Cái Chết


Người đăng: youtuhavefk@

Sau một lúc trò chuyện, bà chủ cùng bốn người đến từ Nam Cửu Thiên đi ra khỏi
phòng.

“Người đâu, an bài chổ nghỉ ngơi cho bốn vị công tử này” Bà chủ ra lệnh, một
cô gái từ phía ngoài đi vào.

“Cám ơn bà chủ tiếp đải, chúng tôi sẻ ở lại đây một tuần, một tuần sau sẻ lên
đường. Khi đó hy vong bà chủ đã chuẩn bị đầy đủ người” Nguyệt Nhẩn ôm quyền
nói với bà chủ.

“Uh, lúc đó ta sẻ phái người đi với các ngươi. Các ngươi nghỉ ngơi cho khoẻ,
cần gì thì báo với người hầu, họ sẻ chuẩn bị cho các ngươi.” Bà chủ đáp.

“Mời các vị hướng này” Cô gái tiếp dẫn nói, bốn người Nam Cửu Thiên đi theo cô
gái. Nguyệt Nhẩn chú ý cô gái tiếp dẫn này rất lạ, bước đi rất nhẹ nhàng, dù
trên sàn gổ hay nền gạch thì ko có một tiếng động phát ra. Nguyệt Nhẩn càn chú
ý thì càng khiếp sợ, cô gái ko có để lại dấu chân ở trên đất, như các hồn ma
đang lơ lững trên đất.

“Nguyệt Nhẩn sư muội ngươi làm sao vậy? Ko được khoẻ sao?” Nam Phong nhìn thấy
Nguyệt Nhẩn khuôn mặt ko tự nhiên nên hỏi. Nam Phong tên này đã chú ý đến sắc
đẹp của Nguyệt Nhẩn từ lâu, luôn tìm cơ hội tiếp cận. Nhưng khuôn mặt lanh
lùng của Nguyệt Nhẩn làm hắn ko dám tới gần.

“Ko có gì!” Nguyệt Nhẩn lạnh lùng đáp trả.

“Nguyệt Nhẩn sư tỷ, ngươi ko sao thật chứ?” Nguyệt Nha thấy vậy nên củng lo
lắng hỏi. Nguyệt Nhẩn và nàng thường lui tới nhất, thường chỉ điểm nàng tu
luyện nên tu vi nàng mới tiến nhanh như vậy, vượt qua hai vị sư huynh của
nàng.

“Đừng lo lắng, ta ko sao” Nguyệt Nhẩn tra lời Nguyệt Nha.

“Nguyệt Nha sư tỉ, bà chủ kia là ai? Vì sao sư tỉ lại cung kính với bà như
vậy, ta thấy bà ta chỉ là bà chủ kỉ viện. Nên được cung kính như vậy sao?”
Nguyệt Nha mở miệng.

“Nguyệt Nha căm miệng, ko được nói bậy, nếu người còn nói bậy từ nay củng đừng
nói chuyện với ta” Nguyệt Nhẩn quát mắng Nguyệt Nha.

“Sư tỷ, ta xin lổi, ta ko biết, xin lổi, sau này ta ko nói bậy nửa” Nguyệt Nha
thấy Nguyệt Nhẩn nổi giận nên rất sợ, nàng như sắp muốn khóc, nước mắt sắp
chảy ra.

“Thôi được rồi, ta sẻ ko trách ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỉ, ko được nói xấu
bà chủ” Nguyệt Nhẩn đừng lại, suy tử một chút, rồi nói,

“Các ngươi ko thấy kì lạ sao, nới này nói là kỷ viện, nhưng các cô gái ở đây
tu vi rất cao, với lại nói họ tiếp khách nhưng những cô gái kia đều còn trong
trắng. Những vị khách kia củng đều là những người có tu vi ko thấp, bọn họ như
đến đây giải toả tâm lý. Có người sát khí nặng nề đến, nhưng lúc ngồi xuống
uống rượu với các nữ tử kia thì sát khí giảm đán kể, Tinh thần củng tốt hơn.
Các ngươi đều là đệ tử Nam Cửu Thiên, thuộc loại tinh anh người, mắt cao hơn
người, nhưng lại ko chú ý đến những thứ đó. Nếu bà chủ ở đây có địch ý, các
ngươi đều chết mấy lần củng ko biết. Nhìn thấy cô nương dẫn đường kia ko, đến
ta còn chưa chắc đánh bại, các ngươi đánh lại sao? Trưởng lảo bảo ngươi đi đến
đây để học hỏi, nên cố gắng lên. Ta ko giúp được các ngươi.” Nguyệt Nhẩn răng
dạy ba người kia.

“Cám ơn Nguyệt Nhẩn cô nương quá khen” Cô gái dẫn đường lên tiếng.

Nam Phong, Nam Viên cùng với Nguyệt Nha nghe vậy thì hơi biến sắc. Ba người
cúi đâu lắng nghe, nhưng trong mắt Nam Phong cùng Nam Viên thì hỏi khinh
thường, nghỉ Nguyệt Nhẩn nói quá. Nguyệt Nha thì chú ý hơn vì nàng biết Nguyệt
Nhẩn thật là người ko đơn giản.

Một căn phòng củ nát.

Thông Thiên đang nằm trên giường, bên giường là những cô nương đưa hắn đến
đây, đang chạy đi chạy lại, giúp hắn chửa trị vết thương.

“Vết thương của hắn ở mặt với ở ngực quá nặng. Vết thương ở mặt nếu lành thì
khuôn mặt của hắn củng sẻ biến dạng, sương sọ nếu bị thương thường khó trị
nhất, trừ khi có kỳ tích xảy ra đối với một người ko thể tu luyện như hắn.
Ngực thì các khớp xương gảy vụn. Muốn chửa lành thì củng mất rất lâu thời
gian.” Cô gái đang xem xét vết thương cho Thông Thiên nói với các cô gái còn
lại.

“Thật đáng thương, tiểu tử này thật xui xẻo. Đã ko tu luyện được, khuôn mặt
lại sắp biến dạng. Ko biết vì sao bà chủ nhặt thằng này về. Nhưng hắn đúng là
khí xui đầy người.” Cô gái đang sắp xếp thuốc bất đắc dĩ nói.

“Két” Bổng nhiên cửa phòng mở ra, bà chủ bước vào. Tiếng đẩy cửa bất ngờ nên
các cô gái giật mình nhìn sang.

“Các ngươi đang nói gì đó, nói xấu ta hả, hay là chê bai tiểu tử đó? nếu còn
nói bậy ta sẻ bắt ngươi gả cho tiểu tử kia” Bà chủ vừa hơi cười nói.

Các cô gái nghe vậy thì nhin cô gái sắp xếp thuốc cười khúc khích.

“Ko, ko nói bậy nửa, ko muốn gả cho tiểu tử xui xẻo kia” Cô gái xắp xếp thuốc
như sắp khóc nói.

Bà chủ thấy vậy cười cười, rồi bảo

“Các ngươi ra ngoài đi”

Các cô gái đi ra khoải phòng, bà chủ tiến lại ngồi kế bên giường, kiểm tra
thân thể Thông Thiên.

“Năm đó ta thấy cơ thể ngươi kỳ lạ, tưởng là kỳ tài học vỏ, ai ngờ là một tên
phế vật, thân thể mạnh hơn người thường nhưng lại một nửa kinh mạch thì biến
mất, rất kỳ lạ. Ta lúc đó thực muốn cho ngươi một chưởng chết đi, nhưng thấy
ngươi củng tội, nhận ngươi làm người làm. Giúp tiếp khách. Thường ngày, tiểu
tử ngươi bị người chửa mắng củng ko suất khí, thế mà hôm nay nổi điên, suất
khí với kẻ khác còn bị đánh gần chết.”

Bà chủ phất tay, một bình ngọc xuất hiện trên tay, bà lấy ra một viên đan dược
bỏ vào miệng Thông Thiên.

“Viên đan dược này rất quý, bán mạng ngươi củng ko mua nổi, thấy ngươi chết
thì ta ko nở, hy vọng sau này đừng ngu ngóc, ta chỉ giúp được ngươi lần này.
Thế giới này mạnh được yếu thua, dùng máu để đạt được những gì mình muốn, mà
ngươi sinh trong thế giới này thì thật xui xeo cho ngươi. Một tên phế vật, ko
thể tu luyện như ngươi, chết đi củng là một giải thoát. Haizzzz!”

Thông Thiên nhấm chặc mắt, nhưng nào ai có biết, tất cả những gì gi xảy ra
trong phòng hắn vẩn nhận biết. Linh hồn hắn khác người, nên nảy giờ mọi người
nói gì hắn củng nghe. Hắn cuối cùng củng biết, tại sao thân thể này ko có một
chút tu vi nào. Dù bà chủ với người làm ở kỷ viện này ai củng có một chút tu
vi. Hắn nghe những lời kia của các cô gái, đã làm linh hồn hắn kích động. Hắn
cảm thấy bất lực, với tức giận. Sau khi nghe được lời bà chủ hắn càn buồn bực
hơn, “Bàn Cổ chơi ta sao, sao lại cho ta cái thân thể này.” Hắn càng nghỉ càng
cảm thấy không đúng. Những lời Bàn Cổ nói thật trái ngược với những gì đang
diễn ra ở đây. Hắn ko thể tu luyện, nhưng chắc chắn có cách để thay đổi. Với
Bàn Cổ thì lừa dối hắn thì chả được gì, với lại Bàn Cổ nhàm chán đi làm mấy
việc này sao.

Khí viên thuốc vào miệng hắn, một luồn khí từ viên thuốc lan tràng toàn thân
hắn. Khi luôn khí kia tràn đến các vết thương, các vết thương từ từ khép lại,
kể cả vết thương trên mặt. Hắn rất bất ngờ khi mình có thể thấy tất cả mọi thứ
diễn ra trong cơ thể, hắn đoán cái này gọi là nội thị trong các phim kiếm
hiệp. Hắn thấy rỏ các luồn khí không thể đi hết cơ thể vì một nửa các kinh
mạch của hắn ko tồn tại.

Khi hắn đang suy nghỉ làm sao để chửa trị cơ thể này thì một luồn khí bổng
nhiên xong đến đầu hắn, tiến thẳng mi tâm của hắn. Bổng nhiên luôn khí chạm
đến linh hồn hắn, nhưng ko thể tiến thêm. Nhưng cái chạm nhẹ đó hình như kích
hoạt một thứ gì đó trong linh hồn hắn. Ko phải một mà là hai thứ. Trong linh
hồn hắn có ba dạo ánh sáng khác nhau, ba loại ánh sáng này hình dáng như một
hạt giống, một loại thì đen tuyền tà ác, một loại thì màu vàng có vẻ rất nặng
nề. Còn một loại thì như ánh sáng của ngôi sao.

Thông Thiên nhận ra đây là món quà mà Bàn Cổ nói. Trước khi trùng sinh, Bàn Cổ
đã đánh vào cở thể hắn. Còn cái đen tuyền đó chắc chắn là hạt giống tà ác mà
Bàn Cổ nói đến khi hắn tức giận hấp thu từ Thiên Địa Sơ Khai địa điểm.

Khi luồn khí tác đọng vào linh hồn hắn thì hạt giống tà ác cùng với hạt giống
màu vàng củng kích động. Một luồn khí đen tuyền cùng với màu vàng từ mi tâm
hắn truyền ra, tràn vào cơ thể hắn.

Khi Hai luồn khí chạy khắp kinh mạch hắn, một cảm giác đau đớn tột cùng khiến
cho Thông Thiên cơ thể co giật vì đau đớn. Da hắn nức ra từng đường, từng
đường, từ trên đỉnh đầu cho đến chân. Máu tuôn ra như xối, Cả khu giường ước
đẩm máu. Tất cả mọi thứ diễn ra rất nhanh.

Bà chủ vẩng đang ngồi cạnh giường hắn, khi thấy hắn như vậy thì giậc mình.

“Chẳng lẻ thuốc quá mạnh, cơ thể hắn ko đủ kinh mạch nên ko chịu đựng nổi?” Bà
chủ nhìn chằm chằm Thông Thiên, nhưng máu vẩng cứ tuôn ra liên tục. Tới khi bà
cảm thấy đến tim của Thông Thiên ngừng đập.

“Hắn chết rồi sao? Là ta hại hắn sao? Haizzz, thật ko nghỉ muốn giúp hắn thì
trở thành hại hắn, thôi chết thì củng là một giải thoát cho ngươi.”

Bà chủ đứng dậy, lặng lẻ đi ra ngoài, bóng lưng bà rất cô đơn.

“Các ngươi tí nửa đi đặt một cái quan tài, rồi tìm một địa điểm tốt chôn cất
cho tiểu tử Thông Thiên xui xeo kia.”

Nghe bà chủ nói vậy sáu cô gái hơi biến sắc, lúc nảy vẩng còn thở sao giờ chết
rổi.

“Haizz, do thuốc quá manh, cơ thể hắn ko chịu nổi.” Nói xong bà chủ bước di.


Cửu Thiên Liên Thông - Chương #6