Lâm Phong


Người đăng: BkavVN

Thương khung dần dần sáng rõ, ở phía đông chậm rãi hiện ra một vầng mặt trời
đỏ rực, nắng gắt cũng theo đó dâng lên, khiến cho đại địa lúc này đắm chìm
trong ánh dương quang ấm áp.

Phía trên đường chân trời, mờ ảo xuất hiện hai đạo thân ảnh, đón nắng gắt mà
tới, hướng về nơi này cất bước thật nhanh.

Hai thân ảnh một già một trẻ, lão giả tuổi chừng bảy mươi, mặc một bộ áo tang
trắng giản dị, trong tay cầm nhánh cây khô không biết nhặt được chỗ nào ,
khuôn mặt chất chứa tang thương có vẻ vô cùng suy yếu, phảng phất như mang
theo bệnh nặng trong người, không sống sót được bao lâu.

Tại trên người lão giả mơ hồ có một cổ hơi thở tôn quý, nhưng cổ hơi thở kia
lại bị một thân áo tang cùng vẻ mặt tang thương suy yếu che lấp đi, khiến
người khác khó bề nhìn ra.

Bên cạnh đứng im một hài đồng ước chừng mười hai tuổi, dáng người gầy gò, sắc
mặt vàng như nến, diện mạo cực kỳ bình thường, cũng mặc áo tang đơn sơ ,
nhưng trên mặt hắn lại không mang theo chút gì sự non nớt của một hài đồng
mười hai tuổi, có chăng là nét thành thục đến không hợp thói thường, đôi mắt
to thâm thúy nhìn qua vô cùng cứng cỏi.

“Khụ khụ...” Lão giả ngừng bước chân, cầm lấy khăn tay bưng kín miệng, ho
khan thật mạnh hai tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt, cơ hồ càng thêm hư nhược
vài phần.

Hài đồng cả kinh, vội vàng đưa đôi tay nâng lấy lão giả, quan tâm nói: “Lâm
lão, ngươi không sao chứ ?”.

Lâm lão hướng về hài đồng nhìn lại, trên mặt hiện lên một nụ cười hiền lành ,
sau đó nhìn thoáng qua chiếc khăn tay lúc nảy vừa mới phun ra vết máu, vội
vàng cất vào trong có lẽ sợ bị hài đồng nhìn thấy.

“Thiếu chủ, lão nô không có việc gì...” Lâm lão cố nén đau đớn cùng suy yếu
trong cơ thể, đối với hài đồng nhẹ nhàng nói.

Hài đồng mày nhỏ nhíu chặt, chua xót : “Lâm lão, Lâm gia nửa năm trước đã bị
diệt, hiện giờ chỉ còn một mình ta, ta còn có tư cách gì đảm đương cái danh tự
thiếu chủ cơ chứ ?

Lâm lão nghe được lời này, trên mặt nét tươi cười nháy mắt biến mất, thay thế
vào đó chính là vẻ nghiêm túc, lão trầm giọng nói: “Thiếu chủ, câm mồm !
Ngươi phải nhớ thật kỹ, chỉ cần ngươi còn, Lâm gia sẽ không bị huỷ, ngươi
chính là Lâm gia chủ! Lão là nô bộc, cả đời là nô, ngươi là chủ, cả đời là
chủ, ta làm sao có thể gọi thẳng tên húy người ? "

Lâm Phong nhìn Lâm lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu, cũng
không cùng Lâm lão cãi cọ thêm gì nữa.

Đối với Lâm lão, Lâm Phong hắn quá mức hiểu, hắn biết, Lâm lão chính là một
lão già ngoan cố, cổ hủ cực kỳ, một khi hắn đã nhận định việc gì thì chính
mình dù nói đến toạc mồm cũng không có bất luận chút tác dụng nào.

Hơn nữa.... Nếu không có Lâm lão đồng hành thì một đường này, Lâm Phong cũng
không biết chính mình đã chết qua bao nhiêu lần.

Ngay sau đó, Lâm Phong hướng mắt về nơi xa nhìn qua, biểu tình phức tạp đan
xen thống khổ cùng phẫn nộ, trong đầu hiện ra tràng cảnh nửa năm trước.

Lâm gia, ở Tần Quốc, một tiểu gia tộc mặc dù không quá lớn, toàn tộc trên
dưới hết thảy chỉ có ba mươi bảy người, mà phụ thân hắn là Lâm gia gia chủ.

Trước kia, được cha mẹ yêu thương cùng Lâm lão sủng nịch, mỗi ngày Lâm Phong
đều vô cùng cao hứng, vô ưu vô lo, hắn cảm thấy nhân sinh như thế đã là tốt
đẹp, hạnh phúc.

Khi đó hắn cũng giống như những hài tử khác, đều là một cái thiên chân vô tà
hài tử, tư tưởng đơn thuần, tâm địa thiện lương, nhưng mà, hết thảy... hết
thảy những thứ kia đều như mộng ảo, như bọt nước, nửa năm trước tan biến
trong khoảnh khắc.

Một ngày, có hơn ba mươi tên hắc y nhân vô thanh vô thức trực tiếp nhảy vào
Lâm gia, không thèm nói một lời liền bắt đầu đại khai sát giới!.

Trận chiến ấy, mười phần thê lương, hắn tận mắt thấy phụ mẫu thương yêu của
mình, còn có những người nhà, gia nhân ở chung sớm tối, toàn bộ đều chết
thảm trước mặt Lâm Phong,.

Hơn nữa, nếu không phải Lâm lão liều mạng đem hắn cứu ra, chỉ sợ hắn lúc này
cũng đã sớm thành một đống hài cốt!...Nhưng mà, trận chiến ấy đồng thời, cũng
khiến Lâm Phong phát hiện ra một sự tình đáng sợ, hắn ngàn vạn lần không thể
ngờ chính mình cùng Lâm gia trên dưới hơn ba mươi nhân khẩu lại là Luyện Khí
Sĩ trong truyền thuyết.

Phụ mẫu hắn là Luyện Khí Sĩ, Lâm lão trước mắt cũng là Luyện Khí Sĩ, thậm chí
đến một cái quét rác nô bộc, cũng là Luyện Khí Sĩ!.

Nhưng, khi đó không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền bị Lâm lão cứu ra ... về sau
, hắn đi theo Lâm lão đào vong, một đường chạy trốn, đó là suốt nửa năm thời
gian.

Nửa năm này đi theo Lâm lão có thể nói là đạp qua toàn bộ Tần Quốc, trên đường
đi, Lâm Phong cũng từng nhiều lần dò hỏi Lâm lão hết thảy sự tình rốt cuộc là
chuyện như thế nào, tại sao người Lâm gia lại là Luyện Khí Sĩ và những hắc y
nhân tới giết bọn hắn là ai, vì cái gì phải ra tay đồ sát!.

Đối với những câu hỏi kia, Lâm lão không thèm giải đáp nửa phần, nhưng về sự
tình Lâm gia, lão ít nhiều cũng nói cho hắn nghe không ít....nơi bọn họ hiện
giờ đang muốn tiến đến chính là một tông môn Luyện Khí, hơn nữa, Lâm lão còn
gợi ý cho Lâm Phong biết, tại tông môn này hắn có thể tìm được đáp án mà mình
mong muốn!

Lâm lão nhìn Lâm Phong, trên mặt thần thái nghiêm túc cũng đã biến mất :
“Thiếu chủ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người Lâm gia, ngươi gánh vác sứ mệnh
chấn hưng Lâm gia, ngươi nhất định phải trở thành Luyện Khí Sĩ....”.

Nhưng vào lúc này, giọng Lâm lão bỗng nhiên ngừng, lạc hẳn đi, đồng thời
cũng dừng bước xoay người, vẻ mặt âm trầm hướng về phía sau nhìn lại.

Theo ánh mắt lão, chỉ thấy có một bình nguyên mênh mông vô bờ, cùng một cánh
đại bàng to lớn vươn cánh bay ngang bầu trời, Lâm Phong nhìn thần sắc Lâm
lão, biểu tình cũng bỗng nhiên cả kinh, vội vàng nương ánh mắt, hướng về phía
sau : “Lâm lão, bọn họ lại tới nữa sao?” Lâm Phong sắc mặt âm trầm đồng thời
để lộ ra một cổ sát khí nồng đậm!.

Rất khó tưởng tượng, một hài đồng mười hai tuổi lại có thể ngưng tụ được nồng
hậu sát khí như thế, bất quá, nếu là tinh tế suy nghĩ, Lâm Phong hắn đã bước
đến một đường này, hơn hết, nửa năm trước tận mắt thấy thân nhân chết thảm
thì cũng là điều bình thường.

“Thiếu chủ, ngươi nhớ lấy, nhất định phải tiến vào Dẫn Tiên Phong, đến lúc đó
đem phong thư kia giao cho Phong chủ ! Còn có, Lâm gia chí bảo, thiếu chủ
ngươi phải cất giử cẩn thận, không thể để cho bất kỳ người nào biết, cho dù là
người thân cận nhất, ngươi cũng không thể cho hắn biết!”.

Lâm lão thu hồi ánh mắt, hướng về Lâm Phong, dặn dò một hồi, thanh âm tràn
ngập kiên quyết, phảng phất như là di ngôn lúc lâm chung!.

Lâm Phong nghe lời này trên mặt lộ ra nét vội vàng : “Lâm lão, ngươi nói vậy
có ý tứ gì? Ngươi không cùng ta tiến đến sao?”

Lâm lão thoải mái tươi cười, dùng bàn tay nhăn nheo vuốt ve mái tóc đen rối
bời của Lâm Phong : “Thiếu chủ, một đường này, lão nô thân chịu trọng thương,
sinh cơ còn thừa không nhiều, chỉ sợ khó có thể duy trì thêm mấy ngày, ngày
sau, thiếu chủ phải tự mình bảo trọng!”.

“Không!” Lâm Phong hoảng loạn vội vàng lắc đầu, kích động nói: “Lâm lão, ta
không thể để ngươi chịu chết, thứ bọn họ muốn chính là ta, ngươi đem ta giao
cho bọn họ là được!”.

“Thiếu chủ, ngươi tại sao lại nói ra những lời như vậy?” Lâm lão đôi lông mày
nhăn lại, ho nhẹ một tiếng : “Thiếu chủ, ngươi là Lâm gia hy vọng, Lâm gia
tương lai, ngươi còn phải giúp Lâm gia báo thù, lấy trọng chấn Lâm gia làm sứ
mệnh! Mà lão nô chỉ là Lâm gia nô tài, lão nô chết không đáng tiếc !”.


Cửu Ngũ Chí Tôn - Chương #1