Người đăng: youtuhavefk@
Thông Thiên bổng nhiên nhìn thấy bốn vị thanh niên khoản từ mười bảy cho tới
mười chín tuổi. Đang hướng cửa kỷ viện đi đến, Thông Thiên lần đầu chào hỏi
khách nhưng may mắn có được trí nhớ của chủ nhân thân thể này nên củng có một
chút kinh nghiệm.
Thông Thiên chạy nhanh ra ngoài để đón khách ở cổng. Cổng kỷ viện lại là như
cổng Torri ở Nhật Bản. Thật là điên, kỷ viện lại là loại cổng này, cánh cổng
này thường là được miêu tả là cánh cổng đến thế giới thần linh ở Nhật Bản.
Nhưng may thay là củng có 1 cái thanh gổ vòm ở trên cao nên củng khác biệt một
chút.
“Xin Chào bốn vị khách quý, mời vào, mời vào, mấy vị cô nương có khách đến.”
Thông Thiên mở miệng chào khách. Bốn vị công tử đừng lại trước cửa, nhìn
thoáng qua Thông Thiên.
Thông Thiên củng nhìn, đánh giá bốn bị cổng tử.
“Hahaha” Thông Thiên cười lớn, hắn phát hiện trong bốn vị công tử có 2 người
là nữ. Hắn cười càng lớn hơn khi nhìn ngực của hai vị nử tử kia, nó căng phòng
vậy mà giả trang gì trời. Nhưng Thông Thiên ko biết, vì khí tà ác nhập hồn khi
ở cùng Bàn Cổ, anh mắt hắn từ lúc sống lại đã rất tà ác, mà trong tình huống
này anh mắt hắn càng làm cho người khác ghét hơn.
“Tên phế vật kia, ngươi cười cái gi? mắt chó ngươi đang nhìn đâu đó? Tên phế
vật, ngươi muốn chết sao? Quỳ xuống!”
Một tên nam trong hai nam tử bổng dân quát lớn. Toàn thân toả ra khí thế
thượng vị giả, sát khí phả vào mặt Thông Thiên.
Thông Thiên bổng nhiên thấy cơ thể khó chịu. Tay toát ra mồ hôi lạnh, nhưng
hắn là ai, hắn từng gặp Bàn Cổ người, dù Bàn Cổ chưa bao giờ toát ra khí thế,
nhưng Bàn Cổ là ai, chỉ đứng đó thôi là đã trấn áp cả Thiên Địa, dù vậy linh
hồn hắn vẩng chưa bao giờ sợ. Hơn nửa linh hồn hắn đã bị một phần lớn tà ác
chi khí xâm nhập. Đừng nói là một tên thanh niên, dù mấy lảo bất tử sống vạn
năm củng khó dùng khí thế và sát khí áp chế hắn.
Thông Thiên cảm thấy khó chịu đối với thanh niên nay, vừa mới gặp đã tảo ra
sát khí đối với hắn, còn muốn bắt hắn quỳ xuống. Dù linh hồn ko sợ, nhưng cơ
thể của hắn củng khó chịu.
“Ngươi là cái thá gì mà ta phải quỳ xuống? Ta nhìn gì kệ mẹ ta? Mắt ở trên
mặt, thì ta thích nhìn gì thì nhìn.” Thông Thiên tức giận đáp trả.
Bốn người đứng trước sửng người, chỉ là một tên phế vật làm việc ở kỷ viện,
vậy mà dám la hét trước mặt bọn họ. Còn có ánh mắt ác liêt kia là sao, thật
làm người khác khó chịu.
“Táttt”
Thông Thiên bị một cái tát đánh bay đập người vào cổng Torri.
Nhìn thấy vậy người đi trên đường dừng lại xem chuyện gì, một dám người quay
quanh cánh cổng. Mắt quan sát xem chuyện gì.
Thông Thiên từ từ bò dậy. Khi hắn bò dậy thì máu từ trong miệng chảy ra. Khuôn
mặt đau rát, cả phần má như muốn lật sang một bên. Hắn muốn đứng dậy nhưng cơ
thể hắn ko chịu được sức mạnh vừa rôi. Hắn vịn vào cây cột ở cổng mới đứng dậy
được, cơ thể của hắn cứ run rảy từng phần. Hắn nhìn thẳng vào bốn người thanh
niên, ánh mắt hắn trở lên lạnh lùng cùng tà ác.
Bốn tên cổng tử kia tiếp xúc qua anh mắt đó, bổng nhiên rùng mình. Tại sao một
tên phế vật lại có anh mắt như vậy. Bốn người bổng nhiên bước lùi một bước.
Tên Thanh niên xuất thủ với Thông Thiên định thần lại, giận dữ. Ta sao lại sợ
hải tên tiểu tử này. Hắn xong tới Thông Thiên cực nhanh. Ra chân đá thẳng vào
ngực Thông Thiên.
“Bốp”
Thông Thiên trúng đón, lưng lại đập vào cổng Torri. Lại tiếp tục phun ra một
búng máu, ngực đau đớn cực kỳ. Xương ngực hầu như gảy hết, đôi mắt tối sầm lại
như sắp ngất xỉu. Nhưng hắn lại không muốn ngất đi, vì nếu hắn cảm thấy mình
ngất đi sẻ ko bao giờ tỉnh nửa.
“ Tên phế vật chó chết, vậy mà dám đối nghịch ta.” Hắn chuẩn bị đá thẳng vào
đầu Thông Thiên. Nếu trúng cú này thì Thông Thiên chắc chắn Thăng Thiên.
Thông Thiên buồn bực, chẳng lẻ mới sống lại, lại chết ở đây sao. Chẳng lẻ số
hắn lại đen đến thế.
“Dừng tay!” Thông Thiên mập mờ nghe một tiếng hét vọng từ trong kỷ viện truyền
ra, hắn ngất đi.
Tên thanh niên định tiếp tục ra chân, nhưng hắn khựng người lại. Vừa rồi tiến
hét đó truyền đến, hắn cảm nhận được thực lực người này thăm bất khả trác. Hắn
lùi bước đứng cùng ba người đồng bọn.
Một người phụ nữ trung niên cùng sáu người nử tử đi ra từ kỷ viện. Người này
là bà chủ cùng các cô nương của bà.
“Bốn vị công tử này, thiếp thân là bà chủ ở đây. Ko biết vì sao các vị lại ra
tay với tên giúp việc của chúng tôi. Các vị đến phá quán hay sao?” Bà chủ lên
tiếng. Sáu vị nử tử đến dìu Thông Thiên dậy, nhưng hắn đã ngất, biết được
Thông Thiên chỉ ngất đi, một vị nữ tử ra hiệu cho bà chủ biết.
“ Hừ, tú bà kia, bà là cái thá gì mà ngăn cản sư huynh ta. Tên phế vật đáng
chết.” Tên thanh niên còn lại, nảy giờ ko lên tiến thì bổng nhiên nhảy ra
quát.
Bổng nhiên sáu luồn khí thế từ sáu vị nử tử kia hiện ra, áp về tên thanh niên
kia. Thanh niên kia biến sắc lui lại mấy bước, sắp ngả thì có một bàn tay đưa
ra giúp ắn. Người ra tay giúp là thanh niên đánh Thông Thiên.
“Hừ, các ngươi đang dùng nhiều khi ít sao, các ngươi biết ta là ai ko?” Tên
thanh niên đánh Thông Thiên lên tiếng.
“Hừ, ta ko cần biết các ngươi là ai, đây là Xuân Nam viên, các ngươi lại dám
đến đây gây chuyên, các ngươi nghỉ nử tử dễ ức hiếp sao?” Bà chủ phát ra một
luồn sát khí thẳng vào bốn tên công tử kia.
“Hừ, chỉ có một chút thực lực đó, ngươi tưởng ta sợ ngươi”. Tên Thanh niên
củng phat ra khí thế đáp trả.
Hai bên dương cung bạt kiếm, chuẩn bị động thủ. Nhửng người xem thấy vậy liền
rùi ra sau. Bọn họ lần đầu tiên thấy có người dám gây chuyên ở Xuân Nam viện
kể từ ngày được tin là Xuân Nam viên do Nam Cửu Thiên người mở.
“Mọi người xin dừng tay, Nam Phong, Nam Viên sư huynh xin dừng tay.” Người lên
tiếng là một trong hai vị nử tử đi cùng với hai tên nam tử.
Nử tử láy từ trong người ra một lệnh bài. Ba chủ củng như hai thanh niên dừng
lại. Ba chủ nhìn thấy lệnh bài thì hơi thất thần một chút.
“Nể mặt Nguyêt Nha sư muội, ta hôm nay ko chấp nhất các ngươi, Hừ” Nam Phong
lên tiếng. Dù nói vậy, chứ hắn củng ko dám ra tay, hắn sư huynh nhưng tu vi
hắn lại ko bằng Nguyệt Nha sư muội, với lại hắn ko dám làm xúc phạm lệnh bài
kia.
“Các ngươi mang Thông Thiên vào phòng dưỡng thương.” Bà chủ ra lệnh cho sáu vị
nữ tử dìu Thông Thiên đi vào trong.
“Các ngươi đi theo ta!” bà chủ nói với Nguyệt Nha bọn người, rồi đi trước dẫn
đường.
Bọn họ tiếng vào trong một gian phòng kín, ngoài cửa có hai vị nử tử canh cửa.
Khi đi ngang qua hai người hộ vệ, Nguyệt Nha, Nam Phong và Nam Viên thật sự
kinh ngạt. Hai người nử tử chỉ khoản mười tám, mười chín tuổi vậy mà lại có tu
vi ko thua kém gì họ. Chổ này chổ nào? sao hộ vệ đều có thực lực như vậy?
Bọn họ vào phòng, năm người ngồi xung quanh một bàn tròn.
“Lảo già kia có việc gì mà sai các ngươi đến đây?” Bà chủ mở miệng.
“Lớn mật, ngươi làm dám kêu trưởng lảo là lảo già” Nam Phong nổi giận, đứng
dậy quat lớn bà chủ.
“Nam Phong căm miệng.” Tiếng hét ko phải là từ Nguyệt Nha mà từ Nguyệt Nhẩn,
người nữ tử từ đầu đến giờ chưa bao giờ lên tiếng. Nam Phong giật mình, nhìn
Nguyệt Nhẩn, hắn ko nghỉ tới vị sư tỷ ít lên tiếng nhất hôm nay lai hét lớn
với hắn. Nguyệt Nhẩn có tu vi cao nhất trong bọn hắn, với lại thân phận củng
bí ẩn nhất. Dù sư tôn hắn củng bảo hắn đừng kết thân với nàng.
Nguyệt Nhẩn đứng dậy, chấp tay chào bà chủ,
“Nguyệt Nhẩn tham kiến bà chủ, cảm ơn người lúc trước đã giúp đở.” Nguyệt Nhẩn
chân thành nói.
“Không có gì, tiểu nha đầu ngươi củng lớn nhanh nhỉ, tu vi củng ko tệ”. Bà chủ
cười nói.
“Ơn của người, Nguyệt Nhẩn sẻ ko bao giờ quên. Lần này đến đây là được sư tôn
sai bảo, đến để đưa người phong thư này. Sư tôn nhắn: nếu người lúc nào muốn
củng có thể trở lại Nam Cửu Thiên phái.” Nguyệt Nhẩn nói.
Ba người đi theo Nguyệt Nhẩn ngẩn người khi nghe Nguyệt Nhẩn nói vậy. Bà chủ
là ai? Nguyệt Nhẩn sao phải khách sao đến thế? Đến sư tôn của bọn hắn củng
phải nói như vậy? Thân phận bà chủ này là gì đây?