Sát Thủ


Người đăng: nguyenkhang3633@

Mượn chuyện Lưu Ngạn mà nói, vốn Lưu Ngạn là con thứ hai của Lưu Thừa, từng
được tôn xưng nhân vật thiên tài, nhưng sau khi Lưu Ngạn bị phế lại bị an bài
vào tiểu đình viện hẻo lánh nhất Lưu gia ở lại, hơn nữa không có một người hầu
nào. Đây đều là do Lưu Nghiệp cùng Lưu Ngôn ở giữa gây khó dễ, bằng không với
thân phận của Lưu Thừa cũng có thể an bài được một đình viện trang nhã yên
tĩnh hơn cho gia đình của Lưu Ngạn.

Bởi vậy có thể thấy được Lưu Nghiệp huynh đệ oán niệm sâu đậm với Lưu Thừa ra
sao.

“ Đại ca, việc này huynh nói chúng ta nên làm gì bây giờ “

Vừa đi vào mật thất, Lưu Ngôn lập tức hỏi.

“ Ngươi gấp gáp cái gì, dù tiểu tạp chủng kia trùng tu nội lực cũng chỉ là một
võ đồ nho nhỏ, nếu là không xong ta lại nghĩ kế lần nữa phế hắn nhưng là không
khó“

Lưu Nghiệp phất tay hừ lạnh nói.

“ Đại ca dạy phải, chỉ là ta sốt ruột Sơn nhi hắn a “

Lưu Ngôn hờn giận nói.

“ Ngươi không cần lo lắng, Sơn Nhi đã đột phá Võ Sư, tới thời gian gia tộc
trắc thí tuyệt đối sẽ giành được vị trí đứng đầu, đến lúc đó thái thượng
trưởng lão thu Sơn Nhi làm đệ tử quan môn là chuyện ván đóng thuyền“

Lưu Nghiệp trầm thấp nói.

“ Ai, một tháng trước Sơn Nhi không đem hắn đánh chết ngược lại cho mình
chướng ngại, mạng của tiểu tạp chủng thật đúng là cứng rắn“

Lưu Ngôn thở dài nói.

“ Hừ, ngươi cái này ngu xuẩn, hắn tu vi đã phế tại sao lại còn hạ sát thủ,
ngươi ngu ngốc thì cũng thôi đi còn kéo Sơn Nhi vào “

Lưu Nghiệp hừ lạnh nói.

“ Chẳng lẽ Lưu Thừa sữa vì chuyện đám nhóc đối phó ta sao“

Lưu Ngôn không cho là đúng nói.

“ Hắn chắc là không trực tiếp tối phó ngươi, nhưng là cho cháu ngươi cổng cái
danh làm hại huynh đệ đồng tộc rơi xuống kết cục phế tu vi như Lưu Ngạn ngươi
cảm thấy thế nào, thậm chí còn có nguy cơ trục xuất Lưu gia“

Lưu Nghiệp lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, bỗng Nhiên khựng lại:

“ Được rồi, ngươi đi về trước, chuyện của tiểu tạp chủng ta tự có tính toán“

Lưu Ngôn còn định nói gì đó, thoáng do dự, vẫn khẽ thở dài đi ra mật thất.

“ Hừ, muốn trở mình trước tiên phải bức qua cửa ải của lão phu“

Chờ sau khi Lưu Ngôn rời khỏi, trong mắt Lưu Nghiệp tràn ngập sát khí.

Phía bắc trấn, một ngôi to lớn phủ đệ, nơi đây là Hoàng gia trụ sở chính.

Hoàng Hán canh giữ con đường mà Lưu Nhược Hy phải quay về Lưu gia một đêm,
nhưng không thấy bóng dáng của hắn, rốt cục đành phải buông tha việc chặn giết
chạy về gia tộc hội báo cho phụ thân rõ tình huống.

Nghĩ tới một chiêu kiếm của Lưu Nhược Hy, trong lòng Hoàng Hán lạnh run.

Hiện tại Lưu Nhược Hy chỉ là một võ đồ bát cấp, ra vẻ xuất chiêu đó còn dùng
toàn bộ nội lực chống đỡ, với thực lực võ giả cao giai của hắn có lẽ miễn
cưỡng ngăn trở được, nhưng nhất định cũng phải trả một cái giá đắt.

Nghĩ tới đây, hắn quyết định đem việc này báo cho mình gia tộc, vạn nhất cho
thời gian đối phương trưởng thành, như vậy Lưu gia sẽ trở thành một nhà độc
đại tại Thanh Dương trấn.

Khi Hoàng Hán tìm tới phụ thân Hoàng Thường chuẩn bị bẩm báo, nhưng Hoàng
Thường cũng đã biết hết thảy.

Hoàng Thường nói với Hoàng Hán:

“ Chuyện này ta đã biết, con không cần quản, gia tộc tự có an bài, về phần con
với Long gia tạm thời gác lại, lão hồ ly Long Tường không đơng giản đâu, lão
ta tính tọa sơn quan hổ đấu chon nên giữ Hoàng gia ta và Lưu gia chưa từng
trải qua chân chính tranh đấu nếu không để cho Long Tường cái kia thừa trống
mà vào gặm chúng ta hai khối xương cứng nhưng là cũng không phải không thể,
hiện tại con lập tức đi bế quan, tranh thủ trong vòng nửa năm đột phá Võ Sư,
một năm sau trong cuộc thi đấu giữa ba gia tộc Hoàng gia chúng ta tuyệt đối
không thể rớt lại phía sau. “

“ Hài nhi biết rõ“

Hoàng Hán cũng không nhiều lời, gật gật đầu đáp một tiếng, xoay người đi ra
ngoài.

Ánh mặt trời treo cao, vào giữa trưa.

Trong một gian phòng trong khách điếm thật bình thường, Lưu Nhược Hy đang uống
rượu ăn điểm tâm, có một cái tiểu nha đầu làm bạn một bên, vui vui vẻ vẻ không
quan tâm bên ngoài sự tình.

“ Lang Nhi cái này chân gà có muốn hay không“

Lưu Nhược Hy cười gắp một đùi gà lắc qua lắc lại trước mặt Lang Nhi tiểu a
đầu.

Trải qua một ngày đêm đả tọa, trạng thái của Lưu Nhược Hy đã tốt hơn không ít,
ít nhất sắc mặt đã có thêm chút huyết sắc.

“ Muốn a“

Lang Nhi nhìn thấy đùi gà trên khóe miệng lập tức chảy ra một đoàn trong suốt
chất lỏng, hai tay bắt tới chộp lấy trên đũa Lưu Nhược Hy đùi gà

Tối hôm qua Lang Nhi canh chừng cho Lưu Nhược Hy một đêm, sáng sớm ngủ quên
đi, may mắn Lưu Nhược Hy đúng lúc phát hiện truyền cho nàng tia nội lực, để
nàng ngủ một giấc nếu không rất có thể bị bệnh.

“ ăn từ từ thôi, cái này hết điều là ngươi nha, không ai dành đâu, ca ca chỉ
ăn cháo “

Lưu Nhược Hy nhìn tiểu a đầu một bộ ham ăn dáng vẻ thì cười nói.

Nghe Lưu Nhược Hy nói như thế, Lang Nhi nhưng là vẫn không có để ý, một tay
giữ vừa rồi đùi gà, một tay khác nhưng là không ngừng bắt thịt trong đĩa lên
ăn. Bởi vì nàng biết cái này xấu ca ca nhưng là không phải cái người tốt bụng,
lần trước cũng gấp đùi gà trong đĩa cho nàng, nàng còn tưởng là ca ca rất tốt
bụng, ai dè chưa đầy một giây nhưng là cầm còn lại trong đĩa thịt mang đi chổ
khác. Còn bảo nàng ăn cái gì cơm cùng rau củ sau đó mới trả lại nàng đĩa thịt.
Khó ăn chết rồi. Hừ…Hừ…Nàng mới không cần cái gì rau củ đấy !

Lưu Nhược Hy thấy thế nhưng là bất đắt dĩ, đành dụ dỗ nói :

“ Lang Nhi, hay là ngươi ăn thử chút rau rồi tiếp tục ăn thịt thế nào“

Nghe Lưu Nhược Hy dụ dỗ, Lang Nhi nhưng là bĩu môi không vui nói:

“ Mới không cần đấy, lúc trước trong sơn mạch nhưng là vẫn không có ăn rau củ
vẫn rất tốt nha“

Lang Nhi giống như một nhi đồng bĩu môi dù Lưu Nhược Hy dụ dỗ thế nào cũng
không chịu ăn điều này làm cho hắn rất buồn bực, chẳng phải bình thường mẫu
thân uy cho ăn vẫn rất tốt sao, làm sao ra ngoài liền như vậy không chịu ăn
đây

“ Lang Nhi cái…cái kia hay là ăn một chút đi, nếu không khi về mẫu thân biết
ngươi cả hôm qua điều không có ăn rau sẽ rất không vui đấy“

Lưu Nhược Hy bất đắt dĩ vỗ nhẹ Lang Nhi cái đầu nhỏ, cười nói.

Lang Nhi lúc này mới gật đầu, cầm lên ít rau lót dưới đĩa thịt ăn.

Hai người rời khỏi khách điếm, đi tới chỗ đặt quần áo hôm qua lấy y phục,
chuẩn bị quay về nhà.

Trên đường về nhà Lưu Nhược Hy mơ hồ cảm giác được sau lưng có người đi theo,
đây là cảm giác hắn có được từ kiếp trước sau khi cùng các cao thủ cổ võ giao
đấu, nhưng khi quay đầu lại nhìn không thấy ai, trong lòng không khỏi thầm
mắng mình nghi thần nghi quỷ.

Nhưng khi họ vừa rời khỏi con đường đi chợ thì nguy hiểm đã tới.

Một cỗ hàn lý lạnh thấu xương từ sau lưng đánh tới, khí tức đã hoàn toàn tập
trung Lưu Nhược Hy.

Lưu Nhược Hy đã sớm cảm giác không ổn, hiện tại đã âm thầm đề phòng.

Khi công kích bất ngờ công tới, trường kiếm trong tay hắn nháy mắt ra khỏi võ
chặn ngang trước người.

“ Đinh ! Đương ! “

Binh khí va chạm, Lưu Nhược Hy nháy mắt bị đánh bay ra ngoài.

“ Ca ca “

Lang Nhi cực kỳ hoảng sợ, lập tức lao tới.

Hung thủ không dự đoán được chiêu công kích của mình lại bị một cái võ đồ ngăn
chặn, thoáng lặng người, sau đó lại vung lên trường kiếm hướng Lưu Nhược Hy
giết tới.

“ Tặc tử phương nào dám mạo phạm cháu ta“

Lưu Hạo đúng lúc lao tới, khua trong tay trường thương, vận dụng Sơn Loan
Thương Pháp đâm thẳng vào sát thủ kia.

Sát thủ thấy thế liền chủ động buông tha công kích Lưu Nhược Hy, chém ngược
một kiếm ngăn cản trường thương của Lưu Hạo, sau đó Lưu không nhảy lên muốn
chạy trốn.

Lưu Hạo tràn ngập sát khí, dưới ban ngày ban mặt lại có người dám tập sát cháu
của hắn, hắn hét lớn một tiếng vận khí mười hai tầng nội lực, toàn thân trôi
nổi kim sắc quang mang, trường thương hướng sát thủ kia đâm tới.

Một thương này uy lực đã có võ sư trung giai.


Cửu Thế Thần Quân - Chương #20