Tâm Ma


Người đăng: BkavVN

Lâm Phong trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, bất quá lúc này hắn tuy rằng đang
nói, nhưng chính hắn lại căn bản không biết mình đang nói chuyện gì.... như nữ
tử áo trắng từng đề cập qua, chấp nhất quá, đó là tâm ma!.

Lâm Phong tuy rằng còn chưa bị tâm ma hoàn toàn áp chế, nhưng xem ra cũng
không kém bao nhiêu.

Hiện tại Lâm Phong đã quên mất hết thảy, ở trong lòng hắn chỉ có một ý duy
nhất, đó chính là người nhà!

Nữ tử nhìn bộ dáng Lâm Phong hiện giờ ,chợt cau mày, trong lòng có một loại ý
nghĩ muốn đi ngăn cản, bất quá ý tưởng kia vừa mới xuất hiện trong nháy mắt,
liền bị nàng bóp chết.

Nàng biết, hiện tại Lâm Phong tâm tình bất ổn đã xem như là một bước nhập ma,
cho dù chính mình đi ngăn cản Lâm Phong, hắn cũng sẽ không chịu nghe theo ,
thậm chí có khả năng bởi vì ngăn cản, mà hắn sẽ ra tay động thủ.

Hơn nữa, Dẫn Tiên Tông cũng có quy định, thời điểm đệ tử trèo lên Dẫn Tiên
Thê, mặc kệ là ai, đều không thể khuấy động. ..Cho nên, nàng hiện tại nhìn Lâm
Phong bộ dáng, tuy rằng muốn ra tay, nhưng chung quy lại làm không được.

Đêm khuya buông xuống, Lâm Phong vẫn tiếp tục trèo lên...Nắng gắt dâng lên Lâm
Phong như cũ vẫn đang trèo.

Lúc này, khoảng cách cuối cùng đến hạn định, vẫn còn thời gian một nén nhang
. . xếp hạng đệ nhất nữ tử họ Vương kia, hiện tại vẫn như cũ trèo tới năm ngàn
giai, bất quá, nàng lúc này cũng ngừng lại, bởi nàng biết mục tiêu nội môn
đệ tử đã không có khả năng, một ngàn giai cuối cùng này đừng nói một nén
nhang, liền tính một canh giờ cũng vô pháp, cho nên nàng lựa chọn từ bỏ.

Ngụy Đông... hắn từ đêm qua sau khi dừng lại đến bây giờ cũng không thèm đi
thêm một bước nào.

Những hài đồng khác, bọn họ lúc này đều về tới phía dưới Dẫn Tiên Thê, ủ rũ
cụp đuôi, tràn đầy mất mát...Mà Lâm Phong nơi này đã trèo lên tới hai ngàn
chín trăm ba mươi giai.

Nhưng hiện tại hắn đã không đứng nữa, không biết từ khi nào Lâm Phong sớm đã
ghé người vào cầu thang, hướng về phía trên bò đi, lê lết từng chút một.

Bởi vì ma sát, hai tay cùng hai chân hắn toàn bộ rách bươm, máu tươi nhiễm
hồng toàn thân, thậm chí những nơi đi qua đều lưu lại vết máu, một cổ huyết
tinh nồng nặc tràn ngập bốn phía.

Mà hắn, hiện tại cũng mất đi toàn bộ ý thức, giống như con rối, máy móc di
động, đem tứ chi hướng về phía trên bò đi, hoàn toàn không cảm nhận được đau
đớn.

Đồng thời, trong miệng còn thất thần lẩm bẩm: “Ta nhất định phải đi lên, ta
nhất định phải đi lên.”...Đến nỗi... nữ tử áo trắng kia, lúc này nàng cũng đi
tới ba ngàn bậc đá, hướng về phía dưới nơi Lâm Phong nằm nhìn qua, mày liễu
gắt gao nhíu lại.

“Còn một nén nhang thời gian, bảy mươi giai, ngươi có thể đi lên hay không ?”
Nữ tử ai thán một lời.

Ngay sau đó, tay phải nàng vung nhẹ, một cái lư hương đồng thau trực tiếp
xuất hiện bên cạnh, mặt trên còn cắm một cây hương vừa mới bật lửa.

“Ta hy vọng ngươi có thể trèo lên, đây là bởi vì ngươi tâm trí chấp nhất cùng
cứng cỏi, làm ta bội phục! Nhưng đồng thời, ta cũng không hy vọng ngươi có thể
đi lên, bởi vì ngươi một khi trèo lên được thì con đường về sau sẽ vô cùng khó
đi " nữ tử hướng về lư hương nhìn thoáng qua, lại lần nữa hướng về Lâm Phong ,
biểu tình có chút mâu thuẫn.

Sinh thời nàng gặp qua vô số người, trong đó không thiếu những kẻ mang chấp
niệm rất nặng, hạng người ý chí cứng cỏi, nhưng lúc này nàng phát hiện, những
người đó căn bản vô pháp cùng Lâm Phong so sánh, bởi vì Lâm Phong chấp niệm
đã hóa thành ma niệm.

Thời gian chậm rãi trôi, nửa nén hương khoảnh khắc nhanh chóng đi qua...Lâm
Phong tại thời gian nửa nén hương, lại lần nữa bò qua thêm ba mươi bậc đá, lúc
này khoảng cách đến bậc thang thứ ba ngàn còn có bốn mươi giai tả hữu.

Lâm Phong nơi này cũng khiến cho những người khác chú ý..Ngụy Đông cùng nữ tử
họ Vương đang từ phía trên đi xuống, cùng lúc hướng về Lâm Phong nhìn qua, nét
mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Đến nỗi dưới chân núi, những hài đồng kia đều đem mất mát ném ở sau lưng ,
lòng đầy kinh ngạc nhìn thân ảnh Lâm Phong đang hướng về phía trước chậm rãi
bò.

“Hắn điên rồi sao? Như vậy ...khác nào liều mạng ?”.

“Hắn thật là người điên a, bất quá, hiện giờ còn có nửa nén hương thời gian,
hắn nhất định bò không lên rồi!”.

“Ừm, hắn nhất định bò không được, hắn tuyệt đối bò không được!”
........
Tại chân núi, tám tên hài đồng, ngươi một lời ta một ngữ, đương nhiên bọn
hắn sở dĩ nói như vậy chính là bởi vì ghen ghét, là phát ra từ nội tâm đối Lâm
Phong ghen ghét.

Bọn họ không hy vọng Lâm Phong có thể vượt qua, bởi vì bọn họ chính là con
cháu thế gia, trong lòng xem Lâm Phong căn bản không cách nào có thể cùng mình
so sánh, nhưng mà hiện giờ bọn họ đều thất bại, Lâm Phong như thế nào có thể
thành công?.

Nếu như Lâm Phong cũng thất bại mới có thể làm cho bọn họ cảm giác trong lòng
đôi chút thỏa mản.

Nửa nén hương thời gian rồi cũng chậm rãi qua đi, lúc này cây hương đã cháy
tới chân, phảng phất tùy thời đều có khả năng tắt ngấm.

Lâm Phong lại lần nữa bò qua thêm ba mươi bậc, khoảng cách ba ngàn giai, vẫn
còn mười giai cuối cùng ....Bất quá, mọi người đều minh bạch, Lâm Phong không
có hy vọng, bởi vì hương kia lập tức sẽ tắt, thời gian lập tức phải tới hồi
kết, cuối cùng mười giai này hắn căn bản vô pháp trong thời gian quy định leo
lên thành công.

Lâm Phong đã triệt để mất đi ý thức, hắn không biết thời gian còn dư thừa lại
cuối cùng chỉ một tia ngắn ngủi.

Ngụy Đông đứng bên người nữ tử áo trắng, trên mặt tràn ngập thương tiếc,
hướng về phía dưới bậc thang nơi Lâm Phong nằm nhìn thoáng qua, lại nhìn cây
hương sắp tắt, hắn do dự một chút, đối với nữ tử kia nói: “Tiền bối.... hương
bị gió thổi, nên có vẻ cháy hơi nhanh a, bằng không lúc này ít nhất cũng còn
phải dư lại một phần ba !”

Ngụy Đông hắn rốt cuộc vẫn là hài đồng, tâm địa thiện lương, hiện giờ nhìn
đến Lâm Phong dáng vẻ như thế, hắn không cầm lòng được cho nên mới đứng ra
phân trần.

Nữ tử họ Vương nghe được Ngụy Đông lời này, mày nhỏ nhăn lại, nàng đương
nhiên biết Ngụy Đông muốn trợ giúp Lâm Phong, ngay sau đó suy nghĩ một chút,
cũng phụ họa theo : “Tiền bối, Ngụy mập mạp nói rất đúng a, hiện giờ... độ
cao, gió lớn.”

Nàng phụ họa theo Ngụy Đông cũng không phải vì bản thân tâm địa thiện lương,
không đành lòng, mà nàng có ý tưởng khác.

Ý tưởng kia, chính là muốn mượn sức Ngụy Đông!...Bởi nàng minh bạch, sống ở
bên trong tông môn không quá khó khăn, chỉ cần ngươi thích ứng, nếu như có
thể tìm được đồng bọn sẽ so với chính mình một người tốt hơn rất nhiều.

Mà Ngụy Đông, tuy rằng tiềm lực không bằng nàng, nhưng hắn cũng dễ dàng bước
tới được ba ngàn bậc thang, một minh hữu như vậy, nàng nếu có thể mượn sức
cũng là một kiện sự tình không tồi.

Nữ tử áo trắng nghe hai người nói, sắc mặt chợt băng lãnh quay đầu nhìn qua ,
đồng tử co rụt lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Hiện giờ, các ngươi hai người đã
trèo lên ba ngàn giai, tuy rằng còn chưa chính thức nhập môn, nhưng là cũng
coi như là Dẫn Tiên Tông nửa cái đệ tử, lời như vậy, để đồng môn nghe được
nhất định sẽ không buông tha ".

Nói xong, nàng liền không ở để ý tới hai người, hướng về phía dưới Lâm Phong
nhìn qua, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu là ngươi thật sự bò không được, thì gia
nhập Dẫn Tiên Tông lại có tác dụng gì?”.

Ngụy Đông hai người nghe lời nói nàng lạnh băng, đều vội vàng cúi đầu, không
dám vì Lâm Phong cầu tình, e sợ chọc giận nữ tử này.

Thời gian chậm rãi, trong chớp mắt liền qua thêm mấy chục tức, mà lúc này,
cây hương kia chỉ còn lại một tia hoả tinh, hiển nhiên nhiều nhất mấy phút
sau sẽ hoàn toàn tắt ngấm.

Lâm Phong đã trèo lên tới hai ngàn chín trăm chín mươi bảy bậc, vẫn còn kém
ba giai cuối cùng một khoảng nhỏ.

Nữ tử áo trắng đứng ở phía trên, cùng Ngụy Đông hai người liếc mắt một cái
nhìn cây hương sắp tắt ngao ngán lắc đầu.

Ai cũng biết, mấy tức thời gian để Lâm Phong bò lên ba bậc cuối cùng là hoàn
toàn không có khả băng ..tám hài đồng bên dưới chân núi nhìn Lâm Phong đã hoàn
toàn không có hy vọng, trên mặt đều lộ ra nét tươi cười, cảm giác trong lòng
như cân bằng hơn rất nhiều.

Tại thời điểm mọi người ở đây đều cho rằng Lâm Phong hết cơ hội, hắn điên
cuồng phát ra một tiếng kêu thê lương, sau đó hai chân bỗng nhiên dẫm mạnh ,
đẩy thân hình trực tiếp lao về phía trước, rơi mạnh trên bậc thang thứ hai
ngàn chín trăm chín mươi chín.

Nhưng mà, ngay trong nháy mắt, cây hương kia, đóm lửa cuối cùng cũng kịp tắt
, thân hình Lâm Phong rơi xuống bậc thang thứ hai ngàn chín trăm chín mươi
chín, hắn hoàn toàn chết ngất.

Nữ tử nhìn Lâm Phong, thở dài một hơi, sau đó trực tiếp lớn tiếng nói: “Khảo
hạch kết thúc, thông qua hai người, Ngụy Đông, Vương Thiến!”.

Theo lời nói nữ tử vang vọng, cũng đồng nghĩa với việc Lâm Phong đã thất bại
hoàn toàn ! Đột nhiên, vào lúc này Ngụy Đông vội vàng kinh hô, tràn ngập hưng
phấn la lớn: “Tiền bối, ngươi xem!”.


Cửu Ngũ Chí Tôn - Chương #7