Trảm Nhân Quả


Người đăng: Tn0125

Khóe miệng cong lên một nụ cười làm thiên địa thất sắc, Thần Quân mở ra uy lực
của mình chặt đứt nhân quả chủ thân Liên Mộng Vũ, động tác ưu mĩ, khí độ xuất
trần bá đạo kia, Mạt Tà Quân nhìn mà than thở không dứt.

Cánh tay ngọc ngà dơ thẳng lên đầu rồi từ từ hạ xuống, theo động tác cử chỉ,
từng sợi dây vô hình hiện ra bị chặt đứt, theo sau đó từng thế lực phái người
đi đến chiếm đóng Mạt Lâm dường như đơ ngay tại chỗ, cả thiên hạ giống như quỷ
dị quên mất Liên gia, Mạt Lâm mà bắt đầu làm những công việc nên làm, không có
ai kỳ quái với việc đã từng xảy ra và tại sao họ lại không nhớ gì, tất cả đều
xảy ra như vậy rét lạnh sống lưng.

Những người đi vào Mạt Lâm nhận được cơ duyên bị xóa đi một chút ký ức cơ mật
về chuyến đi Mạt Lâm lần này. Sau khi biết không ai nhớ gì về chuyện Liên gia
lần này lập tức đổ mồ hôi lạnh giữ kín chuyện như bưng không dám nói ra sợ bị
sưu hồn tuy loại này đã tuyệt tích, nhưng ai nói rằng sẽ không xuất hiện một
loại nào đó có thể moi móc bí mật của người khác đây. Đồng thời họ dặn dò con
cháu nếu như gặp phải Liên Mộng Vũ lập tức không được đắc tội với người ta,
phải dùng lễ đối đãi, thậm chí họ còn vẽ lên hình nàng để cho con cháu phân
biệt. Đương nhiên con cháu của họ nghe không lại là một chuyện.

Trở lại chuyện chính, sau khi đám người Liên Mộng Vũ rời khỏi Mạt Lâm, Mạt Tà
Quân lập tức chia tay, trước đó hắn có gửi nhờ Cố Dao cho nàng làm món quà mà
trong mắt nàng đây lại là món nợ thì có. Còn Thần Quân ngược lại không cần
vội, Liên Mộng Vũ bê cả quan tài thủy tinh ra cho bản thân kiếp trước ngủ say
trong đó, lúc cần có thể gọi ra dùng, dù sao Thần Quân bây giờ cũng rảnh chẳng
có việc gì.

Chỉ có mỗi Cố Dao là câu câu nệ nệ đứng đằng sau Liên Mộng Vũ, ánh mắt phức
tạp lên tiếng.


  • Giờ ngươi muốn xử lý ta như thế nào?

Khóe miệng nàng cong lên.


  • Ta không cần lũ phế phẩm, vì vậy tiếp theo sau đây ta sẽ dự định khiến
    ngươi nhận thức thế nào là thiên đàng thế nào là địa ngục. Ngươi đừng nói với
    ta là ngươi không chứng kiến đám kia cái gì Hạc đi, bị ném vào tế đàn huyết tế
    đi.

Khóe miệng Cố Dao hung hăng co rút lại, người ta có tư cách nhớ tên cũng không
có, quả thật là bi ai đến cùng cực. Nhưng nhớ đến khung cảnh lúc đó, sắc mặt
Cố Dao trở nên trắng bệch, hiển nhiên lúc đó dù trốn ở đằng xa xem hắn cũng
không nhịn được rét run. Nàng quay người hướng về Liên gia vừa vừa nói, cũng
không thèm quay người lại nói.


  • Đừng tưởng ngươi Kim Đan nhị trọng là tài giỏi lắm, một phế vật như ngươi
    nên suy nghĩ kết cục của mình có tốt hơn đám đó không! Hiểu!

Cố Dao nắm chặt bàn tay mãi mới áp chế được cảm xúc bạo ngược muốn giết người
của mình, vậy mà câu nói tiếp theo của Liên Mộng Vũ làm mắt hắn đỏ như một dã
thú.


  • Muốn giết người, không sao, ngoài kia đang có vài con chuột muốn khiêu
    khích Liên gia chi uy, giết bọn chúng đi.

Không nói hai lời, Cố Dao lập tức biến mất không còn tăm hơi chỉ để lại một
mình Liên Mộng Vũ khoan thao bước chậm.

Đằng xa, Cố Dao bản thân không thể khôn rời đi, hắn sợ ở lại thêm một chút nữa
thôi là sẽ không nhịn được ra tay với Thánh Nữ mất, đến lúc đó bị Thánh Nữ
miểu sát mất mạng cũng không có ai để tố khổ, đến lúc đó có mà khóc không ra
nước mắt mất.

Đến khi Liên Mộng Vũ trở lại tới Liên gia, mọi người đều tiến lại hỏi han.
Liên gia không hề bị Thần Quân cắt đi nhân quả, chính là nàng không dám trảm
đi, bởi vậy nếu nhân quả giữa nàng và gia tộc biến mất, họ không nhớ ra nàng
đến lúc đó có mà tự hại mình.

Thế cho nên, khi biết được những người đi vào Mạt Lâm đều biến mất, mọi người
lại như quỷ dị không hề nhớ mọi thứ. Càng rợn tóc gáy hơn là đa số Liên gia
người đều không còn nhớ đến Mạt Lâm là gì nữa. Phải đến sau khi nàng giải
thích bọn họ mới biết tồn tại sâu trong Mạt Lâm không muốn ai nhớ đến mình.

Đến lượt mọi người vừa mới thở phào nhẽ nhõm thì Cố Dao cả người đầy máu đi
vào cắn răng nói.


  • Xong rồi.

Gật đầu thỏa mãn, Liên Mộng Vũ chỉ tay ra ngoài cửa.


  • Trong vòng một tháng vừa đánh bại các thiên kiêu từng thế lực lớn vừa thoát
    khỏi cuộc truy sát của đám cường giả tu sĩ, dùng cách nào cũng được, tin tức
    phải truyền đến tai ta.

Bên cạnh Liên Hàn Lâm nhíu mày.


  • Có phải con hơi quá không!?


  • Ai cần ngươi lo!!


Cố Dao gắt lên, có thể thấy tâm trạng của hắn lúc này tệ đến bao nhiêu. Liên
Hàn Lâm lúng túng sờ mũi, có lòng tốt mà bị chửi hắn cũng không muốn nói cái
gì.

Nhân quả đã trảm, Liên gia cũng không có lo lắng gì, mấy vị sư tổ ở đây nếu
Hóa Thần không ra thì sẽ không lắng lắm, nàng có viết lại mỗi quyển về việc
rèn luyện và nâng cao tu vi gửi cho các vị sư tổ, đảm bảo nhanh chóng sau đó,
từng người có thể lên đến Hóa Thần, còn đại tổ sư Hóa Thần cũng có thể nâng
lên rất cao.

Lý do những quyển sách này xuất hiện, nàng lấy Mạt Tà Quân làm bia đỡ xong
không ai ngh ngờ cái gì nữa.

Ngày hôm sau, trước những lời nói xúc động và nước mắt lưu luyến của mẫu thân
và gia gia, tôi lên đường mở ra con đường huyền thoại cho mình.

Liên gia nằm ở một nơi hết sức đặc thù, nằm ở một nơi giữa Mãng Hoang nhưng
lại không hề bị yêu thú tấn công, nhiều tu sĩ cũng từng hiếu kỳ đến xem nhưng
không được gì nhưng cũng từng xây dựng tổ ấm con cái ở nơi này.

Sự thực là, đám yêu thú sống trong Mãng Hoang hết sức kiêng kỵ với Mạt Lâm nên
không dám lại gần.

Mạt Lâm, nhìn bên ngoài nó khoảng trăm dặm và cao vạn trượng hơn nhưng không
phải là khổng lồ, mà vào bên trong mới được coi như là mở rộng tầm mắt. Những
người từng đi qua bí cảnh đều có thể đoán ra nơi này tự hình thành một vùng
không gian.

Thiên hạ có rất nhiều bí cảnh, mỗi bí cảnh đều có nét lạ riêng của nó. Liên
Mộng Vũ chính là muốn đi thăm dò mọi truyền thuyết ở kỷ nguyên này để còn
chuẩn bị cho sau này, nàng không thể mù tịt mọi thứ, không phải sao.

Trong suốt đoạn đường tiếp theo, Liên Mộng Vũ bắt một con hổ chính là truyền
nhân thiên kiêu của hổ tộc nghênh ngang vượt qua lãnh địa của từng yêu thú.
Lúc đầu, nó không phục muốn tấn công giết chết nàng để rửa sạch khuất nhục.
Nhưng sau đó Thần Quân ra một cái tát giải quyết, tên này thiên kiêu không
phục cũng phải phục.

Dọc đường đi này, nhờ có hơi thở của Thần Quân thả ra không có kẻ nào dám tới
khiêu khích, thành ra một đường thông suốt, ngược lại cũng có một vài tộc loài
muốn mời nàng vào chơi là để thăm dò nhưng đều bị nàng từ chối. Từng có một vị
đại năng yêu tộc Hóa Thần mời nàng tới chơi nhưng cuối cùng không nhịn được
muốn thăm dò nàng, trong một đêm, thế lực của vị Hóa Thần yêu tộc này bị diệt
làm dậy sóng cả yêu tộc lẫn nhân tộc. Nhân tộc Hóa Thần muốn tới để xem vị đại
năng thần bí nào xuất hiện nhưng làn gì có bóng dáng nào ở đó, vị đại năng này
đã xuất hiện ở thành trì cách đó hơn vạn dặm.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #25