Dạ Hàn Thiên


Người đăng: nionyan

Thiên Vũ đại lục bốn phía xung quanh đều tràn ngập sinh cơ mãnh liệt.

Ở phía xa, chân trời lộ ra ánh sáng mông lung, toàn bộ Bạch Vân thành chìm
trong ánh bình minh ôn hòa...

Bạch Vân thành, Vũ thị gia tộc.

Tại một nơi hẻo lánh, trong một đình viện tồi tàn. Ánh sáng mặt trời chiếu vào
cửa sổ thông qua những khe hở. Trong căn phòng, một nam hài mặc bộ sam y cũ
kĩ, mặc dù tuổi không lớn nhưng đã sở hữu một vẻ anh tuấn. Làn da nam hài xanh
xao, khuôn mặt tái nhợt dị thường, đang ngồi ở trên giường.

Chợt một tiếng: " Rầm!!" vang lên, tiếp đó là cửa phòng bị đá văng ra, một
thân ảnh bước vào.

"Dạ Hàn Thiên, ngươi bị đánh như vậy mà còn chưa chết sao? Đúng là mệnh dài.
Cái thứ phế vật như ngươi sao chưa đi chết đi! Một kẻ ngoại tộc như ngươi mà
theo đuổi Nhu Nhi sư muội hay sao? Thật là biết trèo cao!"

Nam hài thốt ra, trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo và chế giễu.

Nam hài này chính là Vũ Lâm, là thiếu chủ của Vũ gia, cha hắn Lâm Thiên cũng
chính gia chủ của Vũ gia. Bởi vậy mà Vũ Lâm lúc nào cũng kiêu ngạo, lấy thế
hiếp người, không để ai vào mắt.

"Vũ Lâm đại ca nói đúng đó. Kẻ phế vật như ngươi chỉ là một tên ngoại tộc,
không những không biết thân biết phận mà còn muốn leo cao!"

Một nam hài sau lưng Vũ Lâm nói, trên khuôn mặt không chút nào che giấu sự
chán ghét. Giọng điệu còn mang theo sự nịnh nọt.

Một bên thanh sam nam hài nghe thấy hai người nói vậy nhưng không có phản ứng
lại. Khuôn mặt thản nhiên, cứ như kẻ phế vật mà họ nhắc đến không phải là hắn.

Phế vật trong miệng Vũ Lâm chính là Dạ Hàn Thiên, thanh sam nam hài đang ngồi
trên giường.

Dạ Hàn Thiên được Dạ Quân nhặt ở trong rừng rồi đem về Vũ gia nuôi. Dạ Quân là
Dược trưởng lão ở Vũ gia địa vị rất cao, vì vậy khi Dạ Quân mang Dạ Hàn Thiên
về Vũ gia cũng không ai phản đối.

Khi Dạ Hàn Thiên lên bảy, gia tộc phát hiện hắn có thiên phú tu luyện cao nên
liền đặc cấp ban đan dược cho hắn. Cho đến một ngày, hắn mắc một cơn bệnh nặng
mà Dạ Quân cũng không tra được nguyên nhân. Sau đó Dạ Quân cho mời rất nhiều
Dược sư đến nhưng vẫn không có kết quả.

Khi hết bệnh, hắn không những không thể hấp thu được linh khí mà tu vi cũng
mất hết. Từ đó thiên tài trở thành phế vật. Vì e ngại thân phận của Dạ Quân
nên cũng không ai dám bắt nạt Dạ Hàn Thiên. Khi Dạ Hàn Thiên lên tám, Dạ Quân
đột nhiên mất tích, Vũ gia phái ra nhiều người để tìm kiếm nhưng không có tung
tích.

Dạ Quân cứ như bốc hơi mà biến mất, vô tung vô ảnh. Cứ như vậy, mọi người đều
cho là Dạ Quân đã chết. Dạ Quân rơi xuống không khác gì giáng cho Vũ gia một
đòn chí mạng. Mất đi một vị Tam phẩm Luyện dược sư, địa vị của Vũ gia trong
Bạch Vân thành ngày càng thấp.

Dạ Hàn Thiên mất đi Dạ Quân tương đương với việc hắn mất đi một người yêu
thương, che chở hắn trong gia tộc. Từ đó ở Vũ gia, hắn thân phận không bằng
một kẻ tôi tớ, ai cũng có thể bắt nạt hắn.

Dạ Hàn Thiên có thể rời đi Vũ gia nhưng hắn không làm thế, hắn tin rằng Dạ
Quân chưa chết, Dạ Quân sẽ về Vũ gia tìm hắn. Vì vậy mà hắn đưa ra quyết định
sẽ ở lại Vũ gia trong hai năm nữa, nếu trong hai năm này Dạ Quân không về Vũ
gia thì hắn sẽ rời đi. Nên trong khoảng thời gian hai năm, dù cho nhận bao
nhiêu khi dễ thì hắn vẫn sẽ nhẫn.

Hai năm trôi qua, Dạ Hàn Thiên không có một ngày trải qua sự yên ổn. Ngày qua
ngày, đều có nhân tìm đến đình viện này lấy cớ mà đánh hắn.

Dạ Hàn Thiên đã quen với việc này, vì thế khi Vũ Lâm đến đây, hắn cũng không
có phản ứng bất ngờ.

Thấy Dạ Hàn Thiên không phản ứng, Vũ Lâm rất tức giận. Dù gì hắn cũng là
thiếu chủ, luôn nhận được sự kính trọng của đệ tử trong gia tộc.

Khi hắn nghe người trong gia tộc nói kẻ phế vật này muốn theo đuổi Nhu Nhi sư
muội, hắn liền muốn tìm Dạ Hàn Thiên dạy dỗ một phen. Nhu Nhi sư muội là người
hắn muốn cưới làm vợ, khi nào thì đến kẻ phế vật này?

Vậy mà khi hắn đến đây, kẻ phế vật này cư nhiên trong mắt coi như không có
hắn. Như vậy hắn làm sao mà không tức giận?

"Tên phế vật nhà ngươi thấy bản thiếu chủ tại sao không hành lễ ?"

Vũ Lâm tức giận rống lên.

"Hành lễ? Ngươi xứng sao?"

Dạ Hàn Thiên thản nhiên đáp.

"Hừ! Phế vật ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là kẻ ăn bám Vũ gia ta, tiền
nuôi ngươi cũng là của Vũ gia ta chi ra. Ngươi thân phận chỉ kẻ ngoại tộc sống
nhờ Vũ gia, thấy ta không hành lễ thật là không biết sống chết!".

Vũ Lâm vẻ mặt đầy châm biến mà nói.

"Ha...ha..! Sống nhờ? Vũ Lâm thiếu chủ thật biết nói đùa. Ta khi nào sống nhờ
Vũ gia?".

Dạ Hàn Thiên cười chế giễu.

"Không ngại cho ngươi biết, ta chẳng thiếu nợ gì Vũ gia. Nuôi ta là Dạ Quân
chứ không phải Vũ gia các ngươi. Mặt khác ta họ Dạ không phải họ Vũ, ngươi là
Vũ gia thiếu chủ chứ không phải Dạ gia thiếu chủ. Ta tại sao phải hành lễ với
ngươi?".

Dạ Hàn Thiên âm lãnh nói.

Khi Dạ Hàn Thiên nói lời này hắn cũng không để ý lắm. Hắn chỉ nhẫn trong hai
năm này. Nay đã hết thời gian hai năm, cũng là lúc rời đi Vũ gia nên hắn cũng
không cần kiêng nể gì.

"Tên phế vật nhà ngươi! Hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi!".

Vũ Lâm rút thanh kiếm bên hông hướng Dạ Hàn Thiên đâm tới.

" Vút!".

Dạ Hàn Thiên lùi về sau, nghiêng người tránh sang một bên. Dạ Hàn Thiên tránh
được một kích nhưng vẫn bị thương trên mặt. Vũ Lâm dù gì cũng là ngũ tinh vũ
giả, Dạ Hàn Thiên không có tu vi thì sao có thể tránh được.

"Cho ngươi thấy sự lợi hại của bản thiếu chủ!".

Thấy Dạ Hàn Thiên bị thương, Vũ Lâm vẻ mặt đắc ý.

"Tung hoành kiếm pháp thức thứ nhất. Ta xem ngươi làm sao trốn thoát!".

Vũ Lâm vẻ mặt hung tợn hô to.

Đây chính Hoàng giai trung cấp công pháp mà phụ thân hắn dạy cho hắn. Dạ Hàn
Thiên tên phế vật này làm sao có thể tránh được.

Thấy Vũ Lâm thi triển vũ kĩ, Dạ Hàn Thiên lấy tay lau máu trên khuôn mặt, sắc
mặc mang theo vài phần ngưng trọng, khẽ hô:

"Lăng vi bộ!".

Lăng Vi Bộ, Hoàng giai trung cấp công pháp. Khi Dạ Hàn Thiên không thể tu
luyện nữa, Dạ Quân đem vũ kỹ này dạy cho hắn để phòng thân.

Lăng Vi Bộ chia làm ngũ thức, càng lên cao tu luyện cảnh khó. Bộ vũ kỹ này
không cần đấu khí cũng có thể tu luyện. Tuy Dạ Hàn Thiên không thể tu luyện
đấu khí nhưng với thiên phí của hắn thì hắn cũng tu luyện đến thức thứ nhì.
Với công kích của Vũ Lâm, hắn vẫn có khả năng né tránh.

Sau đó, Vũ Lâm chỉ thấy Dạ Hàn Thiên di chuyển kì dị tránh né đi chiêu thức
hắn. Đột nhiên Dạ Hàn Thiên biến mất trước tầm mắt của hắn.

Không biết từ lúc nào thì Dạ Hàn Thiên di chuyển ra sau lưng của Vũ Lâm.

"Vũ Lâm đại ca, coi chừng ở phía sau!".

Tên nam hài đi cùng với Vũ Lâm la to.

"Cái gì?".

Vũ Lâm giật mình, hắn nhìn về phía trước đã không còn thấy nhân ảnh của Dạ Hàn
Thiên. Vội quay về phía sau, chỉ thấy Dạ Hàn Thiên sắc mặt hung tàn lấy tay
đánh vào bụng hắn.

"Phụt!".

Vũ Lâm phun ra một ngụm máu rồi văng ra phía sau.

"Phịch!"

Vũ Lâm rơi xuống đất, xung quanh khói bay mịt mù.

Vũ Lâm cảm thấy đấu khí của hắn đột nhiên biến mất, hắn vận chuyển công pháp
nhưng không còn cảm ứng được nữa.

"Ngươi... ngươi cư nhiên phá đi đan điền của ta?".

Ngẩng đầu lên, Vũ Lâm đôi mắt ngập tràn tơ máu, hắn hung hăng hướng về phía Dạ
Hàn Thiên rít gào.

"Đúng! " - Dạ Hàn Thiên cười.

"Như thế nào, luôn miệng mắng ta phế vật lại bại dưới tay ta. Hôm nay ta phá
đan điền của ngươi cho ngươi nếm thử cảm giác như thế nào là phế vật."

Dạ Hàn Thiên cười lạnh. Sau đó chậm rãi hướng về phía Vũ Lâm đi tới.

"Ngươi....ngươi đừng tới đây!!"

Thấy Dạ Hàn Thiên hướng về phía bản thân, Vũ Lâm khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ
la to, lấy tay chống mình lùi về phía sau. Bây giờ hắn không còn tâm mà để ý
danh dự, hắn chỉ biết lo mệnh là trên hết.

"Rắc...rắc..."

Tiếng xương vỡ vụn vang lên. Vũ Lâm lại phun ra một ngụm máu.

"Ngươi... ngươi.... dám đối như vậy với ta... Ngươi không sợ cha ta sẽ giết
ngươi hay sao?"

Vũ Lâm ôm cánh tay bị phế la.

"Giết ta? Ngươi nghĩ ta làm một việc gì đó mà không để đường rút lui hay sao?"

Dạ Hàn Thiên cười.

Đúng vậy, hắn đợi ngày nay đã hai năm. Nhẫn nhiều năm như vậy, hôm nay cũng là
ngày mà hắn thanh toán. Biệt viện của hắn ở rất xa nhà chính, còn là một nơi
hẻo lánh nên hắn cũng không lo có nhân tới đây. Vũ Lâm hôm nay bị như thế này
cũng không ngoài dự liệu của hắn.

Dạ Hàn Thiên nhìn về phía nam hài đi cùng Vũ Lâm đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng thầm rủa, hướng phía cửa lao đi.

"Chết tiệt, sơ xuất rồi."

Dạ Hàn Thiên khẳng định tên nam hài kia chắc chắn đã đi báo cáo cho Vũ Thiên.
Nên hắn liền vội hướng ngoài mà đi.

Chạy ra đình viện, Dạ Hàn Thiên hướng Nhật Nguyệt sâm lâm mà đi.

Đang đi, hắn cảm giác như có một bức tường ngăn hắn lại.

"Phụt!!" - Dạ Hàn Thiên phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sau đó ngã xuống.

.....

Một trung niên nam tử khí thế hung hãn tiến vào đình viện, nhìn về phía Vũ Lâm
cả người đầy máu.

" Lâm nhi!" - Trung niên nam tử này là Vũ Thiên, cha của Vũ Lâm.

Ôm lấy Vũ Lâm, Vũ Thiên lấy tay bắt mạch cho Vũ Lâm.

" Lâm nhi, ngươi có sao hay không?"

Vũ Thiên hỏi.

Thấy Vũ Thiên đã đến, Vũ Lâm hơi thở yếu ớt, khuôn mặt đầy nước mắt khóc rống
lên.

" Cha... cha ngươi đã đến rồi. Người mau giết tên Dạ Hàn Thiên đi, hắn không
những phế đi tay mà còn phế cả đan điền của con. Không có đan điền, con làm
sao dám nhìn mặt người trong tộc nữa a!".

"Cái gì? " - Vũ Thiên lẫn các trưởng lão ngạc nhiên. Tin tức này đối với bọn
hắn mà nói như sét đánh ngang tai.

Vũ Thiên chỉ có mỗi Vũ Lâm là con. Từ nhỏ nuông chiều hết mức, thiên phú của
Vũ Lâm còn rất tốt. Vì vậy mà Vũ Thiên đã lấy không biết bao nhiêu thiên tài
địa bảo mà bồi dưỡng cho Vũ Lâm. Vũ Lâm là hi vọng củ hắn cũng như của gia
tộc.Vậy mà bây giờ tên Dạ Hàn Thiên này lại phá đi tất vả của con hắn.

"Dạ Hàn Thiên, tên súc sinh này." - Vũ Thiên đôi mắt đỏ ngầu hét lên.

"Cha... ngươi mau đi giết tên Dạ Hàn Thiên, con muốn hắn chết không được yên
thân ".

Vũ Lâm khuôn mặt độc ác nói với Vũ Thiên.

Nhét một viên đan dược vào miệng Vũ Lâm. Vũ Thiên nói:

"Lâm nhi cứ yên tâm, cha đã phái Nhị trưởng lão đuổi theo Dạ Hàn Thiên, hắn
trốn không thoát đâu. Con cứ yên tâm dưỡng thương, còn đan điền của con cha sẽ
thỉnh vài vị Dược sư về chữa cho con."

"Đan điền của con còn có thể khôi phục sao?" - Vũ Lâm kích động nhìn Vũ Thiên.

"Đương nhiên, hiện tại con cần nghỉ dưỡng thương đi, cha đi xem Nhị trưởng
lão. Người đâu, đem thiếu chủ về tĩnh dưỡng!"

Vũ Thiên quay đi, nhìn hai tên người hầu.

"Vâng !" - Hai tên người hầu đáp.

Nhìn Vũ Lâm rời đi, Vũ Thiên khuôn mặt trở nên đáng sợ, lẩm nhẩm:

"Dạ Quân, ngươi cũng đừng nên trách ta! Ha..ha...ha!"

.........


Dạ Thiên Chiến Tôn - Chương #1