Đi Dạo


Người đăng: Tn0125

Trải qua thiêu đốt thân thể tiên vào Đoạn Căn cảnh giới cảnh cửa thứ nhất, làn
da của Liên Mộng Vũ trở nên trắng noãn như ngọc, không chút tỳ vết, giống như
là con cưng của trời vậy. Chỉ là khuôn mặt này quá mức bình thường, ném vào
trong quần chúng cũng chẳng có ai nhận ra.

Thực ra khuôn mặt nàng với khuôn cằm nhọn, trán thấp, đôi mắt hạnh và đôi môi
mỏng nhẹ nhàng màu phấn hồng trông có vẻ thanh tú. Chỉ là nếu so ra với đám mỹ
nữ ngoại hạng A thì khuôn mặt nàng bình thường đến không thể bình thường hơn
được nữa.

Còn quần áo bị đốt trụi rủi, thành ra trên người không có một mảnh vải che
thân. Rất may là trên bàn có một bộ bạch y có vẻ vừa vặn, chắc là chuẩn bị sau
khi nàng khoẻ sẽ thay. Vừa mặc vào, nàng trông như trích tiên hạ phàm, ai nhìn
đều cảm thấy mê mẩn.

Bây giờ, Liên Mộng Vũ cảm thấy thân thể của mình rất cường đại, như có thể tay
không bổ đôi cả ngọn núi. Nàng biết, đây chỉ là ảo giác bản thân tự sinh ra
khi từ một người bình thường đột nhiên có được sức mạnh phi thường.

Mỗi tu sĩ đều coi sức mạnh là một loại ỷ lại, nếu như mất đi sức mạnh, nhẹ thì
khủng hoảng, nặng thì đi tự sát. Bởi vì một người đang nắm giữ sức mạnh cao
cao tại thượng tu sĩ đột nhiên không cách nào dùng tới đều sinh ra một loại
khủng hoảng không tên, cứ như bản thân là cá thịt trên thớt mặc người ta chém.
Nàng không chỉ cảm nhận điều đó một lần, khủng hoảng, tuyệt vọng, bất lực và
hơn cả thế nữa, lúc trước nó cứ xoay chuyển trong lòng nàng làm sao cũng không
xua tan được. Nhưng bây giờ, đã trải qua rất nhiều chuyện, kinh nghiệm rất
nhiều thứ, nàng đã quá mức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đối với
việc này rồi. Cho nên đột nhiên có được sức mạnh, cũng không thể cho Liên Mộng
Vũ một cái biến sắc được nữa.

Liên Mộng Vũ cũng không quan tâm đến cái này, bởi nó đã xảy ra quá nhiều lần,
nhiều đến nỗi bản thân nàng đã sớm chết lặng. Mặc dù vậy nhưng nàng vẫn muốn
nhanh chóng hồi phục lại sức mạnh của mình để có thể bảo vệ tánh mạng. Có một
số thứ cũng không phải dựa dẫm vào người khác là tốt.

Nàng biết, Đoạn Căn vốn không thể tu tập linh khí, càng yếu hơn thể tu rất
nhiều, cũng chẳng khác phàm nhân là mấy. Chỉ đến khi vượt qua Đoạn Căn cảnh
giới mới coi như thật sự bắt đầu tu luyện. Chí ít đến lúc đó, Trúc Cơ còn lâu
mới là đối thủ của nàng.

Thở ra một hơi dài, nàng cuối cùng xuất quan đi ra.

Rời đi căn phòng ngủ mười lăm năm, Liên Mộng Vũ ở dưới ánh mặt trời hít thật
sâu một cái hưởng thụ sự ấm áp của vầng Thái Dương, quay lại đánh giá lần nữa
căn phòng ngủ, rồi rời đi.

Bây giờ, mục đích duy nhất của Liên Mộng Vũ là muốn tìm hiểu xem thời đại của
mình là như nào? Nàng muốn tìm hiểu bản thân tại sao lại bị phong ấn ngủ say?
Tại sao lại gặp chuyện li kỳ vượt qua thời gian hoán kiếp? Tất cả mọi bí ẩn
đều sẽ xuất hiện ở kiếp này, và mục đích duy nhất bây giờ của nàng chỉ có
cường đại lên để tìm kiếm câu trả lời.

Mới vừa tu luyện xong, cơ thể chính là nhàn hạ thoải mái nhất thời gian. Bây
giờ, nàng chỉ có thể thực hiện mục tiêu đầu tiên của nàng, đó là xem xem thời
đại này như thế nào.

Thả ra thần hồn của mình, bởi vì những kiếp trước của nàng đặt cho nàng một
nền móng ở thần hồn quá cường đại, cường đại đến mức nàng không dám sử dụng
bất luận thứ gì tăng thần hồn lên để ngăn không cho trường hợp bạo thể mà chết
xảy ra, nhưng dù vậy, thần hồn của nàng không phải là một thế lực nho nhỏ như
Liên gia có thể cảm ứng được.

Thế cho nên, lúc thả ra thần hồn thời điểm thần hồn có thể bao phủ toàn bộ
Liên gia. Khẽ di một tiếng, ánh mắt của nàng nhìn về phương hướng Liên gia thí
luyện địa có chút cổ quái, dung nhan giống như cười mà không phải cười, khỏi
phải nói là vô cùng quỷ dị.

Nhưng Liên Mộng Vũ cũng không có hướng về phương hướng đó, mà đi ngược lại
phương hướng, bởi vì mục tiêu của nàng vẫn chưa phải ở nơi đó.

Trên đường đi, bởi vì bộ bạch y quá mức chói mắt, dẫn rất nhiều thành viên
Liên gia đều kỳ lạ quay ra nhìn, đánh giá, chỉ chỏ, bàn luận xem nàng là ai mà
dám tự tiện đi lung tung ở tại Liên gia.

Đối với sự việc như thế này, Liên Mộng Vũ cũng lười quản, chỉ cười trừ cho
qua.

Tiếp tục đi đến phía trước, cho đến khi tới trước mặt đại điện, chỉ là từ bên
trong căn phòng truyền ra tiếng rống giận dữ, nghe vào Liên Mộng Vũ trong tai
làm nàng sắc mặt càng cổ quái hơn trước rất nhiều.


  • Không thể nào!!! Chuyện này các người đừng có mà mơ tưởng!!!

Tiếng rống giận truyền ra thật xa, cho thấy chủ nhân của giọng nói đang rất
phẫn nộ. Chỉ là giọng thứ hai vang lên thời điểm có chút bình hòa, nhiều hơn
là khuyên giải.


  • Ông thông gia, tôi biết sự kiện từ hôn lần này là chúng tôi sai trước, bây
    giờ nhi nữ của tôi rất yêu khuyển tử nhà ông, yêu đến nỗi ngày nhớ đêm mong,
    mất ăn mất ngủ. Mong lần này ông tha thứ cho nhà chúng tôi để nhi nữ có thể
    nối tiếp một đoạn tình duyên.


  • Đừng có mơ!!! Tưởng ta không biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì hay sao!!!
    Lúc nhi tử ta phế vật thời điểm, hay là các ngươi vênh váo đến Liên gia từ
    hôn, bây giờ nhi tử của ta đã có thành tựu, các ngươi lại đến nối lại hôn
    sự!!! Được, ta không ngăn cản, chỉ cần nhi tử ta đồng ý, ta sẽ chấp nhận!!!
    Giờ thì cút!!!


  • Được, tưởng ta rất hiếm lạ nhi tử của ông chắc. Cẩn thận cho ta, nếu không
    các người chắc chắn sẽ phải lặp lại chuyện của hai mươi năm về trước.


  • Cút!!!


Chật vật đi ra có một ông lão tầm tuổi gia gia nàng và có một công tử trẻ tuổi
không biết đang suy nghĩ gì cùng với vài cái gia đinh vác theo quà cáp.

Khi chứng kiến Liên Mộng Vũ, những người này có chút sửng sốt, đặc biệt là vị
công tử theo sau ông lão ánh mắt chiếu thẳng vào nàng, sự tham lam không hề
che đậy biểu hiện ra hết.

Khẽ nhíu mày, Liên Mộng Vũ không hề thể hiện ra sự chán ghét của mình, mà chỉ
mỉm cười nói một câu rất bình thường ý tứ, nhưng ai cũng cảm thấy sau lưng
dâng lên một cơn lạnh lẽo ngấm sâu vào tận xương tủy.


  • Đừng tùy tiện muốn làm gì thì làm, Liên gia, các ngươi không trêu chọc nổi,
    ta, các ngươi cũng không trêu trọc nổi, cẩn thận mang lại họa sát thân.

Dứt lời, cũng không thèm liếc mắt đến những người này, nàng hướng vào trong
đại điện đi tới. Dơ lên tấm mộc bài mà gia gia đã cho lúc rời đi, hai thủ vệ
canh cửa chứng kiến cảnh này không dám ngăn trở Liên Mộng Vũ để cho nàng đi
vào, chỉ để lại mấy người sửng sốt ở nơi đó "hừ" lạnh rời đi.

Đi vào trong đại điện, làm Liên Mộng Vũ chứng kiến gia gia và mấy trưởng lão
đang chìm trong phẫn nộ thời điểm, khẽ kêu một tiếng.


  • Gia gia.


  • Ai nha, Vũ nhi, con vừa mới tỉnh dậy sao không nằm thêm chút đi nghỉ ngơi
    cho khỏe, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.


Phát hiện ra Liên Mộng Vũ, Liên Hàn Lâm có thể nói là cơn giận tiêu tan hết
vội vã đứng dậy đỡ tôn nữ, nhưng là lại bị nàng dãy dụa đi ra. Sờ sờ mũi, bỏ
mặc những ánh mắt đánh giá của mấy vị trưởng lão, nàng xấu hổ nói.


  • Gia gia, con nằm trong phòng cũng có chút mốc meo rồi, nếu không đi ra ánh
    Mặt Trời lời nói, có thể cơ thể không vận động càng thêm suy yếu. Bây giờ con
    muốn ra ngoài đi dạo, đến thông báo với ngài một tiếng nếu không ngài không
    thấy con đâu lại lo lắng lên.

Sửng sốt một chút, Liên Hàn Lâm ân cần lên tiếng.


  • Được, để ta bồi con đi dạo, nếu như có chuyện gì còn xoay sở được.

Nhưng Liên Mộng Vũ nghe vậy lại lắc đầu từ chối.


  • Không cần, ai lại để gia gia bồi tôn nữ đi dạo bao giờ, với lại bây giờ con
    đang cần một mình một người suy nghĩ chút chuyện, bên cạnh có người thời điểm
    cảm giác hơi hơi khó chịu.

Trầm ngâm một lát, Liên Hàn Lâm mới bất đắc dĩ nói.


  • Được rồi, ta sẽ không đi ra cùng con, nhưng phải để Hàn lão theo sau.

Liên Mộng Vũ biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất của gia gia dành cho mình, cũng
không có chối từ, nhận gia gia một ít bạc rồi dẫn theo Hàn lão rời khỏi Liên
gia. Mà một ít bạc đó, cũng chỉ là theo trong miệng gia chủ Liên gia, nhưng đó
cũng là một con số trên trời, chỉ là bỏ vào túi trữ vật nên trông Liên Mộng Vũ
dáng vẻ giống như là chẳng mang theo gì cả.

Đi trên Thanh Thạch thành, Liên Mộng Vũ có thể cảm nhận được cái phồn vinh của
phàm trần, ánh mắt có chút xa xăm như nhớ lại cái gì đó, nhưng bên ngoài lại
biểu hiện như thường, không ai phát hiện.


  • Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây!


  • Tào phở, tới ăn một chút tào phở thơm ngon đây!


  • Bánh bao, cô gì chú bác mọi người đến mua đi!


  • ...!


Không khí trên đường phố có thể nói là nhộn nhịp, giống như thị trấn của các
quốc gia cổ đại xa xưa mà phàm nhân sống ở Địa Cầu luôn trải qua, có chút lầu
các càng là tương tự.

Đã lâu không trải qua cuộc sống phàm nhân để Liên Mộng Vũ có chút nổi lên tính
khí trẻ con đi trên đường mua liên tục quà vặt ăn. Đằng sau Hàn lão cũng không
có nói gì, dù sao tiểu thư ngủ say mười lăm năm sau khi tinh lại có chút hiếu
kỳ với mọi thứ là chuyện đương nhiên. Mà hiển nhiên với trí tuệ của Liên Mộng
Vũ có thể đoán ra Hàn lão đang nghĩ gì, nhưng cũng không ngăn cản cái hiểu lầm
hoa lệ này, mà bản thân cũng chẳng giải thích cái gì.

Đi dạo đến giữa trưa thời điểm, Liên Mộng Vũ tìm tới một tòa tửu lâu gần đó,
chén sạch đám đồ ăn vặt đã mua, gọi thêm ra toàn bộ thực đơn của tửu lâu khiến
cho cả Hàn lão và gã sai vặt ở đó có chút há hốc mồm, hiển nhiên cũng kéo theo
chú ý của rất nhiều khách nhân.

Sau khi ăn xong, Liên Mộng Vũ hướng về phía Hàn lão hỏi.


  • Hàn lão, ở Thanh Thạch thành có ngày đặc biệt nào không?

Hàn lão trầm ngâm một lát rồi trả lời.


  • Hình như trùng hợp sắp đến ngày mừng thọ yến của phủ thành chủ.

Nghe vậy, Liên Mộng Vũ chỉ có thể lắc đầu thất vọng.


  • Thật nhàm chán.

Hàn lão bởi vì thân phận lúc trước của mình, cộng thêm luôn phải chăm sóc tiểu
thư cho nên cũng không quan tâm lắm cái thọ yến này, thấy tiểu thư không quan
tâm cũng chẳng để ý.

Ai mà biết, Liên Mộng Vũ đã trải qua biết bao nhiêu thọ yến đồ sộ có thể nói
là rung động, một cái nho nhỏ thọ yến còn không đáng nàng để vào mắt.

Hàn lão hình như nhớ ra cái gì đó "a" lên.


  • Tiểu thư, xem trí nhớ của lão nô này, có thể hôm nay tiểu thư tỉnh lại đúng
    sinh thần của ngài nên hôm nay gia chủ định tổ chức một bữa tiệc dành riêng
    cho ngài, chắc chắn có rất nhiều người đều sẽ đến chúc mừng.

Liên Mộng Vũ ánh mắt lóe sáng rực rỡ, huyết mạch trong người lại sôi trào lên,
theo bản năng nghĩ lễ vật như nào như nào thời điểm, lại ỉu xìu phát hiện, đám
kiến hôi ở đây có cái gì bảo vật quý giá gì chứ, đành phải kéo kéo khóe miệng.

Hàn lão bên cạnh chứng kiến tiểu thư động tác không hiểu xảy ra chuyện gì,
nhưng cũng không dám hỏi nhiều.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #4