Chuẩn Bị


Người đăng: Tn0125

Sau khi buổi tiệc kết thúc, tất cả quà cáp đều được Liên Mộng Vũ
lựa lại một lần, buồn cười là trong mấy thứ này có vài loại đa số
đều là những đồ vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết mà không có
ai nhận ra.

Nhưng kỳ lạ hết sức là, Liên Mộng Vũ không cao hứng nổi, nàng biết,
những thứ trước mắt này là một dấu hiệu, một dấu hiệu hết sức
rõ ràng thông báo cho cả thế giới biết, thời đại này đã bắt đầu
rồi.

Thịnh thế!

Đáng sợ thịnh thế thời đại đã đến!

Vô tận tạo hoá! Thiên đại cơ duyên!

Đây mới chỉ là bắt đầu!

Ngày hôm sau, hậu hoa viên.


  • Gia gia!


  • Thứ lỗi cho ta vì đã không bảo vệ con thật tốt, Ngọc Trác đã
    vậy, Kiếm Vân cũng thế, còn cả con nữa Vũ nhi.


Trầm mặc chứng kiến gia gia tựa như tuổi xế chiều vậy, Liên Mộng Vũ
mỉm cười rất rực rỡ. Liên Hàn Lâm có chút sững sờ, nhìn không được
đầu não.


  • Con sao vậy, Vũ nhi?


  • Con không hiểu, gia gia! Tại sao người lại phải xin lỗi trong khi
    những điều người làm luôn cố gắng giúp cho bọn con! Có điều...


  • Có điều làm sao?!


  • Không có gì!


Liên Hàn Lâm nghe vậy chợt nhận ra, dường như tôn nữ có một loại khí
chất nào đó, khác hoàn toàn với một người vừa tỉnh dậy vốn nên
không biết gì về thế giới này.

Ánh mắt Liên Mộng Vũ có mờ mịt, có mơ hồ, có sắc bén, có bao la,
và có một loại nào đó khiến người ta tôn kính...

Trí tuệ!

Đúng vậy, là trí tuệ!

Liên Mộng Vũ, bởi vì giải toả áp lực bao lâu nay mà lâm vào đốn
ngộ.

Đốn ngộ, đó là một thứ kỳ lạ mà đa số tu sĩ theo đuổi. Bởi đốn
ngộ, có thể giúp người đang mờ mịt với tương lai của mình mở ra
một con đường, còn có thể giúp những người đã định ra được tương
lai của mình cảm ngộ sâu hơn về con đường tương lai bản thân mình sẽ
đi.

Và Liên Mộng Vũ chính là loại người thứ hai!

Đại đạo của nàng tên là...

Mộng Đạo Luân Hồi!

Nhìn như thật lâu, nhưng tất cả chỉ tồn tại trong chớp mắt, Liên
Mộng Vũ không muốn cho gia gia nhìn ra sự bất thường của mình, chỉ
nói hai câu rồi rời đi.


  • Tất cả, đều là một giấc mơ, nhưng lại chân thật đến nỗi con có
    thể hiểu được mọi thứ của thế gian. Có con còn tại trên đời, Liên
    gia đừng mong biến mất khỏi thế gian.

Giọng nói kiên định như kim chém sắt, rung động thật sâu Liên Hàn Lâm.


  • Ta già rồi, để lại mọi thứ cho người trẻ tuổi thôi.

Chiều hôm đó, gia chủ để lại một bức thư rồi biến mất, sau khi xem
xong nội dung bức thư, Liên Mộng Vũ há hốc mồm không biết làm sao.

Bây giờ nàng đã rõ nhân quả tối hôm qua tên kia nhắc đến là gì, theo
trong bức thư có nhắc đến, tất cả gia chủ Liên gia, từ đời thứ nhất
đến giờ, đều lúc gần tọa hoá rời đi vào trong bí cảnh Liên gia,
lần này thì hay rồi, gia gia nàng do hơn hai mươi năm trước trọng
thương, bây giờ thọ nguyên gần hết liền ném Liên gia cho cả hai huynh
muội bọn nàng.


  • Tên khốn kia, người nhà ta mà có chuyện gì ta lột da ngươi!

Liên gia nàng không thể cầm, vì nó là một biến số trong âm mưu của
nàng, mà âm mưu của nàng, một biến số thôi cũng sẽ thay đổi toàn
bộ cách cục.


  • Xem ra cũng nên lấy thứ cần lấy, sắp xếp thứ cần sắp xếp.

Có ai biết, ta đã từng mơ thấy mình từng là một con kiến, thu phục
một con rồng, dùng Tạo Hóa thủ đoạn, ngộ Sinh Tử đi khắp thiên hạ!

Ai biết ta đã từng là Tuế Nguyệt cổ thụ che chở sinh linh để rồi bị phản
bội chặt từng khúc!

Ai biết ta đã từng là một khối sắt vụn, cảm ngộ Không gian chém đoạn
chư thiên để vô số đại năng chảy máu vỡ đầu cũng muốn cướp đoạt về tay!

Ai biết ta đã từng là hòn đá đơn thuần, ngộ Thiên Cơ Vận Mệnh, mơ mơ
hồ hồ chỉ mong muốn được thông minh hơn!

Ai biết ta đã từng nhất niệm Phật phổ độ chúng sinh nhất niệm Ma ác độc
gieo họa nhân gian, ngộ ra Thiện Ác chỉ trong nhất niệm!

Ai biết ta đã từng chỉ là một tên trộm cướp, ngộ ra Chân Giả, lừa gạt chúng
sinh trong thiên hạ!

Ai biết ta đã từng là một con cá chép, cắt đứt Nhân Quả, vượt Long Môn, hóa
Chân Long!

Ai đã từng biết, ta chém giết hết thảy sinh linh, ngộ ra Sát Lục,
sát khí hoá Linh, đi khắp cửu thiên thập địa!

Tất cả, giống như một giấc mơ vậy!

Nhưng, mọi thứ đều không phải là mơ!

Chân giả chân giả, hư hư thực thực.

Chợt Liên Mộng Vũ nhớ ra một chuyện.


  • Nếu mà bọn họ tỉnh lại có trách ta tính kế bọn chúng không
    nhỉ, dù sao mỗi một nơi mà bọn chúng ngủ đều là tiết điểm của
    một loại trận pháp.

Sắc mặt Liên Mộng Vũ cứ cổ quái thế nào ấy.


  • Ngoại trừ khu vực bí cảnh, bọn chúng hoàn toàn bị giam cầm,
    ngoại trừ Mạt Tà Quân dùng bảo vệ Liên gia để trả ơn ra thì bọn
    chúng chẳng nợ mình cái gì cả.

Càng lúc, sắc mặt của nàng có chút dễ chịu.


  • May mà bọn chúng đều bị ta dùng thủ đoạn phong ấn, cho dù Cửu
    Trọng Thiên Tiêu có được thổi lên thì bọn chúng cũng không ai thoát
    ra được, với lại thứ mà ta tạo ra cũng không phải Tiên Nhân có thể
    giải trừ. Bây giờ điều quan trọng vẫn là tăng lên cảnh giới, vả lại
    Thẩm gia, còn có Long gia vì cướp đi mẫu thân của ta đi đến suýt diệt
    Liên gia thời điểm vẫn nên làm thỏa đáng để không lưu lại nhân quả về sau, cái
    khác khác thì tính sau.

Thế giới này được gọi là Táng Cốt Tinh, tại vì nơi đây có rất
nhiều ngôi mộ của rất nhiều cường giả ngã xuống từ kỷ nguyên
trước. Thực ra đa số bí cảnh của Táng Cốt Tinh đều là ẩn giấu một cái truyền
tống trận hướng đến ẩn giấu không gian của những kẻ kia, đây là cách nàng làm
để tinh cầu này không bị tan vỡ. Nhưng dù vậy chỉ có thể thiết lập chín đại
truyền tống trận cho chín ngôi mộ, nếu không tinh cầu này vẫn sẽ tan vỡ như
cũ.

Chỉ là qua tay nàng sắp đặt, làm sao lại đơn giản như vậy, từng cái truyền
tống trận, liên hoàn vào những cái trận pháp khác nhau có công dụng riêng,
ngoài nàng nắm giữ từng cái tiết điểm ra thì muốn vào truyền tống trận thì
phải ăn vận cứt chó, không có khí vận người không làm được.

Mà nhị ca nàng Liên Kiếm Vân hình như làm được, không chỉ làm được, mà còn
hoàn thành rất xuất sắc nhận được truyền thừa của tên kia, là một cái biến số
vì bảo vệ tộc nhân mà bước lên con đường trở thành cường giả.

Cái này nhân vật chính khí vận, không chỉ có Liên Kiếm Vân một cái, càng là có
rất nhiều kẻ, không chỉ xuyên không, còn có tự mình phong ấn tự mình thức tỉnh
đại lượng cường giả bắt đầu đi ra.

Nếu không phải thế giới này còn đại lượng cường giả, nếu không phải rất nhiều
kẻ phải lưu lại giúp đỡ hậu nhân của mình, Thiên Địa này có lẽ sẽ loạn mất.

Bởi vì thời gian căn cứ đã triệt để hỏng, bây giờ các lộ thời đại đều đã bắt
đầu tập trung vào một tiết điểm thời đại này, điều Liên Mộng Vũ cần làm đã
không phải tu luyện tăng tiến cảnh giới là có thể được, mà phải làm sao để có
thể dùng cách ẩn giấu tốt nhất, vừa không muốn để lộ ra thân phận của mình,
vừa có thể dùng thủ đoạn chứng đạo xưng bá.

Thời đại này, cái thứ gọi là "tu vi" không biết lúc nào đã trở thành rẻ rách
một trong.

Bởi vậy, ẩn giấu quang huy chính là cách làm tốt nhất để có thể an toàn trong
thời đại này.

Nhưng mà phải ẩn giấu quang huy như thế nào chính là một vấn đề, phải không để
bản thân biến mất cường giả chi tâm mới coi như là quan trọng nhất.

Cau mày đứng nguyên tại chỗ, đến cả những người xung quanh cũng không để ý,
Liên Mộng Vũ đối với sự tình của mình luôn cố chấp suy nghĩ cho đến khi ra mới
thôi.

Sau nửa ngày suy nghĩ, một ít đối sách đã được nàng sắp đặt ra.
Đầu tiên, nàng cần đi vào Mạt Lâm một chuyến.


  • Nhị ca đang ở tại Thiên Huyền môn đúng không?


  • Đúng vậy tam tiểu thư!


Tứ trưởng lão đứng đằng sau cung kính lên tiếng. Xem xong bức thư của
gia chủ, ông cũng lấy rất làm kinh hãi tại sao gia chủ lại trao toàn
bộ Liên gia cho một cô gái trói gà không chặt còn những không biết
gì như tam tiểu thư.

Nhưng đến khi tam tiểu thư hỏi về Vân thiếu gia, ông nhận thấy hình
như tam tiểu thư chẳng có hứng thú gì với Liên gia cả.

Nhưng câu nói tiếp theo của tam tiểu thư lại làm mọi người kinh hãi.


  • Cả gia tộc nghe lệnh, cho các ngươi mấy ngày chuẩn bị, cả chi chủ
    và chi thứ theo ta vào Mạt Lâm.


  • Cái gì?!


  • Tam tiểu thư, người biết Mạt Lâm là nơi nào không?!


  • Tam tiểu thư, lịch đại gia chủ đi vào Mạt Lâm chưa từng đi ra, không
    biết có còn trên đời không, chúng ta còn chưa bằng bọn họ thế nên
    không thể a!


Chứng kiến mọi người nhao nhao biến sắc, Liên Mộng Vũ thở dài bất
đắc dĩ, có cơ duyên mà không chịu, chỉ có thể là tiếc nuối.

Nhưng ngẫm lại thì bọn họ nhận cơ duyên nhưng chưa chắc đã giữ được,
chẳng bằng chưa nhận còn hơn.

Lấy một tờ giấy, viết ra phong thư xong gấp lại đưa cho tam trưởng
lão.


  • Tam trưởng lão, đưa cái này gửi cho nhị ca, ta còn phải đi vào
    Mạt Lâm một chuyến.


  • Tam tiểu thư!


Mọi người biến sắc kêu lên, nhưng lại vô dụng khuyên can, chỉ có thể
cung kính dời đi.


  • Thật là một gánh nặng a, Động Thiên của ta các ngươi phải hảo
    hảo chăm sóc a, đừng có đi ra tính tình gì, nếu không ta không ngại
    huyết tẩy cả gia tộc chính mình đâu.

Lẩm bẩm một câu đầy máu tanh, Liên Mộng Vũ quyết định kiểm tra dọn
dẹp một số nhân tố không ổn định trong gia tộc, rồi mới quyết định
nên làm như thế nào.

Đứng nghiêm túc trên quảng trường, chứng kiến những thành viên trong
gia tộc bên dưới, Liên Mộng Vũ đánh giá qua lại từng người.

Muốn là tìm xem những người hợp cách, Liên Mộng Vũ là có cách rêng
của mình.

Nàng từng sáng tạo ra một Nhãn Quyết, có thể nhìn thấy một người
là tâm đen hay đỏ. Tâm đen, đại diện cho những kẻ tiểu nhân ác độc
đã hết đường cứu chữa. Tâm đỏ, đại diện cho những người tốt, tuy
không phải là kẻ lương thiện nhưng biết thật tâm cho lẽ phải. Còn có
một ngoại lệ, đó là những kẻ nửa chính nửa tà, những loại này
một bên là không phân biệt đúng sai phải trái kẻ biến thái, còn một
cái khác là những người ghét ác như ghét cừu, nhưng tính cách có
phần khác lạ hợp mắt ai là giúp đỡ, còn lại thì bỏ mặc.

Mà nàng, chính là loại cuối cùng đi.

Bởi vậy, nàng đánh dấu những kẻ bản thân cảm thấy hợp mắt vào,
còn có toàn bộ những kẻ tâm đỏ nữa đều đánh dấu để riêng ra.

Những thành viên bên dưới tuy rằng kỳ lạ với lần tập hợp này, nhưng
cũng không dám nói gì nhiều. Chưa nói người ta là gia chủ cho phép,
liền ca ca người ta cũng không phải là bọn họ có thể đắc tội.

Thế cho nên, dù kỳ quái với quyết định khi bị chỉ đến đứng ra khỏi
hàng đọc tên mình lên, mọi người cũng không cảm thấy gì.

Liên Mộng Vũ gật gù nhìn những người trẻ tuổi ra khỏi hàng, còn
lại đều toàn bộ lui xuống, nhìn bên cạnh người viết tên đã rời đi
để lại một tờ danh sách, nàng chỉ nói một câu quỷ dị rồi để mọi
người lui ra.


  • Mười ngày sau tập hợp tại quảng trường cho các ngươi đi rèn
    luyện, ai không đến bị xoá tên khỏi danh sách.

Mười ngày, đủ để nàng gặp lại bằng hữu cũ rồi.

Ngâm nga một đường trở về, Liên Mộng Vũ cầm lấy tài liệu trong kho
hàng của Liên gia tích trữ đã lâu với một ít quà cáp mới đây, sau
khi sắp xếp xong xuôi đâu đấy nàng bắt đầu dùng những thứ này bày
trận pháp.

Đây là một loại phòng ngự trận pháp, tên là Tứ Tượng Phệ Huyết
Trận, lấy máu và mạng của địch nhân để tăng lên phòng ngự của trận
pháp. Mà muốn huyết dịch của địch nhân, trận pháp đã sẵn có khả
năng phản chấn lại bất kỳ chiêu số của địch nhân cho địch nhân, là
một trận pháp vô cùng hoàn mỹ.

Khởi đầu trận pháp phải nhìn đến người bày trận, với Liên Mộng Vũ
tới nói, bởi vì kinh nghiệm bản thân là đáng sợ, khả năng bày ra
trận pháp khởi đầu cao đến không hợp thói thường, từ lúc bắt đầu
phòng ngự là Kim Đan đã khó có khả năng chạm vào đến rồi. Nếu là
người khác, uy lực đến Trúc Cơ không cũng là một vấn đề.

Bởi vậy mà mất ba ngày sau khi làm xong, Liên Mộng Vũ cho gọi toàn
bộ trưởng lão đến, bảo bọn họ phát tán ra tin tức đáng sợ.


  • Phát tán ra tin tức, bí cảnh Liên gia muốn mở ra, có bí mật Tiên
    nhân hiện thế.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #6