Người đăng: Tn0125
Sau khi biết được hôm nay là sinh thần của mình, Liên Mộng Vũ sờ sờ cằm không
biết là suy nghĩ cái gì. Qua một lúc lâu, nàng bèn đứng dậy duỗi lưng một cái,
cảm giác bụng đỡ trướng vì ăn quá no, bèn đối với Hàn lão ra lệnh.
Đợi đi ra ngoài cửa thời điểm Hàn lão đã theo sát phía sau, hai người tiếp tục
đi dạo phố cho đến trời gần tối mới về Liên gia, cả ngày hôm nay rất là yên
bình nên không có một đoạn cẩu huyết trên đường gặp chuyện nào cả.
Liên Mộng Vũ cũng rất vui lòng vì đoạn đường bình yên này, nàng cũng không hi
vọng trên đường gặp chuyện không may rồi nào là ra tay cứu giúp nào là lấy oán
báo ơn, nàng chịu đủ rồi.
Đến khi trở về đại môn Liên gia, khóe miệng Liên Mộng Vũ khẽ nhếch lên, bởi
trước mặt nàng là một hàng xe ngựa nối đuôi nhau dài rất dài, gần như là tất
cả thế lực đại diện trong Thanh Thạch thành, nàng còn mơ hồ nhìn thấy một
chiếc xe có huy hiệu của Vũ gia trong đoàn người.
Chen lấn lên trước, đang định vào đại môn đột nhiên ở đằng sau có người chặn
lại.
Người nói là một nô tỳ trông có vẻ ôn hòa, biết xử xự làm người, khiến người
ta không thể chán ghét nổi. Ngược lại nghe người nô tỳ này hỏi, đằng sau có
rất nhiều người hô lên bất mãn thần sắc làm cho Liên Mộng Vũ có chút nhíu mày.
Nói xong, cũng không để ý đến sắc mặt của nô tỳ này, Liên Mộng Vũ dơ lên tấm
mộc bài, mấy tên binh lính canh gác nhận ra tấm mộc bài thân phận, lập tức
biến sắc, cung kính cho nàng đi vào.
Đằng sau, chứng kiến cảnh tưởng ấy cô nô tỳ kia sắc mặt biến đổi mấy lần túm
lấy một tên lính gần đó hỏi.
Chỉ thấy tên lính kia lắc đầu.
Tên lính gác này nói xong xuôi đâu đấy, xác nhận thân phận của chủ nhân nô tỳ,
liền cho đoàn người đi vào.
Ở sau khi Liên Mộng Vũ đi tới đại điện thời điểm, rất nhiều người
đều đã ở. Dù sao hôm nay là một ngày vui cho toàn thể Liên gia, không
ai dám không cho Liên gia gia chủ mặt mũi.
Chưa nói đến Liên gia gia chủ có một tôn tử thiên tài đang ở ngoài kia
xông xáo, nhiều hơn nữa, là hiếu kỳ bộ dáng của vị tiểu thư thần
bí ngủ say mười lăm năm kia.
Liên Mộng Vũ vừa đến đại điện lập tức kêu lên, chính là ở trong
đại điện xem danh sách quà cáp Liên Hàn Lâm nghe tiếng tôn nữ gọi,
nhìn thấy nàng tiến vào lập tức vui mừng "ha ha" lên.
Rất nhiều người ở trong đại điện nghe thấy tiếng kêu thì ngẩn ra,
sau đó bắt đầu đánh giá vị tôn nữ này. Chỉ thấy nàng bạch y tung bay,
làn tóc đen xõa xuống như thác nước, cả người bị chú mục vẫn vân đạm phong
khinh không có cảm giác gì. Nếu không phải là một người thần kinh thô, thì
cũng là một nhân tài có thể đào tạo.
Không thể không cảm thán, Liên gia ra một Liên Kiếm Vân, nay lại thêm một Liên
Mộng Vũ, có thể nói mộ tổ bốc khói xanh.
Liên Mộng Vũ nghe vậy mỉm cười hướng tới chỗ quà cáp đi tới, ôm
trong lòng không coi trọng lắm nàng chỉ liếc nhìn qua một lần, nhưng
ngay khi thần thức đảo qua một hồi lại lập tức dừng lại ở một nơi.
Đó là một cái trống nhỏ bình thường, đựng ở trong một cái hạp
màu tím, một cái trống mà nhìn như là đồ chế tạo phẩm của bản
chính, thậm chí bên trên bề mặt ngược lại bị gỉ xét bao phủ, nhìn
như đồ bỏ đi. Chính là Liên Mộng Vũ biết, thứ này chẳng phải chế
tạo phẩm gì cả, nó vốn là Thần vật, một loại đã mất đi khí linh
Thần vật.
Khiếp sợ lẩm bẩm, Liên Mộng Vũ ánh mắt tràn ngập tinh quang.
Luân Hồi trống! Luân Hồi trống! Từ giờ ngươi gọi là Luân Hồi đi!
Ngược lại là Luân Hồi trống tuy là vô thượng Thần vật, nhưng bây giờ
nhìn vẫn rất là an toàn. Dù sao với vẻ ngoài của nó bây giờ, sẽ
chẳng có ai để ý đến nó cả. Bởi vậy mà khi mang nó ra ngoài thời
điểm, rất nhiều người đều kinh ngạc nhưng cũng không ai nói gì, đều
quy vào sở thích đặc thù của vị tiểu thư này đi.
Dù sao sở thích mỗi người mỗi khác, không ai hội sẽ để ý đến đồ
vật này đi, thậm chí bọn họ còn từng có nghe qua rất nhiều loại
sở thích đặc thù đủ loại li kỳ cổ quái khác, mà mỗi loại đều
mang một vẻ đặc sắc riêng.
Sau khi khách quý đã vào hết chỗ ngồi, Liên Hàn Lâm bắt đầu giới
thiệu tôn nữ của mình tên Liên Mộng Vũ, rồi sau đó từng người tặng
quà cáp, dù sao đống quà vừa nãy chỉ là món khai vị.
Sau khi biết người tặng cái trống này là ai thời điểm, Liên Mộng Vũ
hướng về người đó mang theo ánh mắt bội phục, sùng kính và kinh sợ
đến tận đáy lòng, tựa như Hoàng Hà cuồn cuộn, Đại Địa rộng lớn
khiến người ta không hiểu cái gì hết.
Có thể đem Thần Khí ra làm món ăn khai vị, cho dù là thời điểm
nàng trước kia cũng không dám đi, ngược lại vị trước mắt này, quả
thật, dùng từ "phá gia chi tử đệ nhất vũ trụ" gì gì đó cũng không
thể miêu tả hết sự vĩ đại và rộng lượng của người trước mắt này.
Đáng tiếc, nàng cũng không muốn nói cho người trước mắt này sự
thật, chưa nói đến người ta có phát tán ra tin tức nàng có Thần
Khí mang đến họa diệt môn hay không, chỉ riêng đồ vật qua tay của
nàng trừ khi nàng nguyện ý, nếu không đừng ai có thể lấy lại về.
Chỉ có thể nói, có thể để cho tồn tại như nàng lộ ra biểu cảm như
vậy thì người này đúng là...
Đến cuối cùng, buổi tiệc đang chuẩn bị kết thúc chợt từ bên ngoài
vang lên âm thanh vọng vào.
Tiếng nói vang vọng khắp đại sảnh, mọi người đều sửng sốt quay đầu
lại. Chỉ thấy, từ ngoài đi vào là mấy chục gia đinh gánh mấy chục
thùng quà cáp được trang trí hỉ khăn màu đỏ nối đuôi nhau mà vào, theo
sau đó chính là một ông lão bằng tuổi của Liên Hàn Lâm và một thiếu niên tay
cầm quạt xếp.
Chứng kiến cảnh này, nhiều người hít một ngụm khí lạnh. Nếu có
người chú ý đến ánh mắt của Liên Mộng Vũ thì sẽ bị thiên đại sát
khí kinh khủng của nàng đóng cho thành băng điêu mất.
Gia gia nàng sắc mặt có chút xấu xí.
Người vừa kêu lên, chính là gia chủ của Mộ Dung gia Mộ Dung Hàn
Thiên, đi theo sau chính là Mộ Dung Diệp công tử của Mộ Dung gia,
chính là hai người mà sáng nay Liên Mộng Vũ bắt gặp.
Chỉ thấy Mộ Dung Diệp tiến lên phía trước, đối với Liên Hàn Lâm bày
ra bộ dáng cung kính.
Nói rồi, Mô Dung Diệp để lộ cái huy hiệu ở trước ngực làm mọi
người một mảnh xôn xao, có ghen tỵ, có hâm mộ đủ mọi loại ánh mắt
hướng Liên gia gia chủ.
Liên gia chủ tức giận phun ra một búng máu ngay tại chỗ, cả người
dường như già đi mười tuổi. Khí Tông! Khí Tông! Khí Tông độc bá Nam Vực,
con quái vật đó không phải một thế lực nhỏ yếu như Liên gia có thể
chịu nổi.
Chứng kiến gia gia của mình như thế, Liên Mộng Vũ biểu cảm lạnh băng
đột nhiên hiền hoà lại, giọng nói của nàng vang lên khắp đại sảnh.
Được!
Cái gì!!?
Liên Hàn Lâm nghe thấy câu trả lời của tôn nữ có chút sửng sốt,
người Mộ Dung gia cũng sững sờ một lát rồi cười phá lên.
Mộ Dung Diệp đắc ý lên tiếng, Liên Hàn Lâm cũng đang định thở dài
đồng y, nhưng ai biết tiếp theo câu nói của Liên Mộng Vũ lại làm cho
sắc mặt mọi người đọng lại.
Mở Nam Vực!
Hái Tinh Thần!
Bắt Ứng Long!
Từng cái từng cái không thể hoàn thành điều kiện cứ theo trong
miệng một thiếu nữ trông có vẻ hờ hững mà ra.
Nam Vực! Cho dù là thông thiên đại năng cũng chẳng thể mở ra được!
Hái Tinh Thần! Ai có thể phi thiên độn địa mà hái?! Ít nhất Nam Vực
còn chưa có ai làm được!
Còn Ứng Long! Nghe tên đã biết là một con rồng rồi! Đi đâu mà tìm?!
Chưa biết chừng nó đã tuyệt chủng rồi thì sao?!
Mộ Dung gia người sắc mặt phát xanh, Liên Hàn Lâm có chút vui mừng
lại có chút sầu lo nhìn tôn nữ nhà mình.
Chỉ là nghe vậy thời điểm, ánh mắt Mộ Dung Diệp trở nên lạnh lẽo.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều hiểu lầm Liên Mộng Vũ kiếm cớ.
Bỗng nhiên, nàng cười lên, cười thật to, cười làm tất cả mọi người
khó hiểu. Chỉ là nếu ai mà quen biết đến tính cách của Liên Mộng
Vũ thì sẽ biết, nàng bị chọc giận rồi.
Hoàn toàn là một bộ dáng bình bình đạm đạm, giống như mọi thứ đều không liên
quan gì đến nàng vậy. Nhưng kỳ lạ là trên người nàng toát ra một loại khí
chất, một loại khí chất cao quý tựa như nàng chính là sinh linh cao quý nhất,
còn đám người bên dưới chỉ là con kiến hôi.
Mộ Dung Diệp ánh mắt cay nghiệt nhìn nàng, cười ha ha nói.
Khẽ híp mắt lại, Liên Mộng Vũ chợt bỏ qua Mộ Dung Diệp, ánh mắt gắt gao chú ý
đến một góc khuất, cầm lấy một cái chén, lấy ấm rót trà vào rồi hướng nơi đó
nâng lên.
Chỉ thấy góc khuất là một thanh niên nhân, khuôn mặt rất bình thường không có
gì kỳ lạ cả, nhưng ngay sau khi Liên Mộng Vũ nâng lên cái chén, hắn cũng nâng
lên theo.
Bằng hữu của ta, ta hoan nghênh ngươi đến thăm, ít nhất sẽ có một phần kinh
hỉ cho ngươi đó.
Ha ha! Cảm tạ ngươi bảo hộ Liên gia mấy trăm năm qua, ta nợ ngươi một phần
nhân tình rất lớn.
Nhưng thanh niên nhân lại lắc đầu.
Liên Mộng Vũ nhếch miệng.
Ta không phải là phế vật mà thích sống một cuộc sống bình bình đạm đạm, thế
giới này quá yên bình để ai cũng dám chọc lên đầu ta rồi. Bây giờ, ta muốn
thiên hạ đại loạn một hồi!
Ngươi không sợ Liên gia bị diệt sao!?
Có ngươi ở đây, Liên gia sẽ bị diệt sao!?
Ừ cũng đúng, dù sao ta vẫn còn biết da mặt ngươi rất dày. Ta đi đây, hẹn
gặp lại!
Gật gù một cái, thanh niên nhân liếc qua Mộ Dung gia hai ông cháu rồi biến mất
không một tiếng động. Cả hai ông cháu Mộ Dung gia vẫn như cũ đứng đấy, nhưng
cả người cứng ngắc không dám động đậy, bởi vì vừa nãy khi thanh niên nhân liếc
qua bọn họ, bọn họ cảm thấy có một con hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm vào.
Có thể nói, chỉ cần người kia có một ý nghĩ thôi, là bọn họ đều sẽ hôi phi yên
diệt.
Ở đây ai cũng sửng sốt với cuộc nói chuyện vừa nãy, đặc biệt là nghe người kia
bảo vệ Liên gia hơn mấy trăm năm, tuy là không biết vì nguyên nhân gì, nhưng
ai cũng nhìn ra được đó là một cường giả, một tuyệt thế cường giả mà không ai
dám trêu trọc nổi, chí ít mấy tồn tại khủng bố trong truyền thuyết cũng không
thể biến mất không một tiếng động như vậy được.
Buổi tiệc kết thúc, mọi người cùng ra về, bên trong còn mang theo một tin tức
rung động cả Nam Vực, Liên gia có tuyệt thế cường giả bảo hộ, tiểu thư Liên
gia chuẩn bị lấy một thứ gì đó của vị cường giả kia làm thiên hạ đại loạn.