Chương 163: Anh bạn thấy tôi có tốt không?



Tra tấn là một trong những thủ đoạn quan trọng của thành viên trong Lãnh Tổ, bởi vậy họ đều có thủ đoạn vô cùng độc đạo, sau khi bị gãy xương thì chỉ cần “mát sa” nhè nhẹ thôi cũng đủ để đối phương chết đi sống lại, nó đối với người chưa từng chịu đựng nó bao giờ, thì tác dụng vô cùng kinh khủng, sự đau đớn kinh hoàng này đủ để làm cho những người kiên định nhất cũng phải trở nên mềm yếu.



“Ông muốn gi, tôi nói!” Sự đau đớn về thể xác đã làm cho Jimmi từ bỏ lòng tự tôn của mình, hắn giờ đây không còn là chính mình nữa, và bàn tay ma quái kia cũng từ từ mở rộng ra, sự đau đớn lúc này cũng từ từ giảm dần, Jimmi trở nên nhẹ nhõm hơn một chút, hắn cố gắng hít thật sâu, rồi thở ra nặng nề.



Diệp Tồn Chí thở dài một tiếng, rồi thu người lại, rồi ngồi ngay ngắn, bệ vệ trên ghế nói: “Không ngờ chiến binh của Đao Phong lại cũng chỉ có vậy, đến cả một tý đau đớn như vậy mà cũng không chịu nổi, đúng là thất vọng quá!”



Jimmi nghe xong thì sững người ngây dại, hắn lập tức hiểu ngay là người đàn ông ngồi trước mặt đã biết rõ thân phận của hắn rồi, và ông ta đang dùng những lời lẽ vô cùng khó nghe để chọc ngoáy hắn, nhưng việc làm này không những không làm cho hắn dậy lên ý nghĩ phản kháng, mà ngược lại Jimmi bắt đầu cầu xin nói: “Ông đã biết rõ thân phận của tôi như vậy rồi mà còn hành hạ tôi như vậy sao? Lính đánh thuê chẳng có bí mật gì nhiều cả, cũng chẳng có giá trị nào để tôi phải tuân thủ cả! Ông muốn biết điều gì, xin cứ hỏi!”



“Tốt!” Diệp Tồn Chí đưa mắt lên quan sát người đàn ông mặt cắt không còn hột máu, lạnh lùng hỏi: “Người nào biết điều tôi đều thích cả, tôi chỉ hỏi cậu ba vấn đề, tên của cậu, mục đến đến Trung Quốc là gì, cậu còn người nào đồng lõa với cậu ở Trung Quốc này không? Nếu câu trả lời của cậu làm tôi vừa ý, thì tôi sẽ cho cậu một cái chết không hề đau đớn...”



Có những lúc, cái chết lại là một thứ xa xỉ.



Cho dù đối phương không hề đưa ra lời hứa bảo đảm nào cả, nhưng Jimmi lúc này đã vô cùng sợ hãi rồi: “Tôi tên Jimmi, tôi đến đây theo mệnh lệnh của cấp trên, còn mục đích đến đây tôi cũng không rõ, có lẽ có liên quan đến một người đàn ông nào đó, còn đồng lõa...”



Jimmi ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Vẫn còn một người, người đó là con gái của đoàn trưởng của quân đoàn Đao Phong, nhưng cô ta đang ở đâu thì tôi không biết!”



Người không vì mình, trời tru đất diệt, một người con gái mà mình từng yêu lẽ nào quan trọng hơn sinh mạng mình sao! Theo tình trạng trước mắt cảu mình hiện giờ thì rất khó có thể qua mắt được người đàn ông ma quỷ này. Hơn nữa, lúc này mình cũng cảm thấy căm hận, nếu như không vì đi theo Lisa đến Trung Quốc, thì mình sao có thể rơi vào hoàn cảnh như thế này được, vào lúc quan trọng nhất thì cô ta cũng sẽ vì người đàn ông khác mà thôi.



Diệp Tồn Chí vô cùng mãn nguyện gật gật đầu, sau khi dò xét thái độ, cùng với biểu hiện sắc thái của đối phương, ông biết hắn ta đã nói thật: “Cậu nói là có liên quan đến một người đàn ông, người đó là người nước R hả?”



“Chính xác!” Jimmi lúc này vẫn còn muốn bảo vệ cho Lisa, nhưng đối với người đàn ông kia thì hắn chỉ thấy căm hận, hắn chỉ muốn gã đàn ông đó cũng phải chịu thảm cảnh này như hắn, tốt nhất là gã đàn ông đó sẽ bị dày vò mà chết: “Hắn ta tên Thạch Tỉnh, từng là chiến sĩ trong quân đoàn Đao Phong của tôi! Nhiều ngày trước, hắn đột nhiên mất tích! Sau đó chúng tôi mới điều tra được là hắn đang ở Trung Quốc, thế là tiểu thư mới điều động phân nửa tập đoàn tinh nhuệ của Đao Phong đến dây tìm Thạch Tỉnh. Còn kế hoạch hành động cụ thể thì cô ta không nói rõ ra, tôi cũng không muốn hỏi nhiều!”



“Thạch Tỉnh, Thạch Tỉnh...” Diệp Tồn Chí lẩm nhẩm cái tên này, sau đóông lập tức hiểu ra Thạch Tỉnh chính là thiếu chủ của Tử Xuyên. Diệp Tồn Chí lúc này cũng suy nghĩ , tại sao hắn ta lại dùng tên thật của mình ra nói cho người ngoài biết như vậy, ông từng nghe nói người kế thừa gia tộc Tử Xuyên bắt buộc phải trải qua một cuộc thử thách, đó là làm lính đánh thuê. Nghĩ vậy Diệp Tồn Chí bèn quay sang Jimmi cười nói: “Thạch Tỉnh là tình địch của cậu hả?”



“Sao ông biết!” Jimmi đột nhiên hỏi lại theo phản xạ tự nhiên, nhưng hắn lập tức hiểu ra, trong lúc hắn khai khẩu cung thì đã để ra lỗ hổng cho đối phương đoán biết được sự thật này.



Diệp Tồn Chí mỉm cười lắc lắc đầu, trên thế gian này, ngoại trừ tiền bạc, quyền lực, tình yêu ba thứ này ra, thì chẳng có gì để người ta có khúc mắc với nhau cả. Sau bao năm kinh nghiệm, Diệp Tồn Chí biết được Jimmi có tình cảm với vị tiểu thư nọ, còn với người tên Thạch Tỉnh kia thì trong lời nói của Jimmi tỏ ra vô cùng đố kỵ. Cho dù Diệp Tồn Chí chưa từng có cảm giác phải đố kỵ như vậy, nhưng ông cũng đã trông thấy trường hợp này quá nhiều rồi, Đoạn Chính Thiên chính là một trong số đó.



“Thực ra, cậu cũng đừng nên để ý như vậy!” Diệp Tồn Chí từ từ đứng dậy, chầm rãi nói: “Có những người, không phải là một tên lính đánh thuê rẻ tiền như cậu có thể làm người ta rung động được, cậu tranh đàn bà với Thạch Tỉnh thì đúng là vô cùng dại dột!”



Thế lực của gia tộc Tử Xuyên ở nước R thì khỏi phải bàn cãi, có lẽ còn mạnh hơn cả Lãnh Phong Đường của mình ởTrung Quốc rất nhiều, hơn nữa Tử Xuyên luôn được định vị là một băng đảng xã hội đen đúng nghĩa, chúng không bao làm gì theo pháp luật quy định cả, có những lúc chúng ra tay chẳng cần nề hà ai cả, là tình địch của thiếu chủ của Tử Xuyên thì đúng là thua chắc, cho dù Jimmi cũng là một anh chàng khá, nhưng so với Tử Xuyên thiếu chủ thì chẳng khác nào đom đóm so với mặt trời cả.



Cho dù bây giờ mình tiếp nhận nhiệm, nhưng một khi Tử Xuyên quyết định trở lại Trung Quốc sau mấy chục năm sau, thì mình cũng cảm thấy rất khó có thể ngăn chặn được chúng.



Nếu như thiếu chủ Tử Xuyên chủ động thách đấu thì e rằng mình cũng không dám đứng ra chấp nhận cuộc chiến cả.



Diệp Tồn Chí vốn định đi ra khỏi cửa, nhưng bỗng nhiên ông nhớ lại những câu nói mà ông nghe được trước lúc ông giết chết đồng đội của Jimmi, Diệp Tồn Chí liền quay đầu lại nói: “Lúc nãy mấy người các cậu cũng nhận được chỉ thị, cũng cũng chuẩn bị hành động đúng không? Sao tôi không nghe cậu nhắc đến nhỉ? Sao cậu lại có thể giở trò như thế với tôi nhỉ?”



Jimmi cứ tưởng rằng mình đã thoát nạn, nhưng không ngờ người đàn ông kai thay đổi thái độ, lầm lũi bước đến trước hắn, Jimmi thấy vậy bèn vội vã giải thích: “Không phải vậy đâu! Tôi chẳng qua do lúc nãy sợ quá nên quên mất đó thôi! Chúng tôi nhận được một cú điện thoại, muốn chúng tôi gây ra một vụ đổ máu trong thành phố T, và mục tiêu đó chính là những nơi xung quanh Hương Tạ Hiên.”



Hương Tạ Hiên, lại là Hương Tạ Hiên, Diệp Tồn Chí lúc này đang suy nghĩ liên kết một loạt sự kiện phát sinh vào nhau, Tử Xuyên và Đao Phong đúng là có ý muốn làm hại Hương Tạ Hiên. Hà Tích Phượng chẳng bao giờ gây thù chuốc oán với ai cả, vậy thì chỉ có điều duy nhât để giải thích đó chính la bọn chúng một mục tiêu khác. Gia tộc Tử Xuyên vốn là người đại biểu của chính phủ nước R, không có lý do gì để bọn họ làm cho quan hệ giữa hai nước Trung Quốc và nước R trở nên tồi tệ, chính vì thế mà ta có thể đoán được gia tộc Tử Xuyên đến Trung Quốc chính là muốn báo thù.



Gulina! Đột nhiên đến Trung Quốc cũng không biết cô ta có liên quan gì với Tử Xuyên nữa, chính vì thế mà Diệp Tồn Chí nghi ngờ Tử Xuyên muốn giết cô ta để thực hiện một hành vi mờ ám nào đó.



Hai người nước ngoài tranh nhau địa bàn trên đất Trung Quốc, và có lẽ cuộc chiến này sẽ làm tổn hại đến người dân vôt tội, Diệp Tồn Chí bỗng nhiên nhớ tới chuyện cách đây rất lâu, lúc đó khi Trung Quốc vẫn là một nước yếu, thì hai nước này đã là hai nước cực mạnh, sau đó đã vì tranh chấp nhau địa bàn nên đã mở ra một cuộc chiến tại Trung Quốc. Bây giờ việc mà Diệp Tồn Chí muốn làm nhất là tiêu diệt hết cả hai bên Gulina và Tử Xuyên.



Nghĩ vậy Diệp Tồ Chí nở lên một nụ cười, rồi bước ra bên ngoài, sau một hồi tính giờ chờ đợi xem xem Đoạn Chính Thiên bao giờ đến đây. Ông ta thầm nghĩ việc xử lý người đàn ông ngoại quốc tên Jimmi kia sẽ giao cho chính tay Đoạn Chính Thiên xử lý, đây cũng là cái giá của việc tiết lộ bí mật của Jimmi, vì thế mà Diệp Tồn Chí mới ta cho anh ta. Khi rơi vào tay của Đoạn Chính Thiên thì Jimmi chắc chắn sẽ không phải chịu sự hành hạ như ở trong tay Diệp Tồn Chí nữa,, hắn ta sẽ được hưởng cuộc sống tù binh vô cùng yên ả.



Chỉ đợi thêm có mười phút nữa, Đoạn Chính Thiên đã đi đến, vì lần trước đến đây ông ta bị Diệp Tồn Chí làm mất mặt trước mặt thuộc hạ, nên lần này Đoạn Chính Thiên chỉ mang theo mình một người lái xe, rồi bảo anh ngồi ngoài chờ đợi mà thôi.



Đối với Đoạn Chính Thiên, Diệp Tồn Chí vẫn không hề có ý gì tỏ ra khách khí cả, ông vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cũng không thèm ngẩng đầu lên, mà chỉ im lặng chờ đợi người kia lên tiếng chào hỏi.



Quen nhau bao nhiêu năm như vậy, nên Đoạnh Chính Thiên cũng quen với tác phong này của Diệp Tồn Chí, ông chẳng thèm trách ông bạn của mình, mà ngược lại ông rất thích tác phong này của ông bạn chí cốt của mình. Hơn nữa bây giờ ông cũng đang có việc cần nhờ đến Diệp Tồn Chí giải quyết, nên cũng không cần khách khí, vừa bước vào đã nói luôn: “Diệp Tồn Chí, mười mấy tên phần tử nổi loạn đâu? Chúng bị anh khống chế hết rồi hả?”



“Cũng được coi là khống chế hết rồi! Bọn chúng chẳng có năng lực để phản kháng lại nữa ấy chứ!” Diệp Tồn Chí nói giọng vô cùng tự tin, sau đó ông đưa tay lên gãi gãi đầu nói: “Bây giờ thi thể của bọn chúng đã được thiêu hủy xong rồi, ài! Tôi lại làm một việc ô nhiễm môi trường rồi!”



“Thi thể?” Đoạn Chính Thiên kinh ngạc há hốc miêng ra hỏi: “Anh lẽ nào đã giết hết sạch mấy người ngoại quốc đó rồi sao?” Cho dù Đoạn Chính Thiên biết rõ thân phận của Diệp Tồn Chí, cũng biết ông ta là người của Lãnh Tổ, nhưng cũng không thể ngời được Diệp Tồn Chí lại giải quyết đơn giản như vậy.



Diệp Tồn Chí gật gật đầu nói: “Mấy người đó kém lắm, tôi cứ tưởng sau hai mươi năm, tôi có thể giãn gân giãn cốt ra được một chút, ai ngờ mới chỉ động tay động chân được có vài cái, thì tất cả bọn chúng đã chết mẹ hết rồi! Đúng là mất hứng! Nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm cho anh phải bị phiền phức đâu! Có người ngoại quốc chết, thì sẽ có chính phủ của người ngoại quốc lo liệu. Chính vì thế mà tôi đã đốt xác, đốt hết toàn bộ không còn chút gì. Dù sao bọn họ cũng là những người đi lậu vào trong Trung Quốc, chết rồi cũng chẳng có ai điều tra đâu? Anh bạn thấy tôi có tốt không?”


Đặc Công Xuất Ngũ - Chương #163