Người đăng: Tn0125
Tòa tế đàn tổng cộng lộ ra hình lục giác, bên trên đồ án thần bí hình ảnh mọi
người giống như sợ hãi tuyệt vọng sắc mặt, ở giữa là hình một cô gái đang ngủ
say, kỳ dị là nàng trên môi vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa khiến mọi người một hồi
cảm giác quen thuộc. Mà tòa tế đàn nằm trên một hòn đảo cô lập giữa vô biên vô
tận Cốt Hải bao phủ.
Không ai biết vì sao con thuyền lại đưa bản thân ra đây nhưng không ngăn cản
đoàn người muốn thăm thú tìm hiểu nơi này.
Chu Ngọc Phong liếc muốn hỏi muội muội của bằng hữu cái đột nhiên da gà gai ốc
dựng thẳng lên, tay chân run cầm cập, cả người mềm nhũn, sống lưng lạnh lẽo
nhìn cô gái hướng mọi người phát ra nụ cười ôn hòa. Làm sao một cô gái vừa mới
tỉnh dậy sau giấc ngủ từ lúc sinh ra có thể quen thuộc nơi này như thế, trong
đầu Chu Ngọc Phong cứ luẩn quẩn nụ cười ôn hòa của hình ảnh cô gái ngủ trên tế
đàn và hình ảnh nụ cười ôn hòa của muội muội bằng hữu, hai hình ảnh xếp trồng
lên nhau, tuy khuôn mặt vầ khí chất có chút khác biệt nhưng nụ cười ôn hòa
hoàn toàn trùng khớp.
Chu Ngọc Phong cho là bản thân nhìn lầm rồi, nhưng chuyện phát sinh tiếp theo
chứng minh hắn đúng và làm thay đổi cả cuộc đời hắn.
Một trong số lão giả Hóa Thần cảnh hướng về Liên Mộng Vũ ôn hòa nhưng lại mang
theo cao cao tại thượng ngữ khí.
Tam tiểu thư, ngươi chuẩn bị đưa chúng ta đến chỗ nào cơ duyên!?
Đợi chút đã, còn có chuyện chưa giải quyết xong. Hoàng Ngọc Minh!
Là ta!
Một Trúc Cơ đang dò xét tế đàn đột nhiên nghe được Liên Mộng Vũ hét gọi tên
mình lập tức nghi hoặc khó hiểu đứng ra, mọi người không biết cô gái trước mắt
này muốn làm gì.
Đang xoắn xuýt ở đằng xa Chu Ngọc Phong hơi bị giật mình vì bị gọi lên, dù vậy
hắn vẫn phải đứng ra.
Thải Lăng!
Cái Ngọc Bắc!
...!
Từng người bị gọi lên, đa số đều nhận ra tất cả bọn họ là những người có nộp
linh thạch đều âm thầm suy tư chẳng lẽ nộp linh thạch có đãi ngộ tốt hơn, đồng
thời âm thầm hối hận tại sao bản thân không nộp linh thạch. Tất cả bị gọi tên
đều được Liên Mộng Vũ chỉ đạo đứng ra một bên, gật gật đầu, nàng cao giọng cho
mọi người nghe rõ.
Sở hữu mọi người thở pháo nhẹ nhõm âm thầm may mắn. Hóa ra là những người nộp
linh thạch sẽ dừng lại ở đây chứ không phải đi tiếp, cũng không có đi vào
tranh đoạt cơ duyên với bọn họ. Đại đa số người nghĩ vậy đều không thể trách,
tại vì đa số bí cảnh họ vào đều cơ duyên ở sâu bên trong. Mà đúng là cơ duyên
ở sâu bên trong nhưng mà phải suy nghĩ lại bí cảnh cấp độ gì, bọn họ cấp độ gì
để có thể lấy cơ duyên. Không ai suy nghĩ đến cái này mà chỉ tập trung cơ
duyên, thế nên mới có thể xảy ra chuyện mười ngàn người vào chưa chắc có một
hai người lấy được cơ duyên, tại vì cơ duyên đan xen cùng nguy hiểm, rất khó
để lấy.
Trở lại chuyện chính, có người thấy bản thân sắp tuột mất thiên đại cơ duyên
âm thầm hối hận bản thân lúc trước cảm tình trong lúc nhất thời giao nộp linh
thạch không cam lòng hét lên.
Tại sao ta phải dừng lại ở đây!
Đúng đấy!
Đúng vậy, cho chúng ta một câu trả lời!
Cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng!
...!
Đợi đến khi mọi người hô chán rồi bình ổn lại, Liên Mộng Vân nở nụ cười ôn hòa
như gió xuân ấm áp híp mắt lại nói.
Có hơn vạn người bị gọi tên trong đó có mấy thế lực lớn người ngoại trừ Long
gia không ai bị gọi mà chỉ có khoảng hơn nửa đi đến đằng sau nàng, đa số đều
là tán tu và có cả Chu Ngọc Phong. Bọn họ biết bản thân không tranh giành nổi
cơ duyên với mười vị Hóa Thần khủng bố ở đằng kia quyết định dừng lại. Không
ai nghi hoặc lời nói của nàng có ẩn giấu, mọi người đều quyết định.
Đến khi xong xuôi tất cả lập trường, đột nhiên có áp lực khủng bố đè nặng tất
cả mọi người, ngoại trừ Liên Mộng Vũ ra không ai đứng nổi đều quỳ xuống. Mọi
người kinh hãi không hiểu gì cả ngơ ngác tại chỗ, đặc biệt là mười vị Hóa
Thần. Chợt có tiếng người vang lên trên đầu mọi người.
Ha ha ha! Không nghĩ là ngươi trở lại sớm như vậy.
Ta cũng không nghĩ tới hắn nương nhờ vào ngươi.
Đến khi Liên Mộng Vũ lên tiếng, mọi người mới hồi thần lại suy đoán có một tồn
tại kinh khủng nào đó ở trên đầu bọn họ đều hưng phấn nghĩ không lẽ vị tiền
bối này muốn đưa cho bọn họ cơ duyên. Còn những người quyết định ở lại có chút
hối hận với hành vi của mình. Cho tới khi...
Lũ kiến hôi, muốn cơ duyên của ta.
Tiền bối!
Tất cả mọi người ánh mắt chờ mong mang theo tôn kính ngước nhìn Mạt Tà Quân,
chỉ thấy một chàng thanh niên tà khí mang theo một loại bễ nghễ thiên hạ, đám
người hoàng gia nhận ra trong đó còn có một loại khí chất Đế Vương còn mạnh
hơn cả hoàng đế của bọn họ, trùng hợp là loại khí tức này rất giống... Ánh mắt
của một số người co rụt lại, họ chợt nhận ra khí chất của người này rất giống
vị tam tiểu thư lúc bày ra thủ đoạn kéo toàn bộ Long gia từ trên trời rơi
xuống. Họ ngoảnh lại nhìn cô gái đang mỉm cười ôn hòa chợt phát hiện nó rất
giống nụ cười của cô gái nằm ở giữa tế đàn. Da đầu của họ run lên.
Cũng có người phát giác ra được có gì đó bất thường nhưng không kịp nghĩ
nhiều, chỉ nghe thấy vị tam tiểu thư kia bất mãn lên tiếng.
Tất cả mọi người thầm đổ mồ hôi trong lòng. Vị tam tiểu thư này không biết tồn
tại trước mặt này kinh khủng như thế nào sao mà còn bày đặt ra tính khí của
mình. Cũng có bọn tiểu nhân thầm hận nếu không phải bản thân bị tồn tại kia áp
chế đảm bảo sẽ không chút do dự đứng lên chém đầu Liên Mộng Vũ lập công. Nhưng
ý nghĩ đó của họ ngay lập tức bị đập chết.
Vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt, Mạt Tà Quân hạ xuống bên cạnh Liên Mộng Vũ. Trong
lòng mọi người lạnh lẽo một mảnh. Giờ có ngu thế nào đi nữa bọn họ cũng biết
quan hệ của tam tiểu thư Liên gia với vị tồn tại kia vô cùng thân mật, đặc
biệt là hai người còn đứng ngang hàng là ý vị như thế nào.
Mạt Tà Quân hướng về đám người đang quỳ.
Bây giờ không ai nghĩ đến cơ duyên nữa, bọn họ dù ngu mấy cũng nhận ra vị tam
tiểu thư này biết thù của Long gia Thẩm gia mà vẫn đưa họ vào.
Không có nhiều như vậy, thế này cũng đủ rồi.
Ta sẽ cho thêm một ít, ta muốn thứ đó.
Liên Mộng Vũ cười khẽ.
Mọi người rùng mình lạnh lẽo, những người vừa nãy lựa chọn dừng lại lấy cơ
duyên đều âm thầm may mắn về sự lựa chọn của mình, với lại ký ức bị thay đổi
còn hơn mất mạng, không phải sao.
Ngươi không thể làm vậy!
Ngươi muốn làm gì chúng ta!
Không được, cô ta muốn hiến tế toàn bộ chúng ta!
...!!!
Mặc cho mọi người la hét, tất cả đều bị lực lượng vô hình ném lên tế đàn không
thể động đậy, miệng mím chặt không thể mở ra. Tất cả mọi người đều lấy ánh mắt
phẫn hận nhìn hai người Liên Mộng Vũ. Còn những người vừa nãy lựa chọn từ bỏ
cơ duyên đều hận không thể vả miệng bản thân vì sao lại từ chối, đáng tiếc giờ
hối hận cũng đã muộn.
Mạt Tà Quân phất tay, tế đàn chợt phát sáng lên hai màu đen trắng bao phủ hơn
vạn người đang quỷ dị ngậm chặt miệng ánh mắt oán độc nhìn hai người Liên Mộng
Vũ. Trên tế đàn từng người từng người hóa thành thủy xà đan xen vào nhau một
cách rối loạn vô cùng hùng vĩ phóng lên trời xuyên qua bóng tối vô tận rồi
biến mất.
Không gian trong lúc nhất thời tĩnh mịch trở lại, không ai dám mở miệng. Một
cột sáng từ sâu trong vô tận bóng tối chiếu thẳng xuống tế đàn làm mù mắt mọi
người khiến không ai dám nhìn thẳng. Cho đến khi cột sáng bị dập tắt, mọi
người hé mắt ra thì thấy tế đàn đã không có bất kỳ một ai, có chỉ là nằm dọc
trên tế đàn một cái quan tài bằng loại mộc nào đó, màu đen quỷ dị, nắp quan
tài mở ra nhưng bên trong trống rỗng.
Liên Mộng Vũ cũng không nhìn Mạt Tà Quân mà như một nữ hoàng cao cai tại
thượng bước đến tế đàn. Mạt Quân Tà đằng sau tuy có chút khó chịu "hừ" một
tiếng khiến mọi người rùng mình nhưng cũng cong nhẹ khóe miệng lên.
Không ai hiểu tồn tại này nói gì, mọi người tập trung vào cô gái đang bước vào
trong quan tài một cách tự nhiên rồi từ từ đóng nắp lại, sau đó, bạch vô âm
tín.
Trong quan tài bằng gỗ không hề chật hẹp như vẻ bề ngoài mà là một vùng không
gian rộng lớn tối đen một mảnh. Lơ lửng vô định, Liên Mộng Vũ rất là tự nhiên
từ từ nhắm mắt lại, ngủ.
Cũng không biết là bao lâu, đột ngột xuất hiện một vùng sáng hình quan tài gỗ
trước đó. Liên Mộng Vũ trôi dạt đến đó cho đến khi nàng mở mắt ra, nàng đã nằm
trong một quan tài bằng mộc.
Khóe miệng cong lên, nàng lăn bẩm.