳn là hắn có liên quan đến một lực lượng mật của quốc gia.



“Thật sự là đáng tiếc, bây giờ đã trở thành tôi hai cậu một”, dao găm trong tay Diệp Tồn Chí lại nhẹ nhàng phiêu lãng, giống như là đang tự động tìm kiếm mục tiêu vậy. Ánh mắt Diệp Tồn Chí lướt nhìn người thanh niên tóc vàng nói: “Nếu như cậu không động thủ được nữa thì hãy nói, e rằng một người cậu cũng khó mà hạ nổi lúc này”.



Lúc này John mới như trong mộng tỉnh giấc, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, tiêu chuẩn này không phải dùng được cho mọi tình huống nhưng ít nhất bây giờ thì nó rất đúng. Trải qua trận giao chiến vừa rồi hắn đã biết được thực lực của đối phương, vì hắn mà sắp xếp cho hắn xử lý một tên, mà hiển nhiên hắn rất muốn hạ tên sát thủ áo đen kia nên vừa rồi mới đuổi theo.



Tên sát thủ áo đen bị John đả thương cảm nhận được sát khí đang tăng vọt trong ánh mắt Diệp Tồn Chí, cũng ý thức được rằng với đối thủ là người thanh niên kia còn có chút may mắn, cũng tự nhận không có khả năng đánh bại John nhưng ít ra cũng còn có thể duy trì được thế trận, nhưng đối với người đàn ông trung niên này thì chỉ có thể dùng hai từ hi vọng mà thôi.



Trong lòng tên sát thủ áo đen có chút phấn chấn, chấn hưng tinh thần xoay người xông đến trước mặt người thanh niên tóc vàng, con dao găm trên tay liền quét ngang muốn một đao giải quyết xong tính mạng đối phương.



Những cong thú dữ khi bị dồn vào đường cùng đều trở nên cuồng loạn, thành viên của Nhẫn Sát Tổ còn có ba người dường như giống như những con thú dữ vậy, dù đã mất máu khá nhiều, mặt mày tái nhợt trong bộ bộ trang phục đen, nhưng vẫn gắng gượng hợp lực chống lại đòn tấn công của một già một trẻ. Vì sợ chết nên bọn họ điên cuồng chém, khiến c ho Diệp Tồn Chí và John trong lúc nhất thời chân tay có phần luống cuống.



Cho dù Diệp Tồn Chí có cẩn thận, trên tay cũng bị trúng hai nhát dao, vết thương mặc dù không sâu nhưng vì hoạt động mạnh nên máu tươi cứ từ từ chảy ra cùng với máu ở trên người cũng chảy loang hết ra cả người, nhuộm đỏ cả áo sơ mi. Vết máu dường như dần dần rách rộng ra, không ngừng kéo dài ra, máu cứ theo đó tuôn ra không ngừng chảy cả xuống đất giống như mùa xuân về với nhiều đóa hồng đỏ vậy.



Cao hứng, nhất thời Diệp Tồn Chí hét lên một tiếng, ánh mắt chợt trở nên hung dữ hơn. Tính đến giờ phải đến mười sáu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống chính mình bị kẻ địch đâm trúng. Phải nói là nếu như không có Lãnh Tổ thì Nhẫn Sát Tổ sẽ hoành hành ngang dọc ở Trung Quốc, tên sát thủ áo đen không khỏi lo lắng nhiệm vụ lần này mà lão đại đã phân công, tất nhiên là chọn hắn, bây giờ quay đầu lại mà la hét cũng không làm được việc gì, là một trong năm sát thủ tinh anh của Nhẫn Sát Tổ với nhiều chiến tích được anh em tuyên dương, hôm nay bại dưới tay Lãnh Tổ, không chừng anh em trong hội cũng ngưỡng mộ cái chết này.



John cũng không biết đối thủ của mình chính là người tinh nhuệ nhất của gia tộc Tử Xuyên, nghe thấy danh tên sát thủ này của Nhẫn Sát Tổ này khiến nhiều người sợ vỡ mật. Thói quen dùng súng không có nghĩa là thích dùng súng, đối với một người quân nhân thì càng ẩu đả kiểu thịt nát xương tan càng tạo cảm giác kích thích, hưng phấn nhiều hơn, dao găm trong tay lại càng thêm quỷ dị, chỉ trong nháy mắt là có thể xuyên thẳng vào người đối phương.



Dùng tinh thần để chống đỡ cơ thể cũng không thể duy trì lâu được, không quá nổi năm phút đồng hồ, thân thể bị thường của ba sát thủ Nhẫn Sát Tổ dần dần chậm lại, càng cử động mạnh thì vết thương càng nặng hơn.



“Phốc, phốc” hai tiếng, Diệp Tồn Chí sau khi cắm dao găm vào một ngực một tên, liền xuyên thẳng dao vào cổ họng một tên khác, cuộc chiến chấm dứt!



Còn tên sát thủ Nhẫn Sát Tổ còn lại đang liều chết chống cự lại đòn tấn công của John lập tức nhận ra đồng bọn đã bỏ mình lại, trong tình thế cấp bách liền giở trò cũ ra, phun sương mù để chạy trốn.



Thoáng đoán biết hắn lại dùng thủ đoạn này nên John đã sớm cẩn thận, cho dù sương khói phun ra khiến hắn bị dừng lại một chút nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến đòn tấn công cuối cùng này. John hạ thấp cơ thể xuống, hai chân duỗi thẳng ra, rồi đột nhiên chạy thẳng ra ngoài. Dao găm trong tay John hướng phần thắt lưng của tên sát thủ áo đen, sau đó tốc độ dường như chậm lại một chút, vừa mới chạm phải thân thể tên sát thủ áo đen thì khoảng cách lại bắt đầu gia tăng.



“Phốc, phốc”, hai tiếng vang lên, con dao găm của John đã đam trúng vào thắt lưng tên sát thủ áo đen, đồng thời, một con dao găm đen thui cũng nằm trên cổ hắn.



Diệp Tồn Chí chậm rãi bước tới trước mặt trong ánh mắt kinh ngạc của John. Diệp Tồn Chí cúi người thu hồi dao găm của mình, rồi liếc nhìn kỹ những biểu hiện xuất thần của người thanh niên, cười nói: “Không cần phải kinh ngạc như vậy, đây là chiêu tiểu diệp phi đao của Trung Quốc chúng tôi đã bị thất truyền đã lâu”.



“Tiểu diệp phi đao!” Nửa đời dùng Hán ngữ của John cũng chưa bao giờ nghe thấy bốn chữ đó, phi đao còn có thể giải thích được, nhưng cũng không biết “tiểu diệp” có nghĩa là gì nữa.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #174