Người đăng: nguyenkhang3633@
“Ân, vậy thì tốt, chúc cha sớm ngày khôi phục thực lực.”
Lưu Nhược Hy chúc mừng nói.
Mười ngày qua phụ thân hắn một mực bế quan tu luyện, hiện tại mới vừa xuất
quan. Giờ phút này, hắn cười đến vô cùng vui vẻ, hắn còn tưởng rằng phụ thân
hắn đã đả thông toàn bộ kinh mạch rồi, không nghĩ tới chỉ là đả thông một
đường kinh mạch mà thôi, không khỏi có chút đắt dĩ nội tâm thầm đạo “Là mình
quá cả nghĩ đi”
Lưu Ngạn nhìn ra được Lưu Nhược Hy có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, không
khỏi hỏi:
“ Hy nhi, ngươi ban đầu đột phá đạo kinh mạch thứ nhất cần bao lâu "
Lưu Nhược Hy không muốn đả kích lòng tin của phụ thân hắn, suy nghĩ một chút
nói.
“ Cũng dùng thời gian rất lâu nha”
Nghe lời này, Lưu Ngạn đứng thẳng người ưởng ngực lên vỗ vai Lưu Nhược Hy nói.
“ Ngươi cũng không cần nản chí, cha cũng phải trải qua nhiều ngày nổ lực tu
luyện mới có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đột phá, chỉ cần ngươi mỗi
ngày kiên trì cố gắng, tin tưởng ngươi rất nhanh cũng có thể có tốc độ như
cha.”
Lưu Nhược Hy có chút bất đắt dĩ rồi, hắn cũng không muốn đả kích lòng tin của
phụ thân hắn, đang định xoay người trở về phòng.
Bất quá lúc này, Lưu Ngạn có chút quá hưng phấn rồi, đắc ý tiếp tục hỏi một
câu.
“ Hy nhi, ngươi đã tu luyện một tháng, tổng cộng hiện nay đả thông bao nhiêu
đạo kinh mạch ”
Kỳ thật, ở trong lòng hắn nghĩ có thể hay không nhi tử chỉ là đả thông một hai
đạo kinh mạch mà thôi, đả thông kinh mạch là một quá trình rất thống khổ,
không biết nhi tử có thể hay không chịu đựng được cái kia tê tâm liệt phế đau
đớn
Lưu Nhược Hy xoay người trở về phòng, chỉ để lại một câu nói vọng lại.
“ Còn kém hai cái là toàn bộ đả thông mười hai đạo kinh mạch”
Lưu Ngạn tự nói một câu, bỗng nhiên kinh hãi kêu lên.
“ Cái kia cũng không tệ đi, cái…Cái gì con kém hai cái ”
Hắn tân tân khổ khổ tiêu tốn thời gian mười ngày mới đả thông đạo kinh mạch
thứ nhất, vốn tưởng rằng đã rất giỏi rồi, nhưng mà nhi tử chỉ tốn một tháng
liền đả thông mười đạo kinh mạch, tốc độ này cũng quá nhanh một điểm đi chứ.
Trong nháy mắt, Lưu Ngạn giống như bị xối một chậu nước lạnh từ đầu đến chân,
tất cả đắc ý đều biến mất hết.
Lương Nguyệt từ phía sau vỗ vỗ bả vai Lưu Ngạn nói.
“ Ngạn ca, ngươi mới sáng sớm đã la hét cái gì vậy.”
Lưu Ngạn không hề để ý tới thê tử, ánh mắt trở nên kiên định nói một câu, đột
nhiên sau đó xoay người chạy về thư phòng bế quan.
“ Không được, ta không thể chậm chập không tiếng để nhi tử chê cười ”
Lương Nguyệt u oán nhìn thoáng qua trượng phu đang chạy về thư phòng, lẩm bẩm
nói. Bất quá trong ánh mắt nàng không dấu được ý cười, như này mới là bầu
không khí gia đình nên có chứ.
“ Này, có chuyện gì thế, vài hôm trước nhi tử nháo loạn, sau đó con gái nuôi
cũng nháo loạn giờ tới trương phu cũng nháo loạn cái này còn như thế nào đây
a”
Lưu Nhược Hy hôm nay không tu luyện nữa, tối hôm qua hắn không thể đột phá đạo
kinh mạch thứ mười một, biết đọa kinh mạch này có thể tổn thương quá lớn, cho
nên tính toán đến Vạn Yêu sơn mạch một chuyến, tìm kiếm một gốc Nhân Sâm Vương
nhị giai linh thảo.
Nhân Sâm Vương có công hiệu sơ kinh hoạt lạc, tăng nội lực duyên thọ nguyên,
có thể trực tiếp phục dụng.
Mặc dù phục dụng Nhân Sâm Vương không thể giúp hắn trực tiếp xông phá kinh
mạch, nhưng mà lại có thể mở rộng kinh mạch, khuếch trương kinh mạch đã được
đả thông, tăng cường nội lực, có thể giúp hắn ở thời điểm trùng kích kinh mạch
nhất cử xông phá quan khẩu.
Nhân Sâm Vương ở Linh thảo đường có thể mua được, nhưng mà phải tốn khoản một
ngàn năm trăm kim tệ, số tiền kia nhưng không phải là người bình thường có thể
lấy ra được, nếu như phụ thân hắn có thể được gia tộc trọng dụng, có lẽ chút
này không coi vào đâu.
Nhưng mà hiện nay địa vị của cả nhà bọn họ mất hết, một tháng chỉ có bốn mươi
cái kim tệ phụ cấp, một nghìn năm trăm kim tệ này đối với bọn họ mà nói lại là
con số khổng lồ rồi.
Cho nên, Lưu Nhược Hy muốn đạt được Nhân Sâm Vương chỉ có đi Vạn Yêu sơn mạch
tìm kiếm.
Bất quá, ở trước khi xuất phát đi Vạn Yêu sơn mạch, Lưu Nhược Hy nhất định
phải đến chợ một chuyến, chuẩn bị một chút đồ dùng dã ngoại, còn phải tìm cho
mình một thanh vũ khí vừa tay.
Phải biết rằng trừ võ công lợi hại nhất của hắn là Tàng Thiên chưởng, Vô Ảnh
bộ, Phá Quân Kiếm Thức ra, còn có những võ công có uy lực càng mạnh hơn khác
một mực chưa biểu diễn qua. Bất quá với hắn tu vi hiện tại là không chống đỡ
nổi đấy.
Sau khi tắm rửa, Lưu Nhược Hy đổi lại một bộ bạch y phiêu nhiên, tóc dài tuy
không được cắt tỉa quá cầu kỳ nhưng lại lộ ra vô cùng phiêu dật, hợp mới khuôn
mặt tuấn mỹ, lại có mấy phần phong thái thiên thiên mỹ nam tử.
“ Lang Nhi, ta hôm nay đi chợ, có muốn cùng đi hay không"
Lưu Nhược Hy trưng cầu hỏi.
" Di chợ, ăn thịt, di Hy"
Lang Nhi hưng phấn chạy tới nắm lấy tay hắn lôi kéo nói.
Mấy ngày trước nàng được Lưu Nhược Hy dẫn ngoài đến một tiệm thịt dê nướng ven
đường ăn cho nên vẫn rất dư vị.
Bây giờ chỉ cần Lưu Nhược Hy đi ra ngoài dù không nói nàng cũng sẽ đòi đi
theo.
" Đã bảo ngươi rồi phải gọi ca ca biết không"
Lưu Nhược Hy một tay vỗ Lang Nhi cái đầu nhỏ, nghiêm mặt nói.
“ Nha… Lang Nhi biết rồi."
Đôi mắt Lang Nhi khẽ hồng, đôi bàn tay nhỏ che đầu có chút ủy khuất nói.
Trong lòng Lưu Nhược Hy mềm nhũn, vuốt ve một chút khuôn mặt xinh đẹp của Lang
Nhi nói.
“ Sau này biết điều nghe lời một chút, ngươi phải nhớ kỹ sau này ngươi là muội
muội ta, bởi vậy phải gọi ta ca ca biết không "
Lang Nhi chớp chớp lông mi thật dài, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Bất quá nàng
cảm thụ được vuốt ve ôn nhu của Lưu Nhược Hy, phảng phất như rất yêu thích
loại này cảm giác, lúc này vui vẻ nói.
“ Ân, ca ca"
Lưu Nhược Hy gật đầu nói. Hắn nói như vậy là vì muốn tạo ra giữ Lang Nhi và
hắn một tầng thật tốt quan hệ, cho nàng biết hắn hiện tại là người thân của
nàng.
“ Ừ, đây là được rồi, đi theo ta đến chợ đi."
Sau một khắc hai người từ trong nhà đi ra, lần nữa đến chợ của Thanh Dương
thành.
“ Lang Nhi, chúng ta trước tiên cùng ta đi mua ít đồ thế nào "
Lưu Nhược Hy quay đầu hướng Lang Nhi ở một bên nói.
Lang Nhi có chút hiếu kỳ hỏi.
“ Ca ca, đi mua cái gì"
“ Vũ khí "
Lưu Nhược Hy lần nữa lặp lại nói.
“ cái kia có ăn được không"
Lang Nhi hiếu kỳ hỏi.
“ Tốt, đợi chúng ta tới đó ngươi sẽ biết"
Lưu Nhược Hy vỗ nhẹ Lang Nhi đầu nói.
Sau khi đi một lát, hai người liền tới một gian cửa hàng ở nơi cửa treo binh
khí đủ loại kiểu dáng.
Lưu Nhược Hy đánh giá một chút, cất bước đi vào.
“ Hai vị, nếu muốn binh khí vừa tay nào mời tùy tiện nhìn một chút."
Một lão giả tuổi gần lục tuần tiến lên đón nói.
Lưu Nhược Hy hướng lão nhân kia gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới chỗ để các
loại vũ khí.
Những vũ khí này tạo hình đều có chút kỳ dị, chỉ là lại khuyết thiếu một loại
linh khí hấp dẫn người, nhìn một cái liền biết chẳng qua là phàm binh phổ
thông rồi.
Bất quá muốn ở loại địa phương này tìm một thanh binh khí tốt lại là rất không
dễ dàng.
Lưu Nhược Hy cầm lấy một thanh trường kiếm chói mắt đánh giá một chút, bề
ngoài của thanh kiếm này chế tạo đến cực kỳ cầu kỳ, chuôi kiếm là hai đầu rồng
cùng nhau ngậm một hạt châu, thân kiếm khắc mấy đạo linh văn, hẳn là một thanh
kiếm không tệ. Trên lưỡi kiếm còn tán phát ra nhè nhẹ ánh sáng.