Bị Điên? Kết Nghĩa Huynh Đệ


Người đăng: tuan_cp1@

Bên bờ bên kia cũng nghe thấy tiếng sáo của Lam Vũ, liền sau đó giai điệu bên
kia thay đổi, dần đổi thành hạnh phúc, vui vẻ, sau đó lại thành lưu luyến, nhớ
nhung da diết, rồi đâu khổ, cả một bản nhạc bắt đầu buồn đi, dường như nó lại
lặp lại như lúc ban đầu, chẳng lẽ cuộc đời kẻ này đau thương như vậy sao? Xem
ra còn tội hơn cả mình, chắc là tình yêu của hắn đã rời xa hắn rồi, nhớ đến
tình yêu Lam Vũ không kìm được thổi lên khúc "Thần Thoại" quen thuộc
(như cũng lắng nghe từng giai điệu từ cây sáo ngọc... Còn Lam Vũ lại rơi vào
cảm giác hư vô, chỉ biết nhắm mắt lại và thổi theo ý thức, lần này không hiểu
sao anh lại bị tâm trạng xa xưa của Hư Không chủ ảnh hưởng, giờ xung quanh Lam
Vũ dường như chỉ là một mảng hư vô, không có bất cứ sinh vật hay vật thể nào
cả, cảm giác chìm đắm này lần đầu tiên xuất hiện...

Không thể nào, chẳng lẽ sắp bị biến đổi, đã bao nhiêu năm rồi mình chưa gặp
lại cảm giác này, tùy tiện đi trên đường gặp một người đau khổ chơi nhạc cũng
làm mình biến đổi sao? Thiên lý ở đâu? Thổi xong khúc "Thần Thoại" "Lam Vũ"
ngừng thổi, đôi mắt vô thần mở ra với một ánh nhìn xa xăm về phía chân trời,
anh thở dài một hơi, móng tay dần dài và nhọn ra, mái tóc dài bung khỏi dây
buộc tung bay, sau lưng hai chiếc đuôi trắng muốt như bông xe áo mà mọc ra
,xung quanh gió mạnh nổi lên, dạt dào tiếng gió, xào xạc tiếng lá rơi. Lúc đó
tầm nhìn "Lam Vũ" được mở rộng hết sức, có thể nhìn rõ mọi vật cách xa mình cả
hơn 1 cây số, anh nhìn sang bờ bên kia, thấy một thanh niên trông rất tuấn tú,
làn da đặc trưng của người phương đông(vàng), cũng đang cầm trên tay một cây
sáo ngọc, cũng nhìn về hướng Lam Vũ, tuy nhiên sáo của hắn đúng là làm bằng
ngọc thật(còn của Lam Vũ không phải bằng ngọc), hắn cũng không nhìn thấy Lam
Vũ, chỉ là hắn nhìn theo hướng tiếng sáo đáp lại mình mà thôi.

Chợt lỗ tai "Lam Vũ" nháy nháy, phía tay phải cách anh 5km có một trận ẩu đả
của một nhóm người. Đưa bàn tay có móng vuốt sắc bén (tầm 5cm thôi) lên trước
mặt mình, "Lam Vũ" khẽ thở dài, nắm chặt lại, đuôi quấn quanh lưng, thôi xong
rồi, anh tan biến trong cơn gió...(đoạn này miêu tả nội tâm hơi nhiều :) )...

KengKengChoangHuỵch ... Hàng loạt âm thanh của kiếm đao, quyền cước vang lên, có 2 nhóm tầm 40 người đang đánh nhau rất hăng máu, có chừng hơn 15 người đã chết.


  • Dã Lang sơn trại các ngươi thật quá đáng! Rõ ràng là nói cùng hợp tác,
    chiến lợi phẩm chia đôi, các ngươi lại dám bội ước nuốt hết, khinh Hắc Hùng
    sơn trại chúng ta mềm yếu sao? - Có một gã cầm khoái đao vừa đánh vừa quát.


  • Hừ, chính các ngươi mới không biết xấu hổ, nói là chia đôi nhưng các ngươi
    không chết một mạng nào, còn chúng ta chết 7 huynh đệ, sao chúng ta có thể
    chia như hiệp ước được, giờ ta chia 8-2, bằng lòng thì mau dừng tay. - Đối thủ
    của gã cũng khá mệt mỏi rồi.


  • Hừ, làm sơn tặc thì nay sống mai chết, đã đi trên con đường này ai còn mong
    được sống yên lành, người của các ngươi không cẩn thận, không có năng lực,
    chết thì chết, liên quan gì đến bọn ta mà phải chia cho các ngươi. Cũng tại
    các ngươi ngu xuẩn, rõ ràng trong thôn có một cao thủ võ lâm vậy mà cũng không
    biết, chết là đáng, ta còn chưa đòi bồi thường đây này. - Theo logic của tên
    này thì việc bên kia đánh giá sai đối tượng để cướp khiến cho người của mình
    cũng bị thương 12 người mới giết được gã cao thủ kia, hắn nên đòi bồi thường
    mới phải.


  • Ăn nói nhăng cuội, có lý nào lại như thế? Được, vậy chiến đi, coi ai sợ ai.


  • Hắn gào lên.

Lam Vũ lù lù đứng trên ngọn cây, nét mặt có chút u sầu, đôi tay thì run bần
bật, hít một hơi sâu đầy mùi máu tanh, rồi lại thở phào nhẹ nhõm, anh nhắm mắt
lại. Sau đó miệng nở nụ cười ghê rợn, mở mắt ra, nhảy xuống dưới. Hai bên đang
đánh nhau bỗng dưng có một người nữa xuất hiện, hai bên không hẹn ngừng chiến,
họ không biết đây là người qua đường hay là nhân thủ của đối phương nên không
vọng động, trong nháy mắt cả hai bên ngừng chiến, thủ lĩnh hai bên nhìn nhau
sau đó họ liền cùng đưa ra một kết luận, kẻ này không thuộc cả 2 bên. Lam Vũ
thì nhìn bọn họ mỉm cười, cả 2 bọn liền thấy rợn người, cuối cùng một tên bạo
dạn bước lên hỏi:


  • Ngươi là ai? Đây không phải là chỗ con nít vui chơi, biết điều thì mau đi
    chỗ khác đi, nếu không... - Nói tới đây y vờ đưa kiếm lên cổ mình rồi kéo
    ngang, ra vẽ là giết.

Lam Vũ không trả lời, mà đây tuy là Lam Vũ nhưng cũng không phải Lam Vũ, Lam
Vũ vẫn điểu khiển chính mình nhưng có một cái gì đó khát máu, muốn hoạt động
tay chân một phen, lúc trước Lam Vũ còn kiềm chế được mình, không cho nó làm
bậy bạ nhưng sau khi ngửi thấy mùi máu làm "Lam Vũ" hưng phấn khiến cho anh
không làm chủ được bản thân nữa. Tự dưng trong lúc đó, có một giai điệu tưng
tưng trong đầu Lam Vũ (Vũ lắc qua bên trái, rồi lại lắc qua bên phải lặp đi lặp lại theo giai điệu
ấy, miệng vẫn mỉm cười, mười ngón tay thì ngoe ngoẩy như sóng lượn. Bọn kia
thấy vậy thì thở phào một phen, có kẻ còn cười to:


  • Haha, tưởng gì! Thì ra là một tên điên, làm ta hết hồn. - Đúng, lúc này
    dường như Lam Vũ điên thật rồi, anh không còn làm chủ cảm xúc và suy nghĩ bản
    thân mình nữa, đây là lần đầu tiên anh bị như vậy, ngày trước chưa xuất hiện
    qua, chắc có lẽ ký ức tang thương của Hư Không chủ thêm vào ký ức ngày xưa ham
    vui thích nghe nhạc rồi quẩy của Lam Vũ đã tạo ra cái tình huống này đây. Thế
    nhưng tràng cười tắt hẳn, vì bọn chúng nhìn thấy gió đang thổi mạnh dần lên,
    hình như là tập hợp về phía "người điên" kia, bọn họ dần hoảng sợ, rồi rối rít
    quay đầu bỏ chạy nhưng lúc đó đã muộn, Lam Vũ nhảy lên cao 15m chớp mắt đã
    xuất hiện trước mặt một gã sơn tặc, năm ngón tay đâm xuyên lưng hắn rồi rút
    ra, Lam Vũ lại đạp vào một thân cây thoắt cái đã xuất hiện trước mặt một gã
    khác Xoẹt gã ngay lập tức phân thành 5 khúc, máu xịt toe toét, tuy nhiên lại
    không có giọt nào dính trên người Lam Vũ... Không một ai chạy thoát... Cuối
    cùng chỉ còn một gã to con, đầu đeo khăn còn sống, gã hoảng sợ quá đến nổi
    chạy bị vấp rễ cây té chỏng vó, ngay lập tức "Lam Vũ" xuất hiện sau lưng hắn,
    hắn vội quỳ xuống vừa lạy lục vừa kêu ca:


  • Thiếu hiệp tha mạng, tha mạng! Ta xin dâng hết của cải cho ngài, chỉ xin
    ngài tha cho ta một mạng, sau này ta xin thề không nhúng tay vào hắc đạo(tập
    hợp mấy người ăn cướp, giết người, độc ác) nữa! Nếu không trời tru đất diệt.


Nghe vậy, "Lam Vũ" thu tay lại, miệng cười mỉm gian xảo mắt liếc qua lại, sau
đó lại hỏi:


  • Của cải?


  • Vâng, ta có gì cũng đưa cho thiếu hiệp hết!


  • Vậy...của cải là gì? - Đột nhiên Lam Vũ nhìn vào mắt hắn, hỏi một câu ngớ
    ngẩn hết sức.


Tên kia hoàn toàn bất ngờ, nhưng không có thời gian suy nghĩ, hắn vội vàng
giải thích, sợ người "thiếu hiệp" kia không biết được giá trị mà giết mình thì
uổng:


  • Vâng! Của cải của ta là vàng bạc châu báu, nữ nhân! Có nhiều lắm, xin thiếu
    hiệp yên tâm!


  • Hả? Wow, vàng bạc châu báu sao? Đâu đâu ta lấy hết. - "Lam Vũ" vỗ tay bốp
    bốp, miệng cười giả lả, như một đứa bé được bố mẹ đi xa về mua cho một món đồ
    chơi vậy.


  • Vâng! Tạ ơn thiếu hiệp, tạ ơn thiếu hiệp! Xin hãy đi theo ta. - Tưởng được
    tha chết, hắn liền rối rít dập đầu, đâu có để ý biểu cảm của "Lam Vũ" đang từ
    cười tươi trở thì thành cười gian xảo, miệng thì thầm:"Thú vị!". Hắn vội đứng
    lên định dẫn đường, "Lam Vũ" mới chỉ vào cây kiếm phổ thông trên tay hắn:


  • Đồ chơi đó nhìn vui vui! Cho ta mượn một chút được chứ!


  • À vâng! Được, được chứ! Ngài thích thì cứ cầm luôn đi ạ. - Rồi hắn dùng 2
    tay đưa thanh kiếm cho "Lam Vũ".


"Lam Vũ" cầm lên, sờ sờ một tí rồi bĩu môi, mặt tươi cười trở lại:


  • Xin lỗi nhé!

Tên kia nghe vậy liền ngạc nhiên:


  • Hả?

Xoẹt Cây kiếm của hắn đã đâm xuyên tim hắn, hắn chết ngay tức khắc, chỉ để lại ánh mắt khó tin, rồi ngã xuống. "Lam Vũ" ôm bụng cười ha hả, rồi vỗ tay bốp bốp như rất thích thú, vui vẻ, sau đó nhìn bàn tay đầy máu của mình "Lam Vũ" không ngờ đưa vào miệng mút một cái liếm cho sạch, rồi đưa tay lên vuốt mái tóc trắng tinh của mình, rồi trên tay hiện ra một làn khói lạnh lẽo màu xám trắng, chúng tụ hình thành một chiếc dây thun, không ngờ có thể co dãn như dây thun thật luôn, chỉ là hơi lạnh. "Lam Vũ" liền dùng sợi dây thun đó túm tóc lại buộc lại rồi lại biến mất, sau khi anh biến mất 1 phút thì ngay hiện trường xuất hiện một người đeo mặt nạ quỷ, mặc một chiếc áo choàng màu đen, hắn đang lơ lững giữa không trung, thì thầm:"Chậm một bước rồi", sau đó bay đi mất. Anh lại xuất hiện ngay trên vị trí ban nãy ở bên bờ hồ, liếc nhìn bờ bên kia thì không thấy người thanh niên lúc nãy đâu cả, giờ là lúc nửa đêm rồi chắc hắn đi ngủ rồi. Nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, "Lam Vũ" liếm môi một cái rồi cuối đầu nhìn xuống dòng nước, nhìn bóng mình in dưới đáy nước, "Lam Vũ" mỉm cười, cười càng tươi, miệng hô:


  • Đẹp, hình tượng chuẩn! Haha... - Lại cười to vỗ tay, vừa nhìn mình trong
    nước vừa vỗ tay cứ như mấy anh thần kinh trong bệnh viện vậy, nếu có người
    Trái Đất nào ở đây thì người nhất định gọi điện cho bệnh viện tâm thần này.

Đang cười vui vẻ đột nhiên vẻ mặt Lam Vũ trở nên khó coi, nói chính xác hơn là
hơi hoảng sợ, tiếng vỗ tay cũng nhỏ dần, trán anh chảy mồ hôi, đến khi tiếng
vỗ tay tắt hẳn Lam Vũ mới thì thào:


  • Mình đang làm cái gì thế này? Điên rồi sao... - Sau đó lại nhìn đôi bàn tay
    lúc nãy nhuốm máu nhiều người mặc dù bây giờ nó sạch sẽ rồi, Lam Vũ biết những
    người lúc nãy mình giết đều là giặc cướp, giết người vô số nên anh không hề áy
    náy, nhưng cũng có một chút cảm xúc khó tả, rất khó chịu. Lam Vũ đột nhiên
    hoài nghi lúc nãy có phải là mình không? Tại sao lại hành động như vậy? Có
    người khác khống chế sao? Không thể nào, rõ ràng là mình, nói là không làm chủ
    chứ thật chất là chính mình làm chủ hết, lúc đó còn có cảm giác vui sướng nữa
    mà, sao giờ lại không thấy như vậy nữa, mà mình bao nhiêu tuổi rồi còn hành
    động như vậy nhỉ? Lúc nãy hành động thấy bình thường, mà giờ sao lại thấy nó
    hơi giống một đứa bé lâu năm không có gì chơi vậy. Càng nghĩ Lam Vũ càng cảm
    thấy đau đầu, liền lúc đó có cái hồ nhỏ, Lam Vũ nhảy cái ùm xuống đó luôn.
    Không thèm bơi lên nữa, anh định ngâm mình dưới đó cho tỉnh táo đã, lúc nằm
    trong dòng nước lạnh đó anh mới nhớ ra lúc nãy mình có đưa băng khí ra khỏi cơ
    thể thì phải? Làm thế nào vậy? Giờ bảo làm lại Lam Vũ lại không làm được, từ
    lúc qua Võ Lâm cảnh chưa bao giờ anh tu luyện cả, tại sao có thể xuất nó ra
    ngoài được?

Lẽ nào, hiện tượng chung khi nghe những bản nhạc buồn sao? Không thể nào,
trước giờ thổi biết bao nhiêu bài buồn mà có sao đâu? Chắc chắn đã có cái gì
đó đặc biệt mà mình không chú ý kích thích tâm tình của mình, đột nhiên trên
mặt nước cũng "ùm" một tiếng, có người nhảy xuống, lúc đó Lam Vũ đang tràn
ngập trong hàng tá câu hỏi bỗng dưng bị người mới nhảy xuống lôi lên bờ, Lam
Vũ chỉ biết ặc ặc, có chuyện gì xảy ra vậy? Người kia chật vật leo lên bờ, rồi
hắn thả Lam Vũ xuống, thở hồng hộc, định sơ cứu thì thấy Lam Vũ vẫn đang nhìn
hắn với ánh mắt khó hiểu, hắn liền hỏi:


  • Vị huynh đệ này, có phải lúc nãy ngươi là thổi sáo ở bên này không?

À thì ra là gã thanh niên ở bờ bên kia, sao tự dưng hắn tới đây nhỉ, lúc nãy
mình nhảy xuống đâu thấy ai xung quanh đâu. Mà thôi kệ:


  • Đúng vậy! Là ta, huynh là? - Biết là hắn những Lam Vũ cũng coi như chưa
    gặp, mà cũng chưa biết hắn là ai, coi như chưa gặp là đúng.


  • Ta là người thổi sáo ở bờ bên kia, không ngờ trên đời còn có kẻ giống chính
    mình, nhưng ngươi cũng không nên bi quan mà tự vẫn như thế chứ?


  • Giống ta? À, ý huynh đệ là chúng ta chung hoàn cảnh sao? Cũng chỉ hơi giống
    thôi, người ta yêu vẫn còn, nàng cũng rất yêu ta, nàng đang chờ ta tới đón,
    chỉ là nàng ở quá xa, ta hiện giờ chưa tới được. Còn huynh, nghe có vẻ là
    người kia vẫn còn, cũng ở rất xa huynh không thể tới được, nàng cũng chưa hề
    yêu huynh mà huynh cũng tự cho mình không xứng với người kia chăng?


Người thanh niên kia đang thở dốc chợt trở nên vui mừng, sau đó lại ảm đạm:


  • Haizz, đúng vậy! Ta không xứng với nàng, nàng cũng chỉ coi ta là một tiểu
    đệ đệ, ta thật hâm mộ huynh đệ! À thôi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa!
    Thật không ngờ trên đời này còn có người chỉ nghe nhạc của ta đã hiểu lòng ta,
    a.. Ngươi còn người thương, tại sao ngươi lại tự tử? - Gã chuyển đổi chủ đề
    liên tục, dường như để tránh né chuyện tình của gã.


  • Ta tự tử? Không có, ta...ta chỉ hơi nóng người muốn nhảy xuống đó làm dịu
    chút thôi. - Đành nghĩ đại một lý do củ chuối nào đó.


Hắn ta rất tinh ý, liền biết là Lam Vũ cũng không muốn nói tới vấn đề này, hắn
cũng không nói nữa:


  • Thì ra là vậy? Ta ở bờ bên kia nghe tiếng sáo thánh thót của huynh đệ trong
    lòng đã ngưỡng mộ, không ngờ chúng ta mới gặp lần đầu mà đã "tri âm tri kỷ"
    như thế! Huynh đệ không ngại để ta mời ngươi đi uống một bữa chứ? - Hắn khá
    nhiệt tình, nhiệt tình cứ như là bạn già lâu năm mới gặp vậy.


  • Được! Vậy huynh dẫn đường đi! - Lam Vũ đương nhiên nhận ra sự nhiệt tình
    của y là thật lòng, kỳ lạ...


Gã liền đứng lên, phủi phủi quần áo một chút, rồi đi về phía đường mòn, không
ngại đồ mình còn đang ướt. Lam Vũ vừa đứng lên thì nhìn thấy cây đàn Vọng
Nguyệt của mình đang nằm gọn ở gốc cây, anh đeo nó lên lưng rồi đi theo người
thanh niên dẫn đường kia... Hai người đi bộ tầm 2 tiếng đồng hồ theo đường mòn
thì vào được một thị trấn phồn hoa, vì càng gần các ngôi thành lớn thì các thị
trấn làng mạc càng phồn hoa hơn, anh ta kéo Lam Vũ vào một khách điếm(khách
sạn) đặt một phòng lớn, rồi sau đó anh ta đi tắm, thay lại y phục, Lam Vũ thì
bị rất nhiều người chú ý bởi mái tóc trắng quá đặc biệt. Lam Vũ thì hơi sợ y
có khi nào bị "gay" hay không, thế nên cả đêm chỉ ngồi bên cửa sổ nhắm mắt
tĩnh thần, không dám ngủ. Sáng hôm sau anh ta thức dậy thì thấy Lam Vũ vẫn còn
ngồi trên bàn như tối hôm qua thì lắc đầu cười cười, rồi đứng dậy gọi to:


  • Nào, sáng rồi! Xuống dưới huynh đệ ta uống vài chén chứ? - Nói xong thì cầm
    theo cây sáo vào nải đồ theo đi xuống phòng ăn của khách điếm mà không đoái
    hoài gì Lam Vũ nữa.

Lam Vũ đứng dậy đi xuống theo, gã thanh niên kia gọi một bàn ăn, rồi gọi vài
món ngon, thêm mấy vò rượu nữa, hắn mời Lam Vũ, nhưng Lam Vũ chưa bao giờ uống
rượu, thử uống thì thấy cổ họng cay cay, cũng chả thơm ngon gì cả, để đánh
trống lãng cho khỏi uống, Lam Vũ hỏi hắn:


  • Vừa gặp huynh ta biết huynh là một người rất phóng khoáng, tự do tự tại,
    thích gì làm nấy đúng không?


  • Huynh đệ nói rất đúng! Nhưng mà... có vài thứ ta không thể theo ý mình
    được, nên chưa thể nói là thích gì làm nấy, chỉ nhận 2 ý trên thôi, haha. Còn
    đệ là người khá nội tâm, có vẻ ít nói nhỉ, cô độc lắm phải không? Ta chỉ thấy
    lạ lùng, hôm nay mạn phép muốn hỏi, tại sao tóc và lông mi của huynh đệ lại
    trắng tinh thế kia? Chắc cũng vì lý do này nên huynh đệ mới cô độc chứ gì? Ta
    chưa thấy người trẻ tuổi nào như huynh đệ.


  • Haha, huynh đừng để ý, bẩm sinh mà thôi. Ta cũng không muốn thế, mà huynh
    nói cũng đúng, chính vì nguyên nhân của mái tóc này mà ta chỉ càng ngày càng
    cô độc, người quen của ta càng ngày càng ít, có thể một phần là do ta. Huynh
    cũng rất cô độc(cô độc khác cô đơn nhé, cô đơn nhiều lúc có nghĩa là FA không
    có gấu mà cô độc rộng hơn, chả có người nào quen chơi hết đừng nói là gấu! ở
    đây không nói gấu).


............. Hai người hỏi qua hỏi lại, nói chuyện rất "tâm đầu, ý hợp", cả
hai đều nói về chuyện tình của mình, khác nhau ở chỗ Lam Vũ là từ 2 phía mà
thanh niên kia lại đơn phương, rồi về cuộc đời thì gã khá đau khổ, từ nhỏ cha
mẹ chết trong loạn lạc võ lâm, các môn phái đại chiến với nhau, còn Lam Vũ thì
khai là được người nhặt nuôi từ lúc sơ sinh nên không biết, thế là gã cho là
đồng cảnh ngộ, rồi nói Lam Vũ là người bạn đầu tiên của gã trên đời này, nhìn
gã anh tuấn, tài âm nhạc cao như thế, chắc chắn học vấn không vấn đề sao lại
không có bạn được nhỉ? Nhưng Lam Vũ cũng không hỏi vì sao, hắn cũng là người
bạn đầu tiên mình kết ở Võ Lâm cảnh nên anh cũng nói hắn là bạn đầu tiên, thế
là gã đòi kết nghĩa huynh đệ, làm Lam Vũ nhớ tới Đoàn Dự với Tiêu Phong trong
Thiên Long Bát Bộ, anh cũng muốn thử xem nó có thú vị không nên đồng ý, dù sao
thì anh ở đây cũng không lâu nữa. Hắn liền hỏi tên:


  • Vậy huynh đệ tên gì? Bao nhiêu tuổi?


  • Ta tên Hạ Cửu Vĩ, 13 tuổi. Còn huynh?


  • Haha, không ngờ đệ lại còn nhỏ như vậy, sao cao lớn thế, không thua gì ta!
    Ta tên là Vô..Ưu, họ..họ chỉ có một chữ Quỳnh! Quỳnh Vô Ưu, 21 tuổi! Vậy đệ
    phải gọi ta là đại ca đấy.


  • Vô Ưu đại ca! - Lam Vũ liền bắt trước trong phim Thiên Long Bát Bộ, đứng
    lên ôm quyền chào.


  • Haha, nhị đệ! - gã cũng đứng dậy đỡ Lam Vũ lên.



Cửu Vĩ Hồ - Chương #9