Chương 165: Ba người phụ nữ độc thân



Bất luận là người đàn ông tên Jimmy đứng trước mặt này có nổ súng hay không thì đều đã phạm phải điều luật của Trung Quốc, Đoạn Chính Thiên tự khắc sẽ không bỏ qua, về phần người đã phạm tội và bị giết thì chỉ có thể là coi như xong hết mọi chuyện mà thôi, không truy cứu quá nhiều, nếu thi thể đã bị hủy hoại, không còn dấu vết gì nữa thì chỉ biết thế mà thôi, không hỏi thêm gì nhiều nữa.



Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Đọan Chính Thiên quyết định đưa Jimmy về cục công anh thành phố T, tiến hành thẩm vấn cùng điều trị vết thương một lần nữa. Diệp Tồn Chí cũng vô cùng vui sướng, vì dù sao thì những điều cần biết thìđều đã điều tra rõ ràng ra rồi, nên ông ta cũng thuận theo Đoạn Chính Thiên, để người đàn ông gãy chân ở đây cũng tốn công tốn sức lại mất thời gian, vô giá trị, liền sai người đem người đàn ông ở trên giường đặt lên một cái cáng rồi để lên một cỗ xe bảy chỗ rộng rãi, sau đó đi theo Đoạn bộ trưởng.



Khi sắp lên xe thì đột nhiên như sực nhớ ra một việc gì đó, ông bắt lấy vai của người bạn cũ của mình hỏi: “Lão Đoạn, anh nói xem tôi có nên bỏ chút thời gian đi thăm Đoạn Băng không? Cho dù có không thành con dâu của nhà họ Diệp chúng ta, thì cũng không phải là người ngoài, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, thì em dâu sẽ trách tội tôi mất....”



“Ai nói là quan hệ giữa chúng ta rất tốt?” Đoạn Chính Thiên trợn mắt lên, nghiêm túc nói: “Tôi nói rõ cho anh biết là quan hệ giữa chúng ta là rất tồi, anh nên làm gì thì làm đi, con gái tôi đang trong thời kỳ dưỡng thương, nghiêm cấm những thành phần không liên quan đến quấy rầy, nhất là loại người không biết che đậy cái miệng của mình vào như anh. Nếu mà để chuyện đính ước từ trong bụng mẹ lộ ra ngoài, thì con gái tôi chắc sẽ rút súng ra sống còn với hai chúng ta mất, cứ thành thật mà ngồi yên một chỗ là lành nhất.”



Nói xong liền chui luôn đầu vào trong chiếc Audi, đến cả cửa sổ cánh xe cũng đóng im ỉm luôn, không để cho người bên ngoài xe còn cơ hội thương lượng nào hết.



Diệp Tồn Chí vuốt vuốt mũi, nhìn hai chiếc xe phóng vù đi vương đầy bụi đất ngay trước mắt, nghĩ ngợi về mấy câu nói cuối cùng của lão Đoạn, thì biết là Đoạn Băng sau khi trưởng thành thì có vẻ như vô cùng hung hãn. Hôm nào mình phải gặp cô nàng này mới được. Mặc dù mình vẫn thích những cô gái trang nhã, dịu dàng, nhẹ nhàng như Tôn Thi Lam, nhưng chọn con dâu thì không thế, càng bạo lực, càng hung hãn thì càng tốt, tốt nhất là có thể quản được thằng con của mình, như thế có thể bớt đi được rất nhiều phiền toái.



Vừa quay người lại thì phát hiện ra có một người đàn ông cụt tay đứng ngay sau lưng mình, khóe miệng hơi nhếch lên. Không thể không nói rằng, mặc dù là lão đại của Lãnh Phong Đường, trong tay nắm giữ hàng ngàn người tinh nhuệ, nhưng so với tổ Nhẫn Sát mà nói, thì số người đó quả thực là không đáng để nhắc tới. Người như Hàn Long, Hứa Huy cũng rất khó có thể cưỡng lại được bọn biến thái của nước R. Người thực sự được coi là tay sai đắc lực chắc chỉ còn anh ta mà thôi.



Từ Tiến là một dũng tướng bên cạnh cha mình, mượn anh ta về hai ngày chắc cũng không phải là quá đáng.



“Thế nào? Tình hình giám sát ở biệt thự thế nào rồi?” Diệp Tồn Chí rút ra một điếu thuốc đưa cho Từ Tiến, rồi tự châm cho mình một điếu, hít lấy hai hơi rồi hỏi.



Từ Tiến dùng một tay kẹp điếu thuốc lại, cũng không châm nó lên, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Mục tiêu mất tích rồi, bây giờ đang trong thời gian truy tìm.”



Diệp Tồn Chí bản tính hùng hồn, mạnh mẽ sẵn có, vốn kiêu ngạo với cả cao nhân tiền bối như ông ta mà cũng phải trở nên nghiêm túc, không giấu diếm bất cứ điều gì với những tin tức có được mấy phút trước, sai lầm thì vẫn là sai lầm, không có cách nói nào khác cả.



Tất nhiên, lúc này trong lòng ông cũng thầm khen ngợi, tán thưởng thực lực của Tử Xuyên. Trên thế giới này, sau khi bị chính thủ hạ tinh nhuệ của mình nhắm phải thì vẫn có thể thoát khỏi tầm ngắm thì đúng là cực kỳ hiếm thấy.



Diệp Tồn Chí không hề cảm thấy bất ngờ trước kết quả này chút nào, ông tiếp tục hút điếu thuốc trên tay mình, thong thả bước từng bước một rồi nói: “Tiếp tục truy lùng đi, cố gắng tìm được dấu vết trước khi bọn chúng có hành động gì, hy vọng cái thời gian mịt mù này không kéo dài quá lâu.” Nói thì nói vậy thôi nhưng trong lòng ông cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Một khi tổ Nhẫn Sát mà ẩn nấp thì khó mà tìm ra được, nhưng bây giờ mục tiêu đã rõ ràng, có thể dốc sức, toàn tâm toàn lực theo dõi Hương Tạ Hiên, nếu thiếu chủ Tử Xuyên không chịu cô đơn thì nhất định sẽ xuất hiện.



“Hơn nữa...” Từ Tiến đi sát phía sau, cũng bước với tốc độ giống như Diệp Tồn Chí: “Tin tức mới nhất mà người của chúng ta mới cập nhật được, đó là gia tộc Tử Xuyên có hai người thừa kế, thì một trong hai người đó đã bị chết cách đây hai tháng, tìm hiểu ban đầu cho thấy là do trong một lần tham gia một hoạt động tập kích khủng bố nào đó, bị quân chính phủ nước G tấn công.”



“Quân chính phủ nước G...” Diệp Tồn Chí cười cười, bí ẩn tựa hồ như có được lời giải đáp, Gulina dường như là có một mối quan hệ vô cùng mật thiết với nước quân đội chính phủ, tập kích khủng bố chính là một phần được cô ta phụ trách. Xem ra, Tử Xuyên định vị mục tiêu ở Hương Tạ Hiên và ở Gulina là vì muốn báo thù, nghe nói người phụ nữ đó còn có biệt danh là quân nhân trẻ nhất nước G, không biết có phải là danh bất hư truyền hay không, nếu đúng như vậy thì mình đúng là được ngồi trên núi xem hổ đấu với nhau, chỉ đáng tiếc là ngọn núi này là nhà của mình, hai bên đánh nhau làm hỏng hết cả hoa cỏ ở đây thì cũng không tốt chút nào.



Cùng trong lúc này, trong đại sảnh một bữa tiệc của một khách sạn thuộc Hương Tạ Hiên, khách mời đều đã đến đông đủ, ngồi yên chỉ đợi chủ nhân lên tiếng là mọi người bắt đầu đụng đũa. Bữa tiệc này không giống với bữa tiệc chiêu đãi Gulina, về phần chất lượng thì không cao hơn chút nào, nhưng về phần số lượng thì lại nhiều hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là xa hoa. Điều này cũng là quan tâm đến ý thích của một số người Trung Quốc, nếu thực sự là đều chọn bốn món rau và một món canh thì e rằng sẽ có người chửi cha chửi mẹ rồi ấy chứ. Theo quy tắc của người Trung Quốc thì mỗi bữa ăn đều phải bỏ thừa, còn chuyện lãng phí hay không thì dĩ nhiên là không còn nằm trong phạm vi phải lo lắng nữa rồi.



Hà Tích Phượng nâng chén rượu lên, từ từ đứng thẳng người dậy, đại sảnh vốn ồn ào bỗng nhiên im lặng hẳn đi. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn lên người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia, đàn ông thì đều nghĩ về cái đó là chính, còn đàn bà thì đa phần là ghen ăn tức ở với vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng ta.



Hà Tích Phượng lướt mắt nhìn một lượt nam nam nữ nữ muôn màu muôn vẻ nơi đây, rồi chậm rãi nói với nụ cười trên môi: “Cảm ơn các vị bằng hữu đã đến tham gia buổi tiệc chúc mừng lễ ký kết thành công của Hương Tạ Hiên chúng tôi và Hidding, sự phát triển của Hương Tạ Hiên đều là nhờ vào sự giúp đỡ hết mình của các vị lãnh đạo và sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn, lúc này đây, tôi xin thay mặt toàn thể công nhân viên trong Hương Tạ Hiên cảm tạ mọi người đã giúp đỡ từ trước tới nay, đồng thời hy vọng có thể hợp tác lâu dài một cách thuận lợi với tiểu thư Gulina và Hidding, tiếp sau đây thì xin mọi người cứ tự nhiên, xin đừng khách khí.”



Đợi sau khi Hà Tích Phượng ngồi xuống, thì mọi người mới dần vơi bớt sự dụt dè, lần lượt động đũa. Mặc dù đa phần trong số họ đều đã thưởng thức hết cả sơn hào hải vị, nhưng những món ăn hôm nay được làm rất đặc sắc, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.



Tiệc kiểu phương Đông hay hơn tiệc phương Tây ở chỗ là không phải cầm ly rượu đi khắp nơi chúc tụng, mà chỉ việc yên ổn ngồi một chỗ thưởng thức các món ăn ngon. Là lần ăn cuối cùng theo kiểu trung quốc trong đợt hành trình này, thì các thành viên trong đoàn khảo sát bao gồm Gulina thì đều rất đỗi vui mừng, thời gian ba ngày đã làm cho họ quen thuộc đồng thời thích dùng đũa để gắp những món ăn ngon, đặc sắc. Đến cả John, một người ban đầu hùng hồn tuyên bố là không thích Trung Quốc, cũng không ngừng đưa thức ăn vào miệng mình.



Những người quan trọng hàng đầu ở đây như Hà Tích Phượng, Gulina thì tất nhiên là ngồi cùng bàn, những việc có liên quan đến công việc thì đều được xử lý xong xuôi đâu đó hết rồi, nên hai người cứ nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, không gì là không nói, chẳng kiêng kỵ điều gì.



Những chủ đề xung quanh phụ nữ thì thường là trang phục, làm đẹp, hóa trang, đồ mỹ phẩm. Là một người tiếp khách như Diệp Phong, Lưu Nghị thì không tiện chen vào, vì thế mà bàn ăn trong phút chốc đã biến thành một chiến trường tranh luận của ba người phụ nữ, Hà Tích Phượng, Gulina, và đến cả một người xem ra là vô cùng điềm tĩnh như Tiêu Vũ cũng đã tham dự vào bên trong đó, còn người phụ nữ nữa là Điền Á Phỉ thì do tâm tình không tốt và cũng vì thân phận không ngang bằng mà nàng ta chọn biện pháp trầm mặc, không nói gì là tốt nhất.



Đầu tiên là hạng mục giải trí nghiệp dư, sau đó là làm sao để có thể duy trì được dáng vóc của mình, phụ nữ khi uống vào một chút rượu thì dường như là quên luôn có cả đám đàn ông đang ngồi cạnh mình, cứ thản nhiên cười nói với nhau.



Nói đi nói lại thì cuối cùng chủ đề cũng quay về chuyện tình yêu, những điểm giống và khác nhau giữa đông tây phương được ba người phụ nữ tranh luận một hồi, cuối cùng một câu hỏi thẳng thừng của Gulina đẩn không khí lên đến hồi cao trào, tất nhiên đây cũng có nghĩa là có một người phụ nữ nào đó phải cảm thấy khó xử.



“Tiểu thư Hà Tích Phượng, người như chị đây chắc chắn là có rất nhiều người theo đuổi, không biết hiện giờ chị có bạn trai không?” Gulina mượn rượu mỉm cười hỏi, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay mình, lắc cho đến khi ly rượu như gợn sóng rồi mà vẫn không thôi, sau đó đặt ra câu hỏi và chờ đợi câu trả lời.



Hà Tích Phượng sững lại, mặt đờ ra, sau đó chợt nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Bạn trai sao? Cái danh từ này đối với tôi mà nói thì thật là xa lạ, hình như cho đến bây giờ thì tôi vẫn chưa có kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương cả, thật nực cười phải không?” Cô thừa nhận trước kia đã từng có rất nhiều bạn trai, hoặc nói cách khác là có rất nhiều chàng trai theo đuổi mình, hơn nữa còn giở đủ mọi thủ đoạn, nhưng thật đáng tiếc, chẳng có ai làm cho cô có cảm giác gì cả. Cho đến khi Hương Tạ Hiên đi vào quỹ đạo, thì cô trở thành một lão tổng xinh đẹp mà lạnh lùng, đến lúc này thì đến cả người theo đuổi cũng không biết biến mất tăm mất tích ở đâu không biết. Không biết là do sợ hãi với địa vị của mình hay là lĩnh được một bài học kinh nghiệm từ người đi trước mà thức thời từ bỏ.



Gulina hơi sững người, cô đúng là đã gặp tri âm của mình rồi! Không phải là trùng hợp đến thế chứ? Bản thân mình đây không có bạn trai thì còn hiểu được, dù gì thì công việc của mình cũng đặc biệt, nhưng một người phụ nữ như Hà Tích Phượng đây thì sao vẫn chưa từng nếm trải qua hương vị của tình yêu chứ?



Cô không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào đầu óc của những người như Diệp Phong lại hỏng hết rồi, sao có thể bỏ qua một người phụ nữ xuất sắc như vậy chứ?”



Một người đàn ông đang say mê ăn uống ở một bên cũng phải đặt luôn đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên rồi đưa mắt về phía mấy người phụ nữ đang say sưa thảo luận ở bên cạnh, có vẻ như bà chị này cũng là một kẻ đa tình không hơn không kém. Một người phụ nữ xuất sắc thì không thể bỏ qua? Cái logic này quả là vĩ đại quá. Gulina thì vẫn chăm chú chờ đợi câu trả lời của Hà Tích Phượng, không hề để ý đến cặp mắt đầy sát khí kia, vẫn đưa ánh mắt lướt trên người Hà Tích Phượng.



“Thế cô thì thế nào? Có phải là cũng có bạn trai rồi không?” Hà Tích Phượng phản kích lại một cách không cam tâm. Cô đã sớm nhìn ra quan hệ giữa cô ta và John tựa hồ không bình thường chút nào.



“Ờ, à.... Kỳ thực thì tôi cũng chưa có...” Gulina suy tư một lát rồi cũng phải trả lời theo đúng sự thực.



Còn Tiêu Vũ ngồi một bên không đếm xỉa gì cũng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ làm cho người ta phải rùng mình: Ba người phụ nữ độc thân.


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #165