Gặp Gỡ


Người đăng: Tn0125


  • Ha ha ha! Bạn cũ tới chơi ta trễ tiếp đãi!


  • Phải không!?


Nàng nghiêng đầu híp mắt, khoé miệng cong cong.


  • Hay là không muốn ta xuất hiện đây!?


  • Không có không có!


Từ trong căn nhà gỗ bước ra một thanh niên trông khoảng hơn hai mươi tuổi mặc
chiến bào đen, khuôn mặt có vẻ tà mị nhưng lại không dấu được khí phách bễ
nghễ ngạo thị thiên địa trong quá khứ. Hắn sải bước đến dang tay nói lớn.


  • Để chào mừng bằng hữu cũ đến nhà, cho ta ôm một cái!!!

Nhướng mày, nàng dơ lên đôi chân thon dài được dấu dưới lớp y phục của mình
một cách bất nhã hướng về phần giữa chân của người đối diện, người thanh niên
đành cười khan hạ tay xuống. Hắn bất mãn nói.


  • Ngươi vẫn là tính khí như ngày nào a, không cho ta chút mặt mũi nào sao.

Người thanh niên dẫn Liên Mộng Vũ, rót cho nàng một chén trà.


  • Mạt Tà Quân, không nghĩ tới một tên thích chết chóc như ngươi lại yêu quý
    cái nơi thơ mộng này đây.


  • Tôi cũng là một người bình thường yêu quý thưởng thức cái đẹp. Và đừng có
    nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị đó như thể tôi vốn không phải là con người vậy.


Ngồi xuống phía đối diện Mạt Tà Quân hừ lạnh.


  • Thật vậy mà.

Nhấm nháp chén trà, nàng không thể không tán thưởng một câu.


  • Trà ngon.

Cố chịu đựng không để gân xanh hiện trên trán, hắn đắc ý quên mình nói.


  • Hắc hắc! Dĩ nhiên là trà ngon, ta là ai, trà ta pha làm sao không ngon cho
    được.

Mạt Tà Quân đắc ý cười, đáng tiếc cảm xúc đang chuẩn bị dâng trào lại bị Liên
Mộng Vũ tạt một gáo nước lạnh.


  • Đáng tiếc ta không biết phẩm trà.


  • Khụ khụ, không sao, được đến một vị không giỏi phẩm trà cũng có thể cảm
    thấy mà khen trà ngon là được rồi.


  • Logic của cậu thật thú vị.


  • Logic là gì vậy?


  • Cậu từng ghé qua một hành tinh mang tên Địa Cầu thì sẽ biết, nơi đó khá thú
    vị đấy.


  • Thú vị như thế nào?


  • À, chỉ là mấy thứ mà con người nơi đó sáng tạo ra được gọi là công nghệ có
    thể đi đến một nơi xa trong vong mấy phút hoặc mấy canh giờ hay có thể bay lên
    trời cao mà không cần sử dụng chân khí, đến cả mấy thứ cũng có thể chống lão
    hoá và bộ máy đi xuyên thời-không cũng ra đời rồi. Kỷ nguyên này ta cũng muốn
    đi qua đó xem một lần.


  • Thời không bản nguyên, thứ mà đến cả chúng ta cũng rất khó để cảm ngộ được
    nếu không có cơ duyên, trí tuệ của họ thật đáng sợ. Nếu nàng từng đến nơi đó ở
    kỷ nguyên trước thì kỷ nguyên này sẽ không đến được đâu, nó đã không còn tồn
    tại.


Lắc đầu, Liên Mộng Vũ mỉm cười thần bí nói một câu.


  • Không, ngươi không biết nơi đó thú vị như nào đâu.

Rồi nàng ngậm miệng. Còn Mạt Tà Quân nảy sinh hứng thú nhẹ cười.


  • Thật sao, nếu có cơ hội, ta sẽ đến cái nơi mà Mộc Quân Trúc vị tiên nữ đối
    diện ta đây khen không dứt miệng. Vậy, đừng nói với tôi nàng tới nơi này chỉ
    để thăm hỏi người bạn cũ là ta.


  • Ngươi chẳng phải đã biết.


Nàng không sao cả nói, Mạt Tà Quân vẻ mặt biết là sẽ như vậy thở dài nghiêm
túc đứng lên, đôi mắt thâm sâu như có thể nhìn thấu thế gian vượt qua tuyên cổ
đến một nơi nào đó mà chỉ những người như bọn họ mới có thể nhận ra.


  • Ta đã chuẩn bị kỹ, dấu ấn này sẽ giúp ngươi trong một số tình huống đặc
    thù.

Liên Mộng Vũ hiếm thấy nghiêm túc, nàng đặt chén trà xuống ngồi đó hát lên
khúc ca.


  • Mạt Tà Quân, kẻ mang trong mình dòng máu bị nguyền rủa, một đường đi lên
    ngạo thị thiên địa. Mạt này là u ám nguyền rủa, và con người khi nhớ tới ngươi
    sẽ chỉ liên tưởng đến một thế giới đen tối không có hi vọng.

Bóng tối bao phủ toàn bộ hai người, một miếng ấn ký màu đen trộn lẫn với đỏ từ
trán của Mạt Tà Quân bắn về phía trán Liên Mộng Vũ. Từ ấn ký mang theo khí tức
quỷ dị, u ám tựa như ma quỷ lại có chút tà dị ma không phải ma thần không phải
thần. Ấn ký chạm đến trán Liên Mộng Vũ rồi biến mất. Chỉ có hai người biết nó
đã trở thành một phần trong thần hồn Liên Mộng Vũ và nếu nàng không muốn đừng
mơ ai có thể phát hiện ra.


  • Tất cả đã xong. Mà kiếp này ngươi tên là gì vậy?


  • Rảnh sao, hỏi làm gì vậy!?


  • Hiếu kỳ thôi!


  • Liên Mộng Vũ.


  • Tên thật hay! Chẳng hợp với nàng tí nào.


  • Ngươi nói gì!? Nói lại thử coi.


Nhìn cô gái cười ngày càng ôn hoà trước mặt, Mạt Tà Quân lắc đầu.


  • Ta trêu không nổi vị đã từng náo động cả kỷ nguyên thứ tám chỉ vì lý do
    nhàm chán.

Liên Mộng Vũ chỉ cười chứ không nói gì. Nàng vừa dứng lên vừa nói.


  • Chuẩn bị đi, chúng ta sắp bắt đầu.


  • Hả?


Đôi khi Mạt Tà Quân cũng không biết cô gái trước mặt này suy nghĩ gì nữa. Bọn
họ là những người cùng cấp độ, bọn họ hiểu về nhau hơn cả người khác nghĩ gì
nhưng cũng vì thế mà họ lại càng khó có thể phỏng đoán về nhau.

Một sự mâu thuẫn đến kỳ lạ!

Đi đến giữa sân, nàng nói với giọng đương nhiên.


  • Ta muốn rèn luyện tu vi của mình, cần một nhóm thần hoả đến thiêu đốt.


  • Đây mới là mục đích chính của ngươi! Và mái tóc của ngươi chính là kết quả
    của việc đó!


Hắn thở dài bất đắc dĩ xoè tay ra.


  • Phùng!!!

Trên tay đột ngột xuất hiện một ngọn hắc viêm quỷ dị toát ra một loại khí tức
huỷ diệt. Lập tức, hắn ném cho Liên Mộng Vũ.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #9