Đại Chiến Bắt Đầu


Người đăng: haithan115vn

Trong bóng đêm lóe lên sắc vàng va chạm vào thủy chướng vang lên thanh
âm chua chát, bức tường nước không chịu nổi nổ thành vô số hơi nước
bốc hơi trong không trung, mà kim sắc bán nguyệt kia cũng đã yếu đi
rất nhiều, dễ dàng bị Trần Lam một tay đập tan thành kim nguyên khí
tiêu tán trong thiên địa.

Trần Lam chặn được chiêu thức của đối phương cũng không vui vẻ gì,
vẻ mặt ngưng trọng nhìn một hướng, trầm giọng nói:

"Thành chủ một thành lại xuất thủ đánh lén, thật không sợ khiến
người khác cười chê"

An Bình không biết từ lúc nào đã xuất hiện chắn trước người Trần
Triển, nghe đối phương mỉa mai chỉ cười mỉm:

"Vậy còn phải xem người nói là ai, nếu là một tên đường đường là
luyện thần cao thủ lại xuất thủ với một tiểu bối còn chưa tới
luyện tâm cảnh thì lời nói chỉ như tiếng thả bom mà thôi, ha ha"

Theo tiếng cười lớn bên người An Bình lần lượt xuất hiện nhiều nhóm
người, cùng với phe bên Trần Lam hình thành tư thế đối lập. Ai nấy
vẻ mặt cẩn trọng, không khí căng thẳng, tình cảnh giương cung bạt
kiếm, khung cảnh chiến đấu có thể diễn ra bất cứ lúc nào.

Trần Lam đang lúc muốn phản bác thì bên cạnh hắn có một đệ tử mặc
trang phục Trần gia vội vàng chạy tới, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ
bừng, vẻ mặt sợ hãi vẫn còn vương trên gương mặt.

"Gia chủ không xong rồi, Trần gia, Trần gia"

"Có gì mau nói"

Trần Lam nhìn tên đệ tử trong tộc của mình ăn nói lắp bắp không rõ,
cảm thấy vô cùng mất mặt với chúng đồng đạo bên cạnh, bèn quát
lớn. Tiếng quát làm tên đệ tử kia càng thêm sợ hãi, giọng nói run
rẩy, cố lắm mới nói hết một câu, câu vừa xong như mất hết sức,
ngồi bệt xuống đất:

"Gia chủ, lão gia chủ, không Trần Anh, hắn chưa chết, hình đường đã
phản bội, người chúng ta đang bị bọn họ tàn sát, chết chết rất
nhiều"

"Cái gì, lũ khốn khiếp đó dám phản bội chúng ta"

Nhìn tên đệ tử ôm đầu, mặt trắng bệch trên đất, Trần Lam cũng như
người mê, đứng hình trong thoáng chốc, đến khi nghe tiếng rống giận
của con mình bên cạnh hắn mới sực tỉnh. Cả người lâm vào suy tư:

"Làm sao có thể, hình đường đã bị ta khống chế, bọn họ đáng lẽ
phải nhìn ra tình hình Trần gia lúc này, cho dù Trần Anh còn sống
thì thế nào. Không, chẳng lẽ, lão ta trong tình cảnh cửu tử nhất
sinh đã đột phá, làm sao có thể".

Như bừng tỉnh, ánh mắt Trần Lam hung ác nhìn chằm chằm đám người An
Bình, giọng âm u:

"An Bình, ngươi giỏi lắm, hôm nay ta không chơi với ngươi nữa, chúng ta
đi"

Trần Lam hắn không có thời gian chần chừ ở đây, nếu đúng như những
gì hắn nghĩ, Trần Anh kia không những không chết mà còn tiến vào
luyện thần, có thể ngang hàng nói chuyện với hắn, chỉ như thế mới
có thể khống chế hình đường trong tay, Trần Duyệt dùng bí pháp đột
phá, căn bản không phải đối thủ của luyện thần chân chính, nếu hắn
còn mất thời gian ở đây, rất có thể toàn tộc hắn đều sẽ chết
sạch, đến lúc đó cho dù diệt sạch chi chính thì còn ý nghĩa gì
nữa.

Trần Lam muốn đi, nhưng An Bình làm sao cho đối phương rời khỏi, ngay
khi hắn thấy Trần Lam bị động tĩnh bên này thu hút thì đã tùy cơ
ứng biến, phối hợp với lão gia chủ Trần gia làm cho Trần Lam trở
tay không kịp. Bây giờ chỉ cần cầm chân Trần Lam, đến khi Trần Anh
giải quyết hết phản đồ trong gia tộc, hai bên hợp công thì trận này
phần thắng chắc chắn thuộc về phía bọn hắn.

"Trần Lam, đi đâu vội thế, chúng ta còn chưa đàm luận xong mà"

An Bình thân hình chớp động đã xuất hiện trước người Trần Lam, phi
kiếm trong tay bao phủ trong kim nguyên khí sắc bén chém về hướng đối
phương., Trần Lam không dám chủ quan từ trong tay xuất ra một thanh
trường kiếm dài, hai thanh kiếm va chạm với nhau, bắn ra vô số kim,
thủy nguyên tố ra xung quanh, càn quét mặt đường thành đống ngổn
ngang, gạch đá bay tứ tung, đất cát từng mẫu lớn bốc lên, tung bay
mịt mù.

Mọi người xung quanh cũng không dám xen vào luyện thần đối chiến, hai
bên phân biệt tự lựa chọn đối thủ cho mình, phút chốc trên con đường
lớn diễn ra một hồi đại chiến. Lý Thiên nhìn tràng cảnh cũng không
phải mình có thể xen vào, trốn vào một bên nắm một linh thạch bắt
đầu hồi phục ma khí.

Trần Triển bên cạnh cũng không ham chiến, dẫn theo tàn dư kim ngưu vệ
bảo vệ cô nương của hắn, mắt vẫn âm thầm quan sát toàn cục, miệng
liên tiếp ra lệnh, thấy bên mình thất thế liền điều động người bổ
trợ.

Luyện tâm hai bên có vẻ như nhau, chiến trận diễn ra rất cân bằng,
tất cả mọi người đều âm thầm nhìn về trận chiến của hai luyện
thần, bọn họ chính là nhân tố chính quyết định cục diện tràng
chiến đấu này.

"Ha, ha Trần Lam, người đúng là ngu ngốc, thần hồn người không bằng
ta mà dám dùng tâm thần công kích, đúng là tự tìm đường chết"

Kim, thủy linh khí tan bớt, hiện ra thân ảnh hai người cách nhau không
xa, mắt đối mắt nhìn nhau, chỉ là giờ phút này, Trần Lam có vẻ
chật vật hơn, môi tím tái, tóc tai bù xù, chỉ trừng cặp mắt ác
độc nhìn đối thủ:

"An Bình không ngờ ngươi đã là luyện thần tầng một đỉnh phong, ta
đúng là xem thường ngươi, nhưng đừng hòng ngăn cản ta"

Trần Lam hét lớn, hắn thu kiếm, một tay nắm lấy cổ tay phải, hắn
bắt đầu điên cuồng hấp thu thủy linh khí thiên địa khiến cả hai tay
bao phủ trong sắc xanh huyền bí ngày một rõ ràng.

"Thủy Thủ, Nhất Thủ Phá Địa"

Theo tiếng quát lớn, Trần Lam một tay giơ cao, thủy nguyên tố chấn
động kịch liệt từ cánh tay hắn lan tràn thành từng gợn sóng giữa
hư không, các gợn sóng này ngày một dày đặt rồi biến lớn hình
thành một thủy thủ khổng lồ. Bàn tay bằng nước kia theo chuyển động
tay của Trần Lam vỗ xuống người An Bình, mang theo khí thế to lớn,
hơi nước lan tràn trong không khí thành từng cơn gió lớn ập ra xung
quanh. Lý Thiên cách khá xa vẫn cảm thấy từng luồng gió mang theo
thủy nguyên tố dày đặt tạt qua người, phút chốc đã làm ẩm phần áo
ngoài của hắn.

Bên kia An Bình thấy đối phương bắt đầu dụng võ kỹ cao cấp cũng đã
chuẩn bị trước. Khi bàn tay nước không lồ kia đập xuống thì cả
người hắn đã bao bọc trong một con hổ khổng lồ không kém bàn tay
kia, toàn thân hổ là màu vàng óng ánh tựa ánh mặt trời ban trưa,
quanh thân hổ bắn ra nhiều tia nhỏ càng phát ra màu vàng thuần sắc,
sắc bén đến ngay cả ánh nhìn cũng có thể bị cắt đứt, tầm nhìn
trở nên mơ hồ, vặn vẹo. Lý Thiên nheo mắt nhìn liền nhận ra con hổ
kia hoàn toàn được tạo thành từ kim nguyên khí, thật đáng sợ, khống
chế linh khí tạo hình như vậy Lý Thiên tự nhận không làm được, hắn
chỉ có thể dùng ma khí phóng loạn, còn tạo thành hình dạng và
điều khiển ma khí theo ý muốn thì rõ ràng hắn chỉ có thể chào
thua.


Cửu Chuyển Ma Kinh - Chương #96