5:


Người đăng: nguyenanhnguyen231998

"Hừ! Ngươi dám cao ngạo! không xuất thủ đấu với ta." Hoa Ngọc Khanh thấy một
kích không thể đắc thủ, trong lòng cũng có chút tâm lý.

Hoa Ngọc Khanh bước lên một bước lớn, kiếm như hình với bóng lại xuất ra nhanh
như chớp, nhằm vào eo lưng của Vô Thái Phong.

Lần này, Hoa Ngọc Khanh sử ra tuyệt chiêu, với ý định là trước tả, sau hữu rồi
lại sẽ trước tả sau hữu nữa rồi sẽ đánh thẳng vào góc độ sơ hở phía trước đối
phương xuất hiện do việc thối lui.

Nàng nghĩ như thế nhưng Vô Thái Phong cũng đã nhìn được ra ý đồ của Hoa Ngọc
Khanh, tĩnh như chuột, động nhanh như thỏ, thân hình như trượt về phía sau,
làm cho kiếm chiêu của Hoa Ngọc Khanh hoàn toàn thất bại.

Kiếm của Hoa Ngọc Khanh đã nhanh nhưng Vô Thái Phong thối lui còn nhanh hơn,
huống chi Vô Thái Phong còn chưa đánh trả.

Hoa Ngọc Khanh khi xuất kiếm cũng chỉ làm cho đối phương thối lui hai bước
nhưng đối phương cũng chưa có hoàn thủ, đến cành cây cầm trên tay cũng chưa
đánh ra.

Nhìn từ đầu đến giờ Hoa Ngọc Khanh đã nhận thấy là võ công so với đối phương
còn có khoảng cách lớn

Lập tức, lòng háo thắng của Hoa Ngọc Khanh nổi lên, không tiếp tục nghĩ nhiều
nữa, kiếm chiêu như mưa bão mãnh liệt hướng vào Vô Thái Phong công kích.

Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng cùng nhiều đóa kiếm hoa bay phải, chớp trái
trông thật đẹp mắt. Tuy vậy, Hoa Ngọc Khanh vẫn không thể nào đả thương được
Vô Thái Phong, nếu mà Vô Thái phong đánh trả thì có thể nói đại khái là Hoa
Ngọc Khanh có thể bị nằm xuống.

Nhưng ở đây Vô Thái Phong chỉ là muốn dạy dỗ nàng

Tâm lý Hoa Ngọc Khanh lại càng bị kích động, kiếm chiêu xuất ra lại càng nhanh
hơn.

Công kích của Hoa Ngọc Khanh ngày càng nhanh, tất cả các kiếm chiêu hầu như đã
dùng hết cả nhưng cũng còn chưa chạm được đến đối phương chút nào, thậm chí là
đối phương cũng chưa một lần hoàn thủ mà chỉ né tránh chứ chưa hề công kích.

Tâm lý của Hoa Ngọc Khanh khẩn trương thế nào thì chắc không cần phải nói. Vô
Thái Phong đối với các chiêu số kiếm pháp mà đối phương đã sử dụng lúc này đã
không còn nhiều, tâm lý chợt động, lại càng cẩn thận hơn

Hoa Ngọc Khanh đánh mãi không được, trong lòng không khỏi nóng nảy, không khỏi
dậm chân, kêu lên: " Ngươi khi dễ người ta quá đáng. Ta không chơi nữa." Nói
xong, dừng kiếm nhảy lui.

"Cô nương, xem ngươi dùng chính là La Phù kiếm pháp, xin hỏi ngươi một chuyện.
Có phải ngươi là người của La Phù Kiếm Tiên Hoa lão tiền bối của La Phù Sơn
Tuyệt kiếm cốc?" Vô Thái Phong nhẹ nhàng hỏi

"Hừ, ngươi vẫn còn nhận ra La Phù kiếm pháp của ta. Đó là gia gia của ta." Hoa
Ngọc Khanh tức giận nói

Vô Thái Phong cười khổ thầm nghĩ mình đã làm gì nên tội vào vị tiểu thư này
nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng nói

"Xem ra vừa rồi tại hạ có đắc tội mong cô nương đại xá" với tính cách trong
mềm ngoài cứng của Hoa Ngọc Khanh,Vô Thái Phong chỉ còn cách giở bài xin lỗi
nàng

"Xem ra ngươi còn nhận thức được" Hoa Ngọc Khanh chẳng hiểu vì sao mình lại
tha cho tên này

"Hì Hì,tại hạ là Vô Thái Phong không biết tên cô nương là gì ?"Vô Thái Phong
chắp tay cười hỏi, trong mắt chẳng hiểu sao lại có cỗ khí tức tà dị phát xuất.

"Ta là Hoa Ngọc Khanh" Nàng vốn là còn đang tức giận nhưng chẳng hiểu sao, vừa
nhìn thấy đôi mắt của Vô Thái Phong thì trong lòng run lên, âm thanh lại trở
nên nhu mì,khuôn mặt hai bên má ửng hồng

Vô Thái Phong thấy thần sắc Hoa Ngọc Khanh thầm tự YY trong đầu

"Chẳng lẽ mị lực của ta lớn vậy sao,Hắc Hắc"

Nhưng ngoài mặt Vô Thái Phong vẫn duy trì phong thái đứng đắn,hắn nói

"Vậy bây giờ Hoa cô nương có thể dẫn tại hạ đi được chứ"

"Đi theo ta " Trong đầu Hoa Ngọc Khanh nghĩ thầm tại sao đối với tên này mình
lại ôn như như vậy.Nhưng nàng đâu biết rằng số phận nàng đã gắn kết với hắn


Đa Tình Nhân Gian - Chương #5