Đế Trở Về


Người đăng: Tn0125

Mở nắp mộc quan ra, không hề có ánh sáng, một vùng tối tăm u ám. Trước mặt
Liên Mộng Vũ, những đồi tróc xơ xác tiêu điều đầy rẫy thụ mộc khô cằn đã tử
vong như bị sét đánh. Đây là một mảnh thế giới không hề có một chút sinh khí.
Trên bầu trời, huyết nguyệt soi rọi xuống khiến cho mọi thứ trở nên giống như
địa ngục rợn người.

Nếu Mạt Lâm là tử vong thế giới thì nơi đây chính là tai nạn. Mà nếu như có
người ở đây, sẽ có một loại ảo giác không rét mà run.

Bây giờ Liên Mộng Vũ đang đứng trên một tế đàn tương tự, trong mộc quan màu
đen quỷ dị, khắp nơi đều u ám đến nghẹt thở. Mà ngay bên cạnh tòa tế đàn, một
chiếc trống trông có vẻ bình thường nhưng nàng biết nó lại được làm bằng da
của thôn thiên thú, còn dùi trống là răng của nó.

Cười khẽ, nàng tiến đến chiếc trống, cầm lên chiếc dùi và đánh mười tám hồi.
Đây là luật lệ mà nàng đặt ra: Ba hồi nguy hiểm, sáu hồi nghênh chiến, chín
hồi tập hợp, mười tám hồi...

Đế trở về!

Tiếng trống vang lên từ Cửu U, mỗi tiếng "Ùng!" như một tiếng sấm mang theo sự
hào hùng, mạnh mẽ mà lại lưu luyến đánh sâu linh hồn.

Tiếng trống vừa dứt, từng đợt âm thanh từ bốn phương tám hướng hằng hà sa số
lít nhít như một đám côn trùng đồng thời từ dưới đất chui lên nhìn mà sởn gai
ốc, rồi từng mộc quan có vẻ thô ráp hơn mộc quan mà Liên Mộng Vũ hiện ra tạo
thành một trận thế bao trùm toàn bộ thế giới này.


  • Cung nghênh Thần Chủ trở về!!!


  • Cung nghênh Thần Chủ trở về!!!


Âm thanh từ khắp mọi phương hướng vang lên che đậy toàn bộ không gian, không
biết ai là người đầu tiên ai là người kết thúc, vô cùng đồng thanh. Ngay sau
đó là Liên Mộng Vũ rất bá đạo hét lớn.


  • Ta đến chỉ lấy đồ nhưng cũng đánh giá lại các ngươi! Các chiến hữu của ta!
    Các ngươi khá làm ta vừa lòng! Và giờ các ngươi hãy chuẩn bị cho cuộc chiến
    cuối cùng sắp sửa mở ra! Vẫn là câu nói đó! Chúng Ta Vô Địch!!!


  • Chúng ta vô địch!!! Chúng ta vô địch!!!


Tiếng hô rung chuyển cả thiên địa đại thế, âm thanh vang lên cả cửu trùng
thiên.


  • Và giờ, các ngươi hãy nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới,
    chỉ cần Cửu Vọng Thiên Tiêu vang lên chính là lúc các ngươi được nhìn thấy ánh
    Mặt Trời!


  • Nguyện theo Thần Chủ đại nhân!!!


  • Nguyện theo Thần Chủ đại nhân!!!


  • Nguyện theo Thần Chủ đại nhân!!!!


  • ... !!!


Tiếng hô vừa dứt, hằng hà sa số mộc quan chui trở về dưới đất, tiếp đó một
chiếc thủy tinh quan tài trong suốt hiện lên trên tế đàn. Liên Mộng Vũ nhìn
vào bên trong, đôi mắt không tự chủ toát ra tia hồi ức như có như không.

Bên trong quan tài thủy tinh nằm ngủ một cô gái, nàng có vẻ đẹp khiến người ta
hít thở không thông, làn da trắng như noãn ngọc mềm mại không xương, đôi mắt
sắc bén rủ xuống nhắm nghiền và khóe môi đỏ mọng ướt át khẽ cong lên lộ ra
khuôn mặt hồng nhan họa thủy xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông. Nàng
nằm đó, hai tay đặt lên bụng trông vô cùng tường hòa.


  • Sát Thần phủ xuống như một con bướm xinh đẹp mang theo bụi phấn có độc giải
    khắp thế gian.

Trong chiếc quan tài, cô gái mở mắt ra, đôi mắt như ác quỷ thâm uyên đến từ
địa ngục mang theo huyết hải và tội lỗi bao phủ nhân gian, âm u chết chóc làm
người ta rợn tóc gáy. Nàng nhẹ nhàng mở quan tài đi ra, đứng đối diện với Liên
Mộng Vũ, dơ lên đôi tay trắng Bích không xương, trên đó là một đoàn Thần Hỏa
tựa như đôi mắt của mình.

Ánh mắt Liên Mộng Vũ ngưng lại, thân thể tiến lên nắm lấy đoàn hỏa diễm, tự do
để nó thiêu đốt thân thể, trên người y phục dã không biết biến mất từ lúc nào.

Cũng như hai đợt rèn luyện trước, đoàn hỏa diễm thiêu đốt mọi ngóc ngách từ
trong ra ngoài, rèn luyện từ cốt cách đến nội tạng, từ não đến chân. Khoảng
chừng mấy canh giờ sau, đoàn hỏa diễm dập tắt, y phục lại hiện ra trở lại.

Đã qua cảnh giới sơ kỳ của Đoạn Căn, trên người nàng khí chất vẫn không thay
đổi nhưng không còn là phàm thể nữa. Ít nhất thân thể nàng mạnh hơn có khả
năng tự bảo vệ trước Luyện Khí sơ kỳ còn được chứ nếu mà lao vào chiến đấu với
cường giả có mà chết không toàn thây.

Mở mắt ra, nàng nhìn về phía cô gái hồng nhan họa thủy, chính là bản thân nàng
kỷ nguyên trước, cười khẽ.


  • Đã đến lúc Thần Quân thức tỉnh, mở ra huyết hải loạn thiên hạ.

Thần Quân cũng mỉm cười, nụ cười khuynh thiên hạ.


  • Cửu kiếp tập hợp, cửu thế chí tôn.

Cả hai ăn ý nhìn nhau cười rộ lên rồi cùng nhau biến mất. Đến khi cả hai xuất
hiện là ở trong một cung điện trang hoàng hết sức xa hoa, tựa hồ trong trí
nhớ, nàng chính là tạo ra nó ở kỷ nguyên thứ nhất bằng những tài liệu quý giá
nhất.

Cả hai ăn ý gật đầu, Thần Quân tiến lên trước đẩy ra đại môn với kích cỡ khổng
lồ chỉ có thể hình dung kích cỡ bằng cả Liên thành, cả toà đại môn toát ra một
loại trang trọng thần linh khí tức. Mặc dù vậy, Thần Quân đẩy nó ra hết sức tự
nhiên, như nó vốn là một đại môn hết sức bình thường.

Bên trong cũng được trang hoàng lộng lẫy lấp lánh như cung điện thần tiên
trong truyện cổ tích vậy, những đồ trang trí hay bất cứ vật gì bên trong đều
là những thứ quý giá nhất mà mỗi kỷ nguyên đều được nàng sưu tập lại. Có thể
nói, trên thế giới này nơi nào giàu có nhất thì chính là nơi này.

Tiện tay lấy xuống một bức họa trống trơn mà Mạt Tà Quân thèm thuồng đã lâu,
tiện thể nàng còn cầm thêm chiếc bút lông, sau đó cả hai lui ra.


  • Cũng coi như nên rời khỏi, nơi đây cũng không phải nơi ta nên ở lâu, nếu
    không nó sẽ cảm nhận và tập trung vào khí tức của ta mất. Bây giờ vẫn chưa
    phải lúc bộc lộ.

Lẩm9 bẩm, cả hai quay trở về tế đàn nơi đặt quan tài. Cũng không lâu lắm và
bằng cách nào đó, cả hai quay trở lại Mạt Lâm để lại đằng sau vùng đất im lặng
mà chết chóc.

Quay trở lại Mạt Lâm, chui ra quan tài đầu tiên, chứng kiến chưa có ai rời đi,
Liên Mộng Vũ khá là nghi hoặc nhíu mày.


  • Sao vậy, đây là ý gì?

Mạt Tà Quân khóe miệng cong cong biểu lộ rất là tự nhiên.


  • Bọn nhóc mới thu xong truyền thừa đang định đưa đi.

Nói xong, Mạt Tà Quân có chút chờ mong nhìn Liên Mộng Vũ.


  • Sao rồi, chịu mang ra không!

Nàng gật đầu lấy cuộn tranh trống trơn kia ra ném tới cho Mạt Tà Quân tự bắt
lấy. Vui mừng đỡ lấy cuộn tranh, Mạt Tà Quân có mặc kệ hay không nơi đây là
nơi nào lập tức mở ra xem.

Bên trong là một mảnh giấy trắng, dù vậy Mạt Tà Quân không có chút phật lòng
ngược lại ra nhiều phần vui mừng, thậm chí là có một chút kích động phá lên
cười lớn.


  • Là nó! Họa Thần Thư! Ha ha ha, xem ra ta cũng có thể đi ra rồi!

Ánh mắt nàng khinh bỉ.


  • Nó chỉ là một bức họa treo tường thôi, làm gì kích động như vậy.


  • Vậy ngươi cho ta nó đi!


  • Không thể!


Ánh mắt Mạt Tà Quân lại treo trả lại một cái khinh bỉ.


  • Một bức họa treo tường, ngươi giữ nó khư khư làm gì!?

Hai người trong lúc nhất thời khinh bỉ nhau. Đằng xa đám người còn sống chỉ có
thể im lặng đứng xem nhưng trong lòng bonh họ lại rung động. Tồn tại trước mặt
bọn họ không biết kinh khủng như nào nhưng tuyệt đối có thể không tốn sức một
ý niệm ném hơn vạn người trong đó còn có cả mười tiền bối Hóa Thần dùng ngón
chân để suy nghĩ vị trước mặt này khủng bố cỡ nào, vậy mà vị tam tiểu thư thần
bí này giống như quen thân vị tiền bối này lại còn nói chuyện với nhau hết sức
tự nhiên. Hai người là quan hệ gì không ai biết nhưng trong lòng mọi người lại
cảm thấy vị tam tiểu thư này còn thần bí hơn.

Cạch một tiếng, chiếc quan tài lần nữa mở ra, chợt mọi người hít một ngụm khí
lạnh. Chỉ thấy chui ra là một thiếu nữ, một thiếu nữ đẹp đến nỗi khiến người
ta hít thở không thông. Thiếu nữ đi ra, mọi động tác đều mang theo một loại ưu
nhã khiến người ta đẹp mắt. Chỉ có thể nói...

Hồng nhan họa thủy, nhất tiếu khuynh thiên hạ.


  • Thần Quân!

Nhướng mày, Mạt Tà Quân lên tiếng.

Chỉ thấy thiếu nữ đi ra, phủi phủi y phục cũng khiến người ta lóa mắt, mỉm
cười ôn hòa làm tim mọi người đập nhanh liên tục, không ai chú ý nụ cười này
rất giống Liên Mộng Vũ, ngoại trừ Mạt Tà Quân.


  • Lâu rồi không gặp, tiểu Quân.

Mạt Tà Quân mặt đen như đáy nồi.


  • Đừng để bộ thi thể đó của ngươi kêu ra cái thứ buồn nôn như vậy.

"Bụp" một tiếng, Mạt Tà Quân bị đánh bay ra ngoài năm mét, mọi người giật mình
thít chặt tim lại. Vị này không giận lên một cước diệt bọn họ chứ. Chỉ thấy
Thần Quân cười khẽ.


  • Thứ lỗi, ngủ lâu quá không khống chế tốt lực đạo.


  • Khụ khụ khụ, hừ, nói hay lắm.


Đằng xa Mạt Tà Quân nghe vậy suýt hộc máu tại chỗ nhưng vẫn cố kìm nén hừ lạnh
một tiếng ngưng trọng nói.


  • Ngươi biến nó thành thân ngoại hóa thân, ra ngoài kia sẽ không bị sao chứ!

Thân ngoại hóa thân, cô gái xinh đẹp này lại là một thi thể, còn là thân ngoại
hóa thân. Nghe vậy đám tinh trùng lên não bị dội một gáo nước lạnh. Chỉ thấy
Liên Mộng Vũ lắc đầu.


  • Chỉ cần không sử dụng một ít thủ đoạn là có thể không bị phát hiện.

Mọi người thở phài nhẹ nhõm, chỉ cần không xử lý bọn họ là được. Chợt Mạt Tà
Quân vỗ bọn họ một cái, thế là mắt tối sầm lại không còn thấy gì nữa, trong
lúc nhất thời chỉ kịp suy nghĩ một câu.

Đây là giết người diệt khẩu.


  • Trí nhớ của bọn họ ta đã xóa, tiếp đó ta với ngươi sẽ ra ngoài kia.


  • Không sợ chết?


Nàng cười khẽ châm chọc. Mạt Tà Quân thở dài lắc đầu.


  • Đừng quên thân thể tồn tại như chúng ta không có khả năng dễ bị phá hủy như
    vậy.


  • Nhưng vẫn nên cẩn thận nhiều hơn, nó chưa chắc cho chúng ta bình yên mà tạo
    ra biện pháp khắc chế chúng ta rồi cũng nên.


Đến đây, Liên Mộng Vũ ném cho Mạt Tà Quân một thứ, không biết là thứ gì nhưng
Mạt Tà Quân nhanh chóng thu lại.


  • Đây là ngọc bài lúc trước ta làm, dù sao kế hoạch của chúng ta một người
    cũng không thể thiếu thế nên không ai được phép chết. Cái này có tác dụng liên
    lạc, một khi gặp chuyện gì hay nguy hiểm kêu ta đến, ta sẵn sàng chạy tới giúp
    đỡ.


  • Có hạn chế gì không?


  • Không có.


  • Vậy thì tốt, đi thôi.



Cửu Thế Chí Tôn - Chương #24