Người đăng: youtuhavefk@
Thông Thiên bổng nhiên đứng dậy, sừng sửng nhìn Bàn Cổ. Khuôn mặt không một
chút tình cảm, chỉ thấy tuyệt vọng cùng điên cuồng.
“Ahhhhh”
Thông Thiên hét lớn để phát tiết cuồng nộ trong lòng. Khuôn mặt trở nên càng
điên cuồng hơn, không khí bổng nhiên lạnh dần hơn. Từ linh hồn của Thông Thiên
bổng nhiên truyền ra một luồn khí đen nhánh. Khuôn mặt của Thông Thiên không
còn sự cuồng nộ và giận giử. Mà trở nên tà ác, mười một mét xung quanh Thông
Thiên không khí bổng nhiên huyết hồng, như không khí đang chảy máu.
Thông Thiên điên cuồng mà càng điên cuồng hơn khi nghỉ đến mình chết một cách
lạc nhách như vậy. Biết bao nhiêu ước mơ chưa thật hiện. Chưa trả hiếu cho cha
mẹ, chưa kịp nói một tiếng “I Love You!” với người con gái mình yêu hết 4 năm
nay.
“Tại Sao? Tại Sao? Tai Sao lại chết như vậy? Bàn Cổ ngươi chơi ta. Ta sẻ không
bỏ qua cho ngươi. Bàn Cổ, Bàn Cổ,…” Thông Thiên hét lớn, mổi tiếng hét lên thì
linh hồn của Thông Thiên càng trở nên tà ác và càng cuồng nộ hơn. Đôi mắt vô
thần, bổng trở nhiên đỏ lừ huyết hồng. Không khí xung quanh càng trầm trọng
hơn. Thiên Địa Khai Thiên như đang run rẩy. Hổn độn chi khí càng bạo động.
“Dừng!” Bàn Cổ hét lớn. Âm thanh vang vọng cả thiên địa, tất cả bổng nhiên
dừng lại. Thời gian như dừng lại, Thiên Địa Khai Sinh bổng nhiên sụp đổ, chỉ
trong nháy mắt mọi thứ trở lại như lúc bắt đầu. Nhưng Thông Thiên vẩn mang dán
dấp tà ác, đôi mắt vẩng màu huyết hồng.
“ Ngươi nên bình tỉnh lại, ngươi chưa chết được, nên ta mới mang ngươi đến
đây. Ta sẻ giúp ngươi có cuộc sống ngươi muốn.” Bàn Cổ nhìn Thông Thiên, khuôn
mặt vẩng tươi cười nhưng đôi mắt lại mang vẻ nghiêm trang hơn lúc trước.
Thanh âm của của Bàn Cổ như đại chuỳ đánh vào linh hồn của Thông Thiên. Thông
Thiên ôm đầu la hét, từ từ cơn đau qua đi, Thông Thiên trở nên bình tỉnh lại.
Khuôn mặt ko còn cuồng nộ mà trở nên bình thường, đôi mắt từ huyết hồng chuyển
sang đen tuyền. Thông Thiên nhìn Bàn Cổ mà không nói gì, đôi mắt Thông Thiên
như đang chờ đợi Bàn Cổ tuyên bố điều gì đó.
Bàn Cổ nhìn Thông Thiên như vậy thì càng nghiêm túc hơn, không còn nét cười
trên mặt.
“Được rôi! tiểu tử ngươi cứ bình tỉnh nghe ta nói. Ta sẻ giúp ngươi sống lại
nhưng không phải ở Trái Đất. Mỗi vủ trụ có một quy luật riêng, không thể để
một người sống hai đời, và có cùng một số phận. Thế nên ta sẻ đưa đến Cửu
Thiên Liên Thông thế giới bên trong, cho ngươi sống sung sướng cả đời.”
“Haha” Thông Thiên cười lớn, “như vậy sống lại thì có ý nghĩa gì chứ, không
người thân, không bạn bè, như vậy có khác gì chết.”
“Ngươi cứ nghe ta nói hết, Cửu Thiên Liên Thông thế giới khá là đặc biệt, rất
khác trái đất, ngươi có thể tu luyện, mà đến một cảnh giới nhất định ngươi sẻ
có thể trở về Trái Đất, ngươi thấy sao? lúc đó ngươi sẻ không phải lo lắng về
vủ trụ quy tắt nửa”.
Đôi mắt Thông Thiên sáng lên, không phải là không được, chỉ cần cố gắng, sẻ có
lúc minh có thể trở về Trái Đất.
“Nhưng lúc đó không biết bao nhiêu năm, bạn bè, cùng gia đình củng chết hết,
vậy thì có ý nghĩa gì?” Thông Thiên thất vọng nói.
“Haha ngươi cứ yên tâm, tiểu tử ngươi khi đạt đến cảnh giới kia sẻ hiểu. Cứ
tin ta, Bàn Cổ ta nói được là được, tiểu tử ngươi sẻ gặp lại người mà ngươi
yêu thương ở Trái Đất.” Bàn Cổ cười nói.
Thông Thiên đại hỷ, mừng rở khi biết mình sẻ có cơ hội trở về.
“Tiểu tử ngươi đừng vui mừng quá sớm, để đạt được cảnh giới kia, ngươi phải
trải qua rất nhiều kiếp nạn, củng như khó khăn. Ngươi nên chuẩn bị kỉ càng tâm
lý.”
Thông Thiên nghe vậy củng hơi rung đông. Dù sao Bàn Cổ là người khai thiên lập
địa, vâỵ mà củng phải bảo cảnh giới kia rất khó có thể đạt được.
“ Haha, Đừng lo lắng quá ngươi chắc chắn sẻ đạt được tới cảnh giới kia, Nhưng
hy vọng ngươi không chết trước khi tới bước đó” Bàn Cổ cười lớn.
Thông Thiên biến sắc, bổng nhiên nhếch miệng cười lạnh, mẹ nó vậy mà có thể
chết, hy vọng ko chết lạc nhách như thế này là được. Thông Thiên bất ngờ:
“Sao ta lại cười trong tinh huống này?”
Bàn Cổ bổng nhiên cười lớn, nhìn Thông Thiên đầy mĩa mai:
“ Tiểu tử ngươi đáng bị như vây, đây là Thiên Địa Khai Sinh, nơi sinh ra thiên
địa, nó củng ý nghĩa là mang theo sự khởi đầu của mọi thứ, nếu như có thể hấp
thu một chút khí ở đây, thì người phàm củng có thể cải tạo thành thần. Mà tiểu
tử ngươi thì không được, ngươi chỉ là linh hồn thể, lại ko biết tu luyện.
Nhưng vừa rồi ngươi tất giận, vượt quá giới hạn linh hồn, nếu thường ở những
nơi khác thì ngươi sẻ biến thành tu la, nhưng đây là khởi nguồn của mọi thứ,
cái ác ở đây củng là tà ác nhất. Linh hồn là thứ kỳ lạ nhất trong thiên địa,
không biết khởi nguồn từ đâu, năng lương sinh ra ở đâu, nhưng linh hồn có thể
biến dị thành tà ác. Vừa rồi tiểu tử ngươi đã hấp thụ một lượng nhỏ khí ở đây
nhưng lại biến nó thành tà ác. Ngươi bây giờ thì chưa thấy gì, nhưng lúc ngươi
tu luyện, tiểu tử ngươi càng lúc càng trở nên thú vị.” Bàn Cổ nở một nụ cười
mà Thông Thiên sẻ không bao giờ quên được. Nụ cười đó làm linh hồn Thông Thiên
trở nên lạnh buốt.
“Haha Được rồi, củng đã đến lúc ngươi lên đường. Trước khi đi ta tặng ngươi
một món quà, nó sẻ giúp ngươi bước đến cảnh giới kia một cách nhanh hơn.”
Bàn Cổ đưa tay ra trước mặt Thông Thiên. Trong tay Bàn Cổ là một đoàn hổn độn
khí cùng với khai thiên khí tức. Bàn Cổ đẩy mạnh tay, đoàn hổn độn khí cùng
khai thiên khí tiến vào Thông Thiên linh hồn thể.
“Haha Tiêu tử ngươi đi đi, ta sẻ chọn cho ngươi một thân phận tốt. Tiểu tư
ngươi chắc chắn sẻ thích, ta hy vọng một ngày nào đó sẻ gặp lại ngươi.”
Thông Thiên chưa kịp lên tiếng thì đầu óc choán váng, mọi thứ tối sầm đi.
Bàn Cổ đưa Thông Thiên đi thì anh mắt trở thành ngưng trọng
"Không biết tiểu tử này có thể thay đổi đổi thế giới kia không. Lúc đó ko nên
để tên tiểu tử kia tức giân, ta ác khí tức đã thắm vào linh hồn của hắn. Không
biết đó là hoạ hay phúc. Hắc hắc món quá này chắc mấy lảo già kia sẻ rất
thích."