Người đăng: Nanosoldier
….
Lại một ngày nghĩ nữa đã tới, thời tiết khí hậu nắng ấm làm Đạt chỉ muốn nằm
ườn và ru rú trong nhà ngủ tới mai
Cơ bản là, Đạt cũng phải để chính mình và chúng nữ giải lao sau những ngày
làm việc mệt và dài
“ Ta từng ước rằng, chính mình chỉ cần có thể cùng những nhân vật nữ mà mình
thích an ổn sống tới già là đủ hạnh phúc, chỉ tiếc là bấy lâu nay cũng không
thể nào yên ổn nổi!” Đạt ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, cầm một ly cà phê
nhấp 1 ngụm rồi nói
Ly cà phê phơ phất từng chút hơi nước bốc lên, và hiện dần ra những hình ảnh
hồi ức bấy lâu, hồi ức và tưởng niệm cuộc sống yên bình và ước mơ trước kia
Sau thoáng chốc, những hơi nước này cũng tiêu tán đi kèm với những hình ảnh
hồi ức này
“Cuộc đời...luôn luôn ép mình đến một bước đường cùng nào đó, đến khi ta biến
chất, lại đổ oan cho chính ta quá yếu đuối và ngu ngốc!” Đạt nhấp thêm 1 ngụm
cà phê
“Ai cho tao lương thiện đây”
Cuộc sống là thế, Đạt đã lún sâu vào cuộc chiến đấu mà hệ thống sắp đặt sẵn
cho hắn, hắn sẽ luôn luôn và vĩnh viễn có phiền phức rất nguy hiểm, và đương
đầu với nguy hiểm thì cần có sức mạnh để bảo vệ với thứ mình yêu
Ước mơ của mình, người yêu và gia đình của mình, bởi vì an ổn trên đời này chả
bao giờ vĩnh viễn cả
“Một nữ hiệp từng nói sau khi phải đấu tranh quyền đoạt lợi, và yêu phải anh
hùng,....sau đó đến cuối đời lại ước ao rằng mình cưới một người con trai thật
bình thường và an ổn sống qua ngày!”
“Một người phụ nữ bình thường lại ước ao muốn có một anh hùng kề bên chăm
sóc,....để thoát khỏi bể khổ vì chính mình đều bị kẻ khác cướp đi quyền được
sống!”
Cuộc sống giống như vậy đấy, chả bao giờ cái gì là hoàn mỹ, ví như chính bản
thân hắn phải ngày ngày phải mạnh mẽ hơn người khác và thậm chí bức thiết
chính mình phải thành thần để bảo vệ thứ mình yêu
Bởi vì, chỉ cần một người trong số đó vì Đạt mà sơ sẩy, chính hắn sẽ ân hận cả
một đời
Người mà Đạt gọi là gia đình, là cha mẹ, và ông bà, Đạt sẵn sàng hi sinh
Mà người Đạt tin tưởng nhất chính là nữ nô và thuộc hạ của mình
Đạt sẵn sàng giao trái tim của mình cho họ, dù cho vừa xuất hiện, Đạt vốn chưa
từng đem họ trở thành nô lệ mà là người mà Đạt phải giao phó những điểm yếu
của mình
Một phần là vì họ chính là những nhân vật nữ mà mình rất yêu thích, một phần
lại là vì họ trung thành với mình
Không biết, liệu ai có từng biết? Cái cảm giác, mà mình yêu một ai hết lòng,
mà bị phản bội không?
Cảm giác nó đau lắm, đớn vô cùng, chỉ cần tâm lý yếu đuối một chút thôi là
muốn nhảy cầu tự sát ngay, bởi vì cảm giác sống không bằng chết
Đau không phải về thể xác, mà là về tinh thần đã mất đi một chỗ dựa nội tâm,
cho nên đối với ai trung thành với mình, Đạt đều tận lực bảo vệ, dù cho có
phải chết đi chăng nữa
Một lúc, ly cà phê đã cạn chỉ còn lại những bột cặn cà phê trong ly
Đạt nhẹ nhàng đặt xuống đắn đo không biết đang suy nghĩ cái gì?
Cuộc đời nó có quá nhiều lựa chọn, mà chọn sai, lại chính là đi vào ngõ cụt
“Nhiều lúc, ta nghĩ mình nên chủ động một chút!” Đạt nhớ ra một cái gì đó, rồi
lộ ra sắc mặt lạnh lùng đầy ắp sát khí nhẹ nhàng nói
“Trước tiên vẫn là bữa sáng cho mọi người đi!” Đạt, các phân thân đang rãnh
bắt đầu mỗi người đi vào bếp và chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho một ngày mới
“Ố...là..la...sao Fuechi và Hinami bỗng dưng xuất hiện ở khu vực này vậy?”
….
Căn cứ thế giới
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ừm...hình như là sinh nhật của Tiểu Kiều ( DW9)
cho nên, để tặng quà, Đạt liền bưng ra một cái bánh kem
Sau đó, mang bánh kem ra phòng ăn, nơi tập hợp của các chúng nữ
“Happy Birthday to you...happy….!” Từng tiếng ca tiếng anh rất êm tai vang lên
Thì thấy chị cô ấy là Đại Kiều, rồi những người khác như Airi, Điêu
Thuyền,....đang cùng lúc vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật
Bưng bánh kem tới trước mặt, và đốt lên từng ngọn nến rồi nói :” Tiểu Kiều, em
muốn ta tặng quà gì?” Phân thân của Đạt trong căn cứ hiện là Kane đang mặc
trang phục đầu bếp hỏi
“Chủ nhân...em muốn một buổi hẹn hò ở thế giới của ngài ạ!” Tiểu Kiều đỏ mặt
nói ra mong ước của chính mình
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi ạ!” Tiểu Kiều đáng yêu nhí nhảnh kiên định nói
“Được...khi nào ta xuất phát?” Kane xoa đầu Tiểu Kiều rồi tiếp tục hỏi
“Ngài..ngài chờ em thay đồ một chút...em ra ngay ạ!” Tiểu Kiều thẹn thùng ,
rồi nhí nhảnh chạy ra khỏi phòng ăn thật nhanh và về phòng của mình thay đồ
Kane lắc đầu 1 cái, thì trên người, bộ áo đầu bếp thoắt 1 cái, biến thành một
bộ đồ Vest quý tộc trông rất lịch lãm và đẹp trai
Biến đổi khí chất bề ngoài của Đạt từ một cái ấm áp người con trai trở thành 1
cái cao lãnh mà ôn nhu nam thần
“Bề ngoài cũng không tệ chứ nhỉ?” Vuốt lên mái tóc màu đen, Kane vẫn vô cùng
lịch sự chầm chậm đi ra trước sảnh cung điện, đi tới ghế Sopha và ngồi đó chờ
Tiểu Kiều đi xuống
“Hể? Chủ nhân tính đi hẹn hò với Tiểu Kiều sao? Thật hâm mộ nha !: Claire mỉm
cười, chống nạnh, hâm mộ nhìn ra ngoài cửa phòng ăn
“Chủ nhân nói là làm...cơ mà nếu không thì chúng ta bám theo nhỉ? Không biết
hẹn hò với chủ nhân sẽ như thế nào?” Điêu Thuyền nhắm một bên mắt, nảy ra 1
sáng kiến nói
“Này...này chị Điêu, đừng có Điêu quá đó...đây là điều ước của Tiểu Kiều, để
em ấy được đơn độc hẹn hò với chủ nhân 1 lần đi !” Đại Kiều nghe vậy, liền
buồn bực nhìn Điêu Thuyền nói
“ Chị biết chứ? Hỏi xem, các chị em ai cũng tò mò mà, hay là chúng ta ngụy
trang..?” Điêu Thuyền tiếp tục nói
“Ừm...chắc vậy chủ nhân không giận đâu!” Tân Hiến Anh giơ lên một ngón tay đặt
lên cằm suy tư nói
“Lo cái gì...nè...kế hoạch là như vậy, chúng ta sẽ đi 5 người và cầm theo
camera để quay lại, về lại phát cho các chị em khác coi!”
“Ý hay đấy…!”
…..
Đợi một hồi, Tiểu Kiều từ trên lầu chầm chậm đi xuống dưới
Tiểu Kiều mặc một bộ váy màu cam, có những hoa văn khá đẹp
Bộ váy này tô điểm cho nhan sắc của Tiểu Kiều, làm cô ấy dường như trở nên
càng đáng yêu hơn
Bên hông còn có một túi xách, không biết đựng gì, thế nhưng Đạt cũng không có
hỏi
“Ta đi chứ, Honey?” Kane từ ghế sopha đứng dậy, mắt sáng lên nhìn đang nở rộ
rực rỡ Tiểu Kiều nói
“Đi thôi chủ nhân!” Tiểu Kiều ngượng ngịu nói
“Đừng gọi chủ nhân, hôm nay đặc biệt….gọi là anh yêu nào!”Kane lấy tay của
mình nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Kiều nói
“Anh...anh..anh..yêu... >//