3:vô Đề


Người đăng: nguyenanhnguyen231998

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi, xuyên qua cành lá đầy đủ tươi tốt, như vô số
đạo quang kiếm chọc vào rừng cây rậm rạp âm u, làm cho khu rừng vốn âm ám này
như được liếm bằng một tia sáng đẹp đẽ.

Ngoài đường lác đác vào xa phu đánh xe ngựa chở hàng,vài đứa trẻ vui vẻ đùa
nghịch với nhau,tiếng ồn ào chào mời khách của các quán hàng làm cho khung
cảnh rất sinh động.

-Cũng sắp tới rồi,còn ngày đường nữa là đến,kiếm tạm chỗ nghỉ chân uống nước đã

Thiếu niên lam y bất giác nở nụ cười.Thiếu niên này khoảng chừng 17-18 tuổi,
phong thái như ngọc, khí vũ hiên ngang, vẻ tuấn mỹ hiếm thấy trong thiên hạ.
Khiến người khó quên nhất là nụ cười của hắn, trông rất kỳ quái, nhìn vào
giống như hơi cười, nụ cười lờ mờ nhẹ nhàng; nhưng nếu để ý lâu hơn sẽ phát
hiện ẩn giấu trong nụ cười thấu lộ ra vẻ quái dị không thể tả, có chút tà khí.
Ánh mắt thiếu niên cũng hiện ra ba phần kỳ dị, ẩn ước có thần thái dụ người,
thập phần mê nhân.

Nhẹ nhàng bước vào quán rượu, lam y thiếu niên lướt nhìn ba bàn kia, hai cái
đã có sáu bảy người ngồi chật, không thể tìm được một chỗ. Cái còn lại chỉ có
hai người ngồi, hắn quan sát hai người này, trong mắt hiện ra ý cười kỳ đặc.
Đó là hai người áo xám tuổi trên bốn mươi, chẳng có điểm nào đáng để mắt tới,
nhưng hắn nhìn ra hai người này đều là người trong võ lâm, chỉ không biết vì
sao giấu giếm võ công của mình.Cũng vừa có lúc có người đi ra,lam y thiếu niên
cũng kiếm được chỗ ngồi

Tên tiểu nhị thấy có khách vào quán nước nhanh chóng lau bàn chỉ chỗ và hỏi

-Công tử dùng gì ạ?

-Cho ta một cốc trà xanh.Thiếu niên mỉm cười

-Có ngay thưa công tử.Tiểu nhị nhanh chóng vào bếp

Nhìn xung quanh lam y thiếu niên thấy trong bốn người có ba nam một nữ, tuổi
tác đều không cao lắm. Nữ nhân là người mà hắn chú ý nhất, nữ nhân chừng 21-22
tuổi, cả người mặc đồ đỏ, hết sức nổi bật; Khuôn mặt mỹ lệ hiện ra ba phần
tươi tắn, khóe mắt có một chút ngạo khí, có thể là vì tự hào với vẻ mỹ lệ của
mình đây. Nhìn dáng vẻ khí chất thuộc con nhà quyền quý, quần áo bó chặt toàn
thân hiện ra vóc người lồi lõm lung linh, mê hoặc mắt người. Gương mặt đẹp như
ngọc phối hợp với màu áo đỏ chót, càng thêm ba phần kiều diễm, ba phần khí
chất tôn quý.

Trong ba nam nhân, người trẻ nhất chừng 25 tuổi, toàn thân áo trắng, gương mặt
có thể coi là anh tuấn. Eo lưng giắt một thanh trường kiếm, tỏ ra uy phong lẫm
liệt. Hai người còn lại trên dưới bốn mươi tuổi tướng mạo bình thường

Lại tiếp lam y thiếu niên nghe thấy phía bên trái có một bàn có 5 người ngồi
đó đang bàn tán sôi nổi,một hán tử ngồi bàn đó lên tiếng nói

-Các ngươi biết gì vừa gần đây có kẻ vừa giết 5 người thuộc Địa Bảng cao thủ,không những thế hắn còn đã đả thương minh chủ Hàn Minh khiến y sống chết không biết thế nào

-Ừ đúng vậy,mọi người trong Liên Minh Hội còn đang phán đoán võ công hắn đang dùng là "Song Long Bí Phổ",bây giờ mọi người trong chính phái đang đau đầu với vấn đề này bởi nó liên quan đến người dân

Lam y thiếu niên nghe vậy "Song Long Bí Phổ" liền nhận ra ngay,tuyệt kỹ thành
danh của "Cửu Long" Vinh Diệu,ma đầu sát nhân võ lâm 50 năm trước

-Chuyện này thật kỳ lạ,"Song Long Bí Phổ" hẳn phải biến mất sau trận chiến khi bị sư phụ đánh nát kinh mạch "Cửu Long" Vinh Diệu dẫn đến không thể luyện công,chuyện này ta nên tìm hiểu xem sao

-Vị tiểu đệ,có thể cho ta và vị này ngồi cùng được không?

Mải suy nghĩ bỗng có tiếng gọi,lam y thiếu niên ngẩng đầu nhìn,trước mặt thiếu
niên là 2 người,người thứ nhất tuổi trung niên mặc áo lông thú sau lưng đeo
thanh đao to lớn nhìn thân hình vạm vỡ hẳn khí lực khi xuất đao phải rất
mạnh,người thứ 2 tuổi có vẻ trẻ hơn tay cầm kiếm,khuôn mặt không có chút cảm
xúc thuộc dạng tu luyện Hàn công nên mới như vậy

-Ồ được,"Xuất môn tại ngoại, mọi người đều là kẻ kiếm ăn, 2 huynh không cần khách khí."Lam y thiếu niên hào phóng cười

-Đa tạ tiểu đệ. "Đa tạ, nếu tiểu đệ đồng ý hôm nay ta xin làm chủ, tiền nước này tính cho ta."

Lam y thiếu niến cười xua tay "Huynh chớ nên khách khí, uống với đệ một chung
rồi nói."

-Có thể có tiểu đệ biết quý danh 2 lão ca

Hán tử cười lớn "Đừng quý tính này nọ, bọn ta là người thô lỗ, ta gọi là
Trương Lập Cường, y là Lý Thụ Nhân. Tiểu huynh đệ nhất biểu nhân tài, thiên hạ
hiếm thấy, vẫn chưa hỏi thăm nhỉ?"

-Đệ họ Vô tên Thái Phong một kẻ trói gà không chặt,mới rời nhà đi lịch lãm

Thiếu niên này chính là Vô Thái Phong mới xuất môn được 3 ngày,phụng mệnh sư
phụ đem đồ đến Tiêu Gia chủ

Lúc này đây Vô Thái Phong nghe được tiếng nói chuyện của bạch y nhân:"Sau khi
ăn no, bọn ta lập tức quay về, nhất thiết phải đuổi theo những người đằng
trước, quyết không để bọn chúng cắt đứt đường lui của chúng ta." Ba người cùng
bàn sắc mặt ngưng trọng gật đầu không nói. Hồng y nữ nhân lướt nhìn trong
quán, ánh mắt dừng trên người Vô Thái Phong một lát, tựa hồ cũng bị thần thái
của hắn làm cho rung động.

Không lâu sau, bốn người này đã rời khỏi

Lý Thụ Nhân đáp: "Coi ngươi lần đầu tiên ra khỏi nhà, thấy nữ nhân mỹ lệ thì
nhìn chăm chăm. Lão ca bảo cho ngươi biết một câu thực lòng, ngươi tiếp tục
như vậy nữa tương lai rất có thể xảy ra chuyện. Đi ra ngoài nhiều ngươi sẽ
hiểu những người đó rất ít nói lý lẽ, muốn giết người không cần phải lý do, y
chỉ cần nói ngươi nhìn vợ của y, nói ngươi đúng thì sẽ động thủ giết chết
ngươi, biết chưa, đây chính là cái mà người ta gọi là võ lâm, về sau tốt nhất
ngươi nên chú ý."

Vô Thái Phong lại không nghĩ là Lý Thụ Nhân sẽ nói những lời này, đành phải
cười nói: "Đa tạ lão ca nhắc nhở, coi bộ lão ca biết bọn họ là ai rồi, tiểu đệ
rất muốn biết rõ để tăng thêm kiến thức, mong lão ca chỉ điểm."

Trương Lập Cường nói: "Cứ để ta nói cho ngươi biết vậy, bốn người vừa rời khỏi
là thuộc Hư Vong Phái, cực kỳ có danh vọng tại đây, bạch y thiếu niên là con
trai của Đương chương môn Phi Kinh danh tiếng hiển hách trong võ lâm, hắn gọi
là "Phiên Vân" Phi Long, bài danh thứ mười ba trên Phong Bảng, trẻ tuổi tài
cao, hơn nữa anh tuấn bất phàm,còn cô nương kia tên là "Hoa Ảnh" Phi Linh nổi
tiếng với thân pháp quỷ dị đứng hàng 15 Phượng Bảng và 6 "Quần Phương Phổ",còn
2 người kia chắc là hộ vệ"

Vô Thái Phong nghe xong gật đầu sau đó chắp quyền

-"Hiện giờ cũng đến lúc lên đường tiểu đệ đi trước một bước, ngày khác có duyên lại gặp. Cáo từ"


Đa Tình Nhân Gian - Chương #3