Vượt Qua Cốt Hải


Người đăng: Tn0125

Đi được cũng không biết là bao lâu, bất tri bất giác thời gian trôi qua thật
nhanh chóng, cả đoàn người đông đúc đã đi sâu vào trong Mạt Lâm thời điểm
trước mặt bọn họ là một đại hắc hải vô biên vô tận nhìn không thấy trong nước
là gì. Nhưng điều mọi người chú ý không phải là mặt nước đen ngòm mà là trôi
lững thững trên mặt nước từng mảnh xương đen ngòm có to có nhỏ, nhỏ như cỡ hạt
sa mưa cát, to khủng bố chỉ thấy một mảnh trắng toát, hiển nhiên đây còn là bề
rìa thời điểm.

Không thể không nói, cảnh tượng này đã thật sâu sắc kích thích đoàn người rung
động thật sâu trong tâm khảm, chắc chắn sau này những người còn sống khi nhớ
lại cảnh này vẫn còn giữ lại cảm xúc y nguyên.


  • Không nghĩ nơi đây còn có một hồ nước.


  • Xem kìa, trên nước chỗ nào cũng có xương là xương, thật kỳ quái.


  • Đây gọi là Cốt Hải.


  • Tên gọi này rất phù hợp.


Một trong mười vị Hóa Thần lão giả âm trầm lên tiếng.


  • Không nghĩ tới còn có một nơi như vậy.

Xa xa, một chiếc thuyền gỗ đen sì xuất hiện, người cầm lái lại là một cái bí
ẩn che lấp bản thân áo chùm đen. Chứng kiến người này thời điểm, mọi người như
có cảm giác bản thân rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy đặc biệt là
mười vị Hóa Thần đều cảm nhận được si với mọi người sâu sắc hơn nhiều lập tức
đề phòng như nhìn qủy nhìn về cái người lái đò đội kín mít áo chùm đen che
giấu bản thân.

Người này vừa đỗ thuyền vào bờ đã lên tiếng, giọng nói khàn khàn khiến ai cũng
phải sởn gai ốc.


  • Thuyền đã tới nhưng khách quá quý, không đủ không đủ, diêm vương sẽ phái
    người đến đưa các ngươi đi.

Nói xong lập tức chèo thuyền rời đi. Có người thắc mắc hỏi.


  • Diêm Vương, không lẽ là chết!?


  • Không phải.


Thấy ánh mắt mọi người đều chiếu vào mình, nàng lắc đầu mỉm cười híp mắt lại
ngó đến nơi sâu xa nào đó không có ai chứng kiến.


  • Thứ sẽ đến đón chúng ta là U Minh thuyền, chỉ có nó mới có thể đưa chúng ta
    đi qua đây.


  • U Minh thuyền là gì? Còn có cái người lái đò chùm đầu kín mít đó nữa?


Có người ghê sợ hỏi, bị Liên Mộng Vũ liếc cho một cái rồi hơi rụt đầu.


  • Không cần lo, ngược lại U Minh là con thuyền đưa người đi tới U Minh Địa
    ngục, cái đó chỉ là truyền thuyết, nó có thể giúp chúng ta vượt qua Cốt Hải
    một cách nhanh chóng, nếu không cho dù vạn năm sau cũng chưa chắc đi đến giữa
    Cốt Hải. Còn người lái đò a, hắn là một linh hồn.


  • Linh hồn!?


  • Đúng vậy, là linh hồn. Mỗi tu sĩ sau khi chết đều sẽ biến thành linh hồn.
    Linh hồn ở đây cũng giống như vậy, nhìn thấy những cục xương trôi nổi kia
    không, đó chính là linh hồn của bọn họ. Họ tiếp nhiệm vụ lái đò này vì muốn
    siêu thoát, đến khi người trước siêu thoát người sau mới có thể thực hiện lái
    đò, đây coi như là một cái định luật đi.


Mọi người hít sâu một hơi, sâu sắc ý thức được thế giới này thiên kỳ bách quái
nhưng không nghĩ tới hôm nay họ lại gặp được. Chợt, Liên Mộng Vũ hiếm thấy sắc
mặt trịnh trọng hướng về phía mọi người.


  • Tí nữa khi mọi người lên thuyền không được phép phát ra âm thanh cho tồn
    tại lái thuyền nghe thấy, nếu không người đó sẽ bị ném xuống Cốt Hải, mọi
    người nhìn thấy những cục xương trôi nổi lên mặt nước và người lái đò vừa nãy,
    đó chính là các ngươi kết cục, nhớ lấy nhớ lấy.

Mọi người rùng mình ngậm miệng, bầu không khí rơi vào một loại áp lực khiến
người ta nghẹt thở. Cho đến khi từ đằng xa xuất hiện một chấm đen, to dần rồi
hiện ra thân của một chiếc thuyền to lớn mang theo cổ lão tang thương khí tức.


  • Đến rồi, lên thuyền tuyệt đối không được mở miệng.

Con thuyền khổng lồ cập bến, mang theo một loại áp lực đánh sâu vào linh hồn
mỗi người. "Ầm!" một chiếc ván gỗ cỡ lớn bị hạ xuống theo nối với đất liền,
theo sau đó là ồm ôm vang lên thanh âm làm người ta hết sức khó chịu muốn nôn
cảm giác.


  • Đâu là chốn dừng chân của cái chết và làm thế nào để bước lên con đường
    luân hồi.

Liên Mộ Vũ xướng lên.


  • Ngươi sẽ biết nếu hiểu ý nghĩa về luân hồi.

Nói rồi, nàng lập tức tiến lên thuyền, đoàn người vội vã theo sau.

Lên thuyền, mọi người nhu lạc vào một thế giới khác, âm trầm, khủng bố làm mọi
người nghẹt thở. Nhớ đến lời cảnh bao của Liên Mộng Vũ lúc trước, không ai dám
hé mồm ra nửa lời. Lúc trước ở ngoài rừng thời điểm từng có người không chịu
nghe lời khuyên chạm vào Ngạ Quỷ Thụ biến thành một bãi huyết nhục mọi người
vẫn còn nhớ rõ như in đây.

Bọn họ biết vị tam tiểu thư này từng vào nơi đây nên có lẽ thông qua thủ đoạn
gì đó đến xem có thể hiểu biết Mạt Lâm rõ như lòng bàn tay cũng không phải đơn
giản gì.

Con thuyền ẩm thấp tối tăm phủi bụi lâu năm không chút sinh khí, không ai có
thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, như lúc đến, nó chỉ xuất phát trong im
lặng.

Để mọi người thăm quan thuyền trong im lặng, Liên Mộng Vũ bí mật đi đến một
căn phòng.


  • Vào đi.

Từ trong vọng ra tiếng nói khàn khàn quỷ bí biết nàng sẽ tới. Liên Mộng Vũ
cũng không ngại gì mở cửa đi vào. Chỉ thấy bên trong là một căn phòng nhỏ đơn
sơ chỉ có một người ở, nó tối om phủi đầy bụi và mạng nhện lâu năm như chưa
từng được quét dọn. Giữa căn phòng là chiếc ghế gỗ đã mục nát từ lâu, bên trên
ngồi một bộ xương âm trầm khủng bố trải qua nhiều năm tháng đã bị ăn mòn thật
nặng, điệu bộ chống cằm nghiêng sang một bên vô cùng tao nhã nhưng đôi mắt hom
sâu không có đồng tử lại nhìn chằm chằm nàng.

Nếu là người khác thời điểm trong hoàn cảnh này sẽ lập tức hét toáng lên chạy
đi ngay, quỷ dị là Liên Mộng Vũ không hề cảm thấy ngột ngạt gì mà vô cùng tự
nhiên hướng về bộ xương khô cười nói.


  • Không nghĩ tới còn được gặp lại ngươi ở đây.


  • Đúng vậy, một cái kỷ nguyên rồi.


Nếu có người ở đây lập tức sẽ khiếp sợ nhận ra một điều kỳ lạ là Liên gia tam
tiểu thư vừa mới tỉnh lại sau mười lăm năm ngủ say, mà mười lăm năm trước nàng
vừa mới ra đời thời điểm làm sao có thể tới đây mà quen biết bộ xương khô này.


  • Mạt Tà Quân có nói cho ta về ngươi, thế cho nên ta muốn một lần đến đây để
    gặp mặt nhau.


  • Ha ha, gia hỏa kia vẫn như trước đây làm người ta chán ghét.


  • Ngược lại là thật.


Bộ xương cũng đồng ý cách nói của nàng, nếu Mạt Tà Quân mà có ở bên cạnh sẽ
lập tức hô to oan uổng.


  • Giờ ngươi định chuẩn bị lấy về thân xác đã chiếm đóng của mình.

Gật gật đầu, ánh mắt nàng lóe ra tia sáng mãnh liệt.


  • Ta muốn thân ngoại hóa thân, lần này cho dù bất cứ giá nào cũng phải lấy nó
    ra.


  • Nó sẽ chú ý ngươi, dù sao...


  • Lần này ta phải mở Thiên Lộ sớm hơn dự tính, không chỉ là vì cơ duyên, thời
    gian không cho chúng ta chờ đợi, ta muốn sơmsớm nhất có thể hoàn thành, ta đã
    mệt mỏi rồi, đã đến lúc phải nghỉ ngơi.


  • Đó là điều ta biết, nhưng kỷ nguyên này có lẽ tất cả mọi thứ sẽ đến sớm hơn
    dự tính, đã quá muộn để sắp đặt mọi thứ rồi, chỉ có thể đi bước nào hay bước
    đó. Rất may bây giờ ta có gia tộc.


Tuy không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng bộ xương khô trong giọng nói lại lộ vẻ
khiếp sợ nói toạc ra một bí ẩn kinh thiên.


  • Ngươi muốn bồi dưỡng gia tộc của mình thành Thiên Đế nhất thống kỷ nguyên
    này, như đã làm với rất nhiều người trước đó.

Không ai biết thân hình nhỏ nhắn mảnh mai tóc bạc trước mặt này khủng bố cỡ
nào. Chỉ có bộ xương khô từ kỷ nguyên này đến kỷ nguyên khác che giấu sự tồn
tại của mình để sống sót mới biết được ngay từ kỷ nguyên đầu tiên đến giờ toàn
bộ Thiên Đế đều là nàng dạy ra đấy, trừ vị kỷ nguyên đầu tiên có chút khác
biệt tất cả đều là học trò của nàng.

Bởi bộ xương khô không phải là cái gì Thiên Đế cho nên có thể nói ra vô cùng
tự nhiên. Liên Mộng Vũ mỉm cười gật đầu.


  • Ngược lại là có mấy cái vận mệnh rất khá, còn lại ta sẽ trong qúa trình lựa
    chọn.

Bầu không khí trong căn phòng im ắng trở lại. Một lúc lâu sau, nàng trở lại mà
không có ai phát hiện đến khi con thuyền dừng lại, dưới sự lãnh đạo của nàng
mọi người an toàn xuống một cái tế đàn. Không ai biết trên thuyền từng có một
cuộc nói chuyện về Thiên Cổ thần bí đã tuyệt tích. Không ai biết, một cuộc nói
chuyện quyết định vận mệnh cả tu chân giới vừa mới diễn ra ngay bên cạnh mình.

Họ xuống thuyền, đi đối diện với vận mệnh cuối đời của mình và sau đó sẽ không
còn ai nhớ đến họ nữa.


Cửu Thế Chí Tôn - Chương #22