Sống Lại Bàn Cổ Chơi Ta.


Người đăng: youtuhavefk@

Mưa nước, thương vân Thành Nam Sơn, trăng treo giữa trời.

Thông Thiên tốn hết mười giây, mới khẳng định, hắn quả thực chuyển thế sống
lại.

Đối với một gã sinh viên mới ra trường, với những tri thức học ở trường,
chuyện hắn vừa trải qua thật sự là ko thể tin được. Thật sự ly kỳ đến kỳ lạ,
như một giấc mọng nam kha của các thanh niên mới lớn.

Bổng nhiên một cơn đâu nhức truyền đến, Thông Thiên ôm đầu la hét nửa ngày.
Cuối cùng củng bình tỉnh lại. Trong đầu Thông Thiên là một lớp các hình ảnh ký
ức của chủ nhân thân thể mới này.

Người này củng tên là Thông Thiên, là một tên giúp việc ở kỷ viên. Tiếp thu ký
ức đên đây, Thông Thiên nổi giận gầm lên.

“Bàn Cổ ngươi chơi ta, ngươi bảo cho ta một thân phận tốt, ta nghỉ không phải
con trai của hoàng đế, thì củng là công tử một nhà giàu có nào đó, ngài vậy mà
cho ta làm một tên giúp việc ở kỷ viện. Ngài, ngài,….” Thông Thiên tức giận ko
nói nên lời. Sau chóc lác, Thông Thiên ổn định lại tâm lý. Bây giờ còn la hét
hay giận giử củng ko được gì.

Thông Thiên tiếp thu những ký ức còn lại. Cuối cùng củng biết được, ở đây là
Hoàng Thế quốc, Thành Nam Sơn. Hoàng Thế quốc chỉ là một quốc gia nhỏ trong 12
quốc gia, nhưng Hoàng Thế quốc lại có vũ lực cực mạnh. Vì ở đây có một Tông
phái lớn tên là Nam Cửu Thiên. Nam Cửu Thiên trong 12 quốc là đứng đầu tông
phái. Thiên tài xuất hiện lớp lớp, mỗi vị thiên tài xuất thế nào củng có thể
làm 12 quốc rung động. Thậm chỉ đã từng có một vị thiên tài một mình một kiếm
diệt sạch hoàng tộc của một trong 12 quốc. Nhưng may mắn là trưởng lảo của Nam
Cửu Thiên xuất hiện ra tay ngăn cản, cầu tình, nên sự việc được lắng xuông. Đó
là những chuyện mà chủ nhân trước của thân thể này nghe lén được khi làm tên
giúp việc ở kỷ viện này.

Kỷ viện này tên là Xuân Nam viên. Nghe bà chủ của ky viện nói Xuân Nam viện
tên được một vị cao nhân đặc, củng là người chống lưng cho kỷ viện này. Người
này là một kẻ có vủ lực cực manh, có liên quan đến Nam Cửu Thiên phái. Hôm đó
nghe bà chủ nói đến đây mặt đầy kích động cùng sùng bái. Thành Nam Sơn này nằm
rất gần Nam Cửu Thiên. Bởi thế, cứ năm năm mổi lần Nam Cửu Thiên thu nhận đệ
tử mới thì Thành Nam Sơn rất nào nhiệt. Nghe Xuân Nam viện là của người Nam
Cửu Thiên môn phái mở, thế nên rất nhiền anh tài, nhân kiệt trả giá cao vào ăn
ở. Hy vọng gặp được người Nam Cửu Thiên người, có khi tạo ấn tượng tốt sẻ nhận
được sự giúp đở khi tuyển bạc vào môn phái.

Tiếp thu toàn bộ trí nhớ, Thông Thiên thấy cơ hội tu luyện của mình. hắn chắc
chắn phải vào Nam Cửu Thiên môn phái. Chắc chắn sẻ giúp mình tu luyện nhanh
hơn.

“Rầm”

Bổng nhiên cửa phòng bị đập ầm ầm. một giọng nói phụ nử truyền vào.

“ Tên tiểu tử kia, ngưới còn ko dậy làm việc, lảo nương đánh chết ngươi, khách
đã đến nườm nượp, ta ko trở tay kịp, người cút ra đây cho ta.”

Thông THiên giật minh, hắn nhận giộng nói này của bà chủ. Hắn gấp gấp phóng
người dậy, hắn nhớ rỏ bà chủ này là người đã nhặt hắn về từ lề đường khi hắn
sắp chết đói, cho hăn việc làm, chổ ăn ngủ. Nhưng bà chủ củng rất vủ phu, mổi
lần buồn bà lại đem hắn ra luyện quyền.

Kỷ Viện này rất kỳ lạ, tất cả kỷ nử ơ đây, hay là bà chủ đều vỏ công cao
cường. Một lần một đám tráng háng cao to đến định uống rượu miển phí, vậy mà
còn đùa giởn bà chủ. Thế là nhưng người làm chưa kịp mang gậy gọc chạy ra, thì
đã thấy bà chủ với 2 cô ky nử đánh đập cho đám tráng háng ko kịp trở tay. Mốt
đám nam nhân bị đánh ko thành hình ngươi, rồi ném ra ngoài cửa. Từ đó, ko ai
dám làm loạn ở kỷ viện này nửa.

Thông Thiên xong ra ngoài cửa, bổng nhiên khựng người lại. Trong trí nhớ của
chủ nhân thân thể này, bà chủ khá là mơ hồ, vì hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào
bà. Thông Thiên bây giờ thấy gì đây? Trong tưởng tượng của THông Thiên, bà chủ
kỷ viện thì mập mạp xấu xí, tròn trịa hay cằm khăn vẩy vẩy tiếp khách. Đó là
những tạo hình hắn thấy trên TV cho nhửng vị bà chủ tà ác này.

Nhưng vị bà chủ này lại hoàn hoàn ngược lại, dáng người thon gọn, có dáng dấp
và sự hấp dẫn của phụ nử trung niên. Khuôn mặt đường nét cong tuyệt đẹp rỏ
ràng, đôi mắt sáng long lanh, đen nháy như hút hồn người khác, da dẽ thì mịn
màng, trắng trẻo. Thông Thiên củng là lần đầu tiên thấy người phụ nữ trung
niên đẹp đến như vậy trong đời hắn.

“Tên tiểu tử kia, ngươi nhìn cái gì hả? Còn không nhanh ra tiếp khách giúp ta.
Nếu mà khách phàn nàn về vấn đề phục vụ, ta sẻ cho ngươi no đòn.”

Thông Thiên giật mình tỉnh lại, liền vội chạy ra ngoài. Trong trí nhớ của chủ
nhân cơ thể này, hắn rất sợ mỗi lần bà chủ đánh. Kỳ lạ là mỗi lần bà chủ ra
tay rất mạnh nhưng chưa bào giờ thương đến sương cốt của hắn, chỉ bị trày và
đau đớn ở da thịt. Thế nhưng cái cảm giác rách da thật làm người ta khó chịu
muốn chết.

"kỳ lạ, sao tên tiểu tử này lại dám nhìn thẳng ta? nó lúc nào củng cúi đầu, mà
anh mắt tiểu tử này thật lạ lùng, hơi gian ác một chút." Thông Thiên vừa đi,
bà chủ củng lăm bẩm rồi đi ra ngoài không để ý nửa. Hẳn bà nghỉ đây chỉ là ảo
giác của bà.

Thông Thiên chạy một mạch đến cửa chính, khi hắn dừng lại thì củng là lúc hắn
nhận ra. Ở đây thật khác xa Trái Đất, lúc này đang buổi tối, hàng ngàn ngôi
sao đang lấp lánh, cùng với anh trăng to lớn, sáng đến lạ kỳ. Thời tiết thì
mang theo hơi lạnh nhè nhẹ của sự chuyển tiếp mùa giửa Thu và Đông.

Đường phố giờ này mà vẩng náo nhiệt, những quán ăn vẩng mở, trên đường người
qua lại đông đúc. Những người trên đường ăn mặt thật kỳ lạ, có người thì toàn
thân là áo giáp, có người thì ăn mặt mỏng manh như đang khoe cơ bắp, vải thì
chỉ dùng để che những bộ phận chủ yếu của cơ thể. Những cô gái thì mặt áo
nhiều mảnh, được sắp xếp ngăn nắp toàn thân, bó sát người, vì vậy mà tôn lên
những đường nét vẻ đẹp của cơ thể mình có. Còn có một sớ thanh niên trẻ tụm
năm tụm ba là nhưng công tử của nhà quyền quý không khác gì trên TV.

Kỷ viện là nơi đông khách vào đêm, vì thế Thông Thiên thường làm việc đêm mà
buổi ngày thì nghỉ ngơi. Đặc biệt nhất là, ban đêm thường là ngư long hổn tạp.
Có đủ mọi loại người, thặm chí có cả cao nhân đắc đạo từng ghé qua, bảo đệ tử
mình đứng gát. Vì làm tiểu tử giúp việc nên Thông Thiên thường nghe được rất
nhiều tin tức thú vị. Thặm chí có một số mất mạng bí mật.


Cửu Thiên Liên Thông - Chương #4