Người đăng: nguyenkhang3633@
Lưu Nhược Hy một đường tới tửu lâu cũng thuận tiện đi tới của hàng may quần áo
vì Lang Nhi đặt lại ba bộ xiêm y, lại vì mẫu thân hắn đặt làm ba bộ, cũng đặt
cho phụ thân hắn ba bộ, dùng chất lượng tốt chỉ là xài sáu cái kim tệ, hơn nữa
chỉ cần chờ thêm hai canh giờ là có thể lấy về rồi, hiệu suất cực cao.
Lưu Nhược Hy giao tiền đặt cọc, sau đó mang theo Lang Nhi chuẩn bị đi tửu lưu
ăn uống một bữa, cả ngày ăn ở nhà cũng không phải rất thú vị, thỉnh thoảng đi
ra bên ngoài ăn một chút quan sát dị giới nhân sinh cùng phồn hoa mới là thú
vui của Lưu Nhược Hy từ khi tới nơi này ngoài luyện võ ra cảm thấy thú vị.
Vị Hương cư là tửu lâu nổi danh nhất Thanh Dương trấn, nơi này là tửu lâu lớn
nhất toàn trấn đồng thời cũng là xa hoa nhất nơi này, có thể ra vào nơi này
đều là tượng trưng cho thân phận.
Lưu Nhược Hy mang theo Lang Nhi nghênh ngang đi vào.
Sự xuất hiện của hai người nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
“ Nha, đây không phải là Lưu gia phế vật không thể tu luyện kia sao? Hắn thế
nào lại xuất hiện ở chỗ này.”
Một gã công tử ca hướng về đồng bạn ngồi cùng bàn quái dị hỏi.
Hảo hữu kia là thiếu gia của một cái tiểu gia tộc, hắn làm một cái thủ thế
nói:
“ Nhỏ giọng một chút, đừng để cho hắn nghe được”
“ Sợ cái gì, hắn chỉ là một cái phế tài của Lưu gia, cho dù là đắc tội hắn,
Lưu gia cũng sẽ không ra mặt”
Thiếu gia lúc đầu nói chuyện nói.
Hảo hữu kia của hắn hạ giọng nói:
“ Ân ngươi nói cũng đúng, bất quá dù gì người ta cũng là con em đại gia tộc,
cẩn thận vẫn cho tốt đi”
Gã công tử kia âm dương quái khí nói.
“ cái này, mà thôi cũng đúng, dù cho hắn có là chó vẫn là chó của đại gia tộc
chúng ta không trêu nổi đi”
“ ân, như vậy là tốt nhất haha”
Lưu Nhược Hy không có để ý tới những thực khách mang theo ánh mắt khinh thường
kia, mang theo Lang Nhi lên lầu hai, sau đó tìm một cái vị trí một bên ngồi
xuống.
Lang Nhi cũng không phải lần đầu tiên đi vào tửu lâu ăn uống chỉ là lần này
lớn hơn một tí thôi nên nàng cũng không có gì lo lắng trái lại không ngừng đập
bàn trong miệng còn không ngừng hô: “ Thịt! Thịt!”.
“ Nha, Lang Nhi ngươi ăn cái gì? “
Lưu Nhược Hy hướng về phía Lang Nhi giữ lại nàng hay tay đang loạn khiêu hỏi.
“ Muốn ăn thịt! Thịt nướng, thịt chưng, thịt chiên. “
Lang Nhi nghe Lưu Nhược Hy hỏi thì hưng phấn nói
Nghe vậy Lưu Nhược Hy mặt dù biết trước nhưng khoé miệng vẫn không khỏi giật
giật.
Bất quá hắn vẫn phân phó tiểu nhị đưa lên ba món ăn, lại gọi một bát canh cá,
ít rau cải và một bầu rượu, đơn giản mấy thứ như vậy liền tốn của Lưu Nhược Hy
bảy cái kim tệ, đây cũng là tương đương với nửa năm chi tiêu của bình dân rồi.
Lưu Nhược Hy cũng không có biểu hiện gì quá tiếc nuối, dù sao hắn rất nhanh sẽ
có thể tu luyện đạt được thực lực đến lúc đó muốn kiếm tiền cũng không quá
khó.
Lưu Nhược Hy thì một bênh ngồi uốn rượu ăn thịt uống chút canh còn tiểu nha
đầu Lang Nhi thì không ngừng dùng hai tay nhanh như gió ăn của nàng thịt
nướng, thỉnh thoảng còn bưng lên bát canh lớn uống vài ngụm để cho người xung
quanh nhìn thấy không khỏi một trận kinh hải, trong lòng thầm hô nha đầu này
sức ăn cũng quá lớn một điểm đi chứ.
Đang lúc Lưu Nhược Hy mới uống vào ngụm rượu, đang định từ phía Lang Nhi cái
kia nha đầu bên đó lấy chút thịt, lầu dưới liền truyền đến một trận huyên náo.
Rất nhanh, một trận tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến.
Chỉ có ba người đi lên, hai nam một nữ.
Hấp dẫn người ta nhất chính là nữ hài tử đi ở chính giữa, tuổi tầm khoảng 17,
dung nhan dung mạo thanh thuần đáng yêu, lại có chút đại tiểu thư con nhà giàu
hương vị, lại không có nét hồn nhiên hoạt bát như Lang Nhi.
Bất quá Lang Nhi nhưng là tám tuổi tiểu cô nương còn nhân gia là mười bảy tuổi
thiếu nữ như nào lại có thể so sánh.
Nữ tử một thân xiêm y hỏa hồng đặc biệt chói mắt, nơi cổ áo có đính viền vàng
lộ ra vẻ cực kỳ huyễn lệ cao quý, một đôi tay mềm mại trắng noãn như thông dịu
dàng nắm một cái đỏ hồng sắc trường tiên, bộ bộ sinh liên, dáng vẻ dụ nhân vô
cùng khiến cho không ít công tử ca phải trố mắt nhìn bất quá rất nhan họ liền
thu hồi ánh mắt.
Một gã nam tử ở bên phải nữ hài tử này lớn lên cực kỳ cường tráng uy mãnh,
khiến cho người ta có một loại cảm giác bản thân đứng trước hắn nhưng là có
chút nhỏ bé không dủ nhìn.
Trên thân nam tử khoác một kiện võ phục không tay, hai tay hắn để trần lộ ra
hai cánh tay tráng kiện, gân xanh kia hiện ra dữ dội giống như từng con mãng
xà hẹp dài dữ tợn, cực kỳ dọa người, trong tay còn đang nắm đại chùy, từng căn
gai nhọn khổng lồ khiến người ta phát rét.
Nhìn thấy tên này hình tương về sau Lưu Nhược Hy nhưng là một mặt quái dị, hắn
nhưng là nhớ tới trước kia trong phim Tùy Đường Diễn Nghĩa có xem qua có một
nhân vật tên là Lý Nguyên Bá cũng cầm đại chùy như thế.
Bất quá tên kia rất là ngu nốc không biết tên này có phải hay không loại đó.
Ở bên trái nữ hài tử là một gã nam tử nhìn qua có chút bệnh trang bộ dáng, xem
liền biết là do tửu sắc quá độ gây ra, bộ dáng của hắn không phải là rất xuất
chúng, nhưng một thân y phục tinh tế lại đem hắn làm nổi bật lên quý khí bức
người hết sức, một đôi ánh mắt nham hiểm không ngừng quét qua xung quanh như
đề phòng có ai muốn ám hại hắn vậy.
Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm lam sắc, trên vỏ kiếm cũng có đính ba
viên đá quý, hiển nhiên là một thanh kiếm khí cực kỳ bất phàm.
Nhưng là lại làm cho Lưu Nhược Hy cảm thấy thập phần hết chổ nói là vỏ kiếm
này và vỏ kiếm hắn vừa được tặng nhưng là giống y hệt nhau, cái này mẹ nó
không phải nói đây là vỏ kiếm sản xuất số lượng đại trà sao. Thế mà khi nảy
lão gia hỏa kia còn nói đây là độc nhất vô nhị chỉ tặng mình hắn thôi, còn nói
cái gì:
“kiếm tốt phải có vỏ quý, mỹ nhân chỉ phối anh hùng”.
Lưu Nhược Hy mới gặp nữ hài tử kia lại là có một cảm giác đã từng quen biết,
bất quá ấn tượng cũng không phải là rất sâu, cho nên chỉ là liếc mắt phiết qua
một cái rồi lại uống rượu.
Nữ hài tử kia nhìn bốn phía chung quanh, tựa hồ đang tìm vị trí, bỗng nhiên
hướng bên phía Lưu Nhược Hy nhìn lại, sau đó chỉ vào vị trí ở chỗ Lưu Nhược
Hy, đối với tiểu nhị nói:
“ Ta muốn vị trí này, để cho bọn họ rời đi”
Tiểu nhị lập tức khom người nói:
“ Vâng, Long tiểu thư, ta đây liền để cho bọn họ rời đi”
Tiểu nhị đi tới trước mặt Lưu Nhược Hy nói:
“ Hai vị khách quan thật không có ý tứ, các ngươi có thể hay không đổi một vị
trí khác, vị trí này của các ngươi bị Long tiểu thư đặt rồi”
Lưu Nhược Hy không vui nói:
“ Tại sao chúng ta phải rời đi, chúng ta cũng đã trả tiền rồi a, chưa ăn hết
như thế nào lại dời đi”
“ Thiếu gia ngươi nhưng phải suy nghĩ cho kỹ, nàng là tiểu thư của Long gia,
ngươi trêu chọc nàng cũng không có quả ngon để ăn”
Tiểu nhị giải thích nói.
Ở Thanh Dương trấn, ai dám không cho ba đại gia tộc người mặt mũi, lúc trước
không thấy tên kia dong binh cũng phải cho Lưu Nhược Hy vài phần mặt mũi đem
Lang Nhi bán cho hắn sao, thiếu nữ ở trước mắt này chính là cháu gái Long
Nguyệt Nhi của Long gia tộc trưởng, nàng vô cùng được lão gia tử sủng ái, tuổi
còn trẻ cũng đã là trung cấp Võ Giả rồi, thiên tư như vậy ở Thanh Dương trấn
cũng là ít có.
“ Long gia thì như thế nào, ta còn là người của Lưu gia đây, ngươi mau tránh
ra cho ta, chớ làm phiền ta dùng thức ăn.”
Lưu Nhược Hy mới không để ý tới những thứ này, đối với loại yêu cầu vô lý, lại
tổn hại hình tượng này hắn kiên quyết sẽ không đồng ý.
“ Ngươi…”
Tiểu nhị còn muốn nói cái gì, đã bị người cắt đứt.
“ Đây không phải là Lưu gia Lưu Nhược Hy sao? Không nghĩ tới ngươi cũng có
tiền ở nơi này nha. Ta nhưng là nghe của ngươi đường ca Lưu Sơn nói ra ngươi
mõi tháng chỉ được 40 kim tệ trợ cấp thôi không phải sao”
Lúc này, tên nam tử bệnh trạng kia nói. Hắn chính là Hoàng gia đại thiếu Hoàng
Hưng.
“ Ngươi là người nào a, đừng ở chỗ này mò mẫm kéo quan hệ, ta không nhận ra
ngươi, muốn vay tiền thì đi chổ khác ta nhưng là không có bạc lẻ”
Lưu Nhược Hy một bộ ghét bỏ nói, tay không ngừng phất phất giống như đuổi ruồi
giống như. Ăn một chút đồ lại có những con ruồi này tới làm phiền, thật là
chán ghét.
Lưu Nhược Hy vừa mới dứt lời, sắc mặt của Hoàng Hưng liền đen lại, một bộ muốn
phát tác.
Lúc này thiếu nữ hồng sắc y thường kia hỏi:
“ Ngươi chính là Lưu Nhược Hy sao "
Lưu Nhược Hy một mặt hiếu kỳ nói.
“ Chính là bản thiếu gia, vị mỹ nữ kia xưng hô như thế nào, thoạt nhìn ngươi
có chút quen mắt "