Người đăng: Tn0125
Cả bốn người vừa đi ra khỏi quán trọ đã nhìn thấy rất nhiều người vây quanh,
đa số đều là nhuẽng người trẻ tuổi.
Liên Mộng Vũ dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết những người này đều là
thiên kiêu của mấy thế lực lớn, lần trước phái ra chỉ là một phần nhỏ không
đáng kể đến bí cảnh gia tộc nàng.
Còn hai bí cảnh nơi này và nơi gia tộc nàng gần nhau càng là không cần nghĩ
cũng đã đoán ra bí cảnh này là của ai lập lên.
Nàng có chút mặc kệ đám người này rời đi, nhưng người ta lại không cho nàng
rời đi, chỉ thấy một thiếu niên bên hông đeo kiếm làm ra động tác chào hỏi
giang hồ tiến lên chặn nàng rồi lên tiếng.
Tại hạ Đồng Hiên, có thể giao lưu với vị công tử này mấy chiêu.
Ha ha, đó là Đồng Hiên của Lục Kiếm Môn rất thích khiêu chiến tinh anh các
cường giả cùng lứa.
Xem ra có phần đặc sắc rồi, vị công tử tóc trắng thần bí đối đầu với Đồng
Hiên, không biết là ai thắng ai thua.
Dĩ nhiên là công tử tóc trắng thắng, có thể thu phục hai vị thiên kiêu làm
sao có thể yếu được.
Liếc hắn một cái, nàng nói một câu làm đám tu sĩ đang bàn tán sôi nổi á khẩu.
Nàng chưa bao giờ dập tắt nụ cười trên khóe môi làm người ta đều tin nàng
không muốn khiêu chiến nên kiếm cái cớ. Đồng Hiên thấy vậy cười lạnh.
Nháy mắt một cái, nàng ôm ngực kêu lên.
Kêu la xong, nàng trở lại khuôn mặt bình thường hay cười của mình vỗ vỗ vai
Đồng Hiên rất là vui vẻ nói.
Đồng Hiên suýt phun ra một búng máu, gặp người vô liêm sỉ nhưng chưa từng nghĩ
có người không biết xấu hổ như vậy, là một thiên kiêu mà nói sợ hãi người khác
ngay giữa thanh thiên bạch nhật, không những thế còn rất là quang minh chính
đại chịu thua đến cả mặt không đỏ tim không đập.
Chạy theo đằng sau Ứng Kim nghe vậy có chút không nhịn được cười ha hả. Cố Dao
và Đế Thương cùng đi đến nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra cả đành phải giữ im
lặng.
Nghe có người cười, Đồng Hiên rất tức giận nhưng sau khi thấy người đến là ai
hắn cũng không dám làm gì nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói.
Liên Mộng Vũ không nói hai lời gật gật đầu.
Đồng Hiên một lần nữa suýt chút nội thương. Đến tầm cỡ mặt dày như vậy, hắn
đúng là không phải đối thủ của người ta. Lập tức rút kiếm ra hướng đến nàng
tấn công.
Sắc mặt Liên Mộng Vũ vẫn mỉm cười như cũ lui ra đằng sau.
Cố Dao lập tức không nói hai lời đón đỡ. Thân hình của hắn quỷ mị không biết
từ lúc nào đi ra đằng sau Đồng Hiên, trong tức khắc, Đồng Hiên quay ra đằng
sau đón đỡ, trong lúc nhất thời để lộ ra sơ hở, nhân cơ hội đó, Cố Dao một cú
đấm kết thúc cuộc chiến.
Đồng Hiên làm cái chắp tay không thẹn với lòng nói ra suy nghĩ của mình. Nhiều
tu sĩ cũng tấm tắc khen ngợi người này quang minh chính đại nhưng khi nhìn đến
vị công tử tóc trắng kia thì thấy hắn ta đang phẩy quạt quạt mát cho mình với
nụ cười luôn giữ nụ cười của người chiến thắng trên môi có chút không nói gì.
Người này quá vô sỉ, đứng sau lưng người khác không nói lại còn coi mình là kẻ
chiến thắng.
Nhiều người chỉ chỏ Liên Mộng Vũ vô sỉ, nàng cũng không quan tâm lắm. Nàng
nhìn thấy từ trong đám người có một người tiến tới chắp tay với nhóm người
nàng.
Mấy vị công tử, chủ nhân tại hạ có lời mời mấy vị tham gia thiên kiêu đại
hội ngay tối nay.
Nếu nói ta không đồng ý thì sao?
Ứng Kim có chút hứng thú hỏi, người này ứng xử không tệ, dù thấy người ta mỡ
lắc lư cả người mặt không hề biến sắc. Chỉ thấy người này cung kính nói.
Cả Cố Dao, Đế Thương cùng với Ứng Kim đều muốn xem ý kiến của Liên Mộng Vũ là
như thế nào. Nhận ra hành động của bọn họ, cả tên đưa tin và rất nhiều tu sĩ,
đặc biệt là những người biết được thân phận của Ứng Kim đều ngạc nhiên vô
cùng, bởi nhóm người này đều lấy vị công tử tóc trắng vô sỉ kia làm trung tâm,
cũng có nghĩa là vị công tử tóc trắng này chính là người quyết định duy nhất.
Nàng híp mắt, khóe miệng cong lên thật lớn.
Nhiều người nghe nàng nói vậy đều âm thầm tức giận. Ngươi mới chính kà phế
vật, trốn sau lưng người ta còn nói người ta là phế vật, nghe hay thật. Người
được phái đến cũng rất là tức giận nhưng hắn không tiện phát tác, chưa nói đến
hai cái tên vừa mới đánh xong không dễ đối phó gì, cái bàn tử kia cũng chẳng
có thân phận đơn giản, người ta tiện tay có thể bóp chết hắn. Cái này đến để
cho mấy vị công tử xử lý đi.
Sau đó, người truyền tin lui trở về. Híp mắt nhìn tới, ánh sáng lạnh lẽo lóe
lên trong con ngươi sâu thẳm của Liên Mộng Vũ. Bởi vì trong lòng nàng đột
nhiên không hiểu dâng lên một cỗ dự cảm xấu. Liếc Ứng Kim, thấy hắn cũng có
liếc lại đây ánh mắt mười phần quan tâm lo lắng, nàng mỉm cười ôn hòa nói.
Ứng Kim đạo.
Nàng cười khẽ, ánh mắt trở nên thần bí.
Cố Dao và Đế Thương ở bên cạnh nghe mà phát run. Nói xong, nàng dẫn mọi người
đến chỗ bí cảnh. Nơi đây là ngoại thành phía Nam, nơi có rất nhiều đồi núi
thấp bé nhưng kỳ lạ là không hề có cỏ cây mọc ở đó, hoàn toàn là đồi trọc.
Cách đó xa xa hiện ra một cái hố đen không thể thấy đáy với đường kính bảy mét
bị đồi núi bao quanh. Đây là khung cảnh đồ sộ thú vị trong tu chân giới, phải
gọi là hiếm gặp.
Nàng nhíu mày nói tiếp.
Sắc mặt nàng trở nên có chú quái dị. Thấy vậy, ỨngKim tò mò hỏi, hai tên Cố
Dao và Đế Thương cũng không kém vểnh tai lên nghe. Nhưng thứ nhận được chỉ là
một cái lắc đầu.
Nói xong, nàng dẫn tất cả mọi người trở lại quán trọ. Với phong cách không
thích lo vào chuyện bao đồng cho đỡ rắc rối, cả đám người có thấy bọn buôn
người đang lừa gạt một cô gái con nhà lành. Rất không may là bọn người nàng đi
ngang qua, chứng kiến ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng tên buôn người thấy
không ổn liền chạy đi.
Không để ý đến điều đó nữa, cả bọn trở lại khách sạn ăn uống no say rồi đi,
ngủ...
Đến chiều tối, Liên Mộng Vũ là người thức dậy trước, đến khi mọi người thức
dậy hết, nàng dẫn đám người đi đến buổi hẹn.