Người đăng: haithan115vn
Trong phòng nhỏ, Lý Thiên cầm lên Huyết Sát ma đao, dựa theo chỉ dẫn
của lão Mã Long lật lại chuôi đao nhìn kỹ, ở phần đuôi có chỗ lõm
vào rất giống như từng gắn một vật nào đó. Lý Thiên xem xong lại
nhìn viên ngọc huyết hồng trên bàn, mắt nhìn hai món qua lại vài
lần liền vỗ đùi một cái, tay cầm ngọc tỉ mỉ đặt vào vết lõm, cả
hai vừa chạm liền khít như đúc.
Đao cùng ngọc hợp vào làm một, cả người hắn bỗng phát sinh chấn
động kích liệt, từ Huyết Thệ Ngọc được gắn vào cuối chuôi đao
phóng ra một dòng máu đỏ tươi uốn lượn theo hình xoắn ốc đi lên,
quanh tia máu hình thành nên một tầng huyết vụ bao phủ dần lên thanh
đao. Đến khi huyết vụ hoàn toàn bao trùm Huyết Sát ma đao, Lý Thiên
có thể nghe thấy tiếng cười vui sướng của lão Mã Long vang vọng
trong đầu.
Không đợi hắn kịp vui mừng, dòng máu kia mang theo huyết vụ lan tới
tay cầm đao của Lý Thiên, hoảng sợ vội buông Huyết Sát ma đao nhưng
đã quá muộn, huyết vụ đã bám vào bàn tay lan dần bao phủ cả cánh
tay Lý Thiên. Cảm giác nóng rát làm Lý Thiên hồi tỉnh, bình tĩnh
điều động ma khí ngăn cản huyết vụ, hai màu đỏ đen va chạm vào nhau
khiến điểm giao thoa trên khớp vai Lý Thiên như muốn đứt đoạn, đau đớn
khó có thể nói thành lời.
Cảm giác huyết khí ngày càng lần át, Lý Thiên cắn răng điều động u
linh hỏa từ đan điền dung nhập vào ma khí, hai màu xanh đỏ hòa vào
nhau đối kháng với huyết khí đang tăng tiến, cục diện mới có khởi
sắc, nhưng Lý thiên cũng phải mất gần tiếng đồng hồ mới có thể
trục xuất được hoàn toàn huyết khí.
Mệt mỏi ngã ngửa ra giường vải, Lý Thiên thở hồng hộc nhìn ma đao
vẫn đang bao phủ trong huyết vụ. Trong đầu hắn lão Mã Long bỗng như
biến mất, dù hắn kêu réo cách nào cũng không lên tiếng.
Lý Thiên đành tiến vào đan điền, ở đây cũng không thấy bóng dáng
lão đâu, chỉ có Hỏa Hỏa đang nhắm mắt ngủ say, thấy Lý Thiên vào
nó liền vui vẻ tung tăng chạy lại nhảy lên đầu Lý Thiên ngồi xuống.
Dường như rất thích cảm giác êm dịu tóc hắn mang đến, Hỏa Hỏa híp
mắt hưởng thụ, mặc Lý Thiên lắc cách mấy vẫn bám dính không buông.
“Ngươi thấy lão Mã Long không”
Lý Thiên thấy không lôi được nó xuống đành bỏ mặc, chính hắn cũng
không nỡ làm tổn thương tiểu gia hỏa dễ thương như vậy. Hỏa Hỏa nghe
Lý Thiên hỏi mới mở mắt nhìn quanh hồn nhiên nói:
“Lúc nãy có một cái gì đỏ đỏ bay vào đây cuốn lão đi rồi”
Nó dùng nó bàn tay nhỏ màu lam vân vê cái miệng tò mò hỏi:
“Lão chết rồi sao chủ nhân”
“Ặc, chắc không sao đâu”
Lý Thiên tưởng Hỏa Hỏa lo lắng cho lão Mã Long, liền mở miệng an
ủi, hai người tuy hay cãi nhau nhưng dù sao cũng sống cùng một chỗ
có cảm tình cũng là dễ hiểu. Nhưng có vẻ Lý Thiên nghĩ thế nhưng
Hỏa Hỏa không cho là thế, nó vừa nghe liền tiếc nuối lắc đầu, bộ
dạng vô cùng tiếc hận:
“Chán thế, tưởng Hỏa Hỏa có thể độc chiếm chủ nhân rồi, lão kia
vậy mà sống dai gớm”
“Sặc, ha ha, vậy thôi ta không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa”
Lý Thiên cười khổ theo động tác chào từ biệt của Hỏa Hỏa mà biến
mất. Trở lại cơ thể, hắn cũng không có việc gì làm, ma đao không
thể động vào, lão Mã Long mất tích bí ẩn, Lý Thiên nhàm chán,
trong căn phòng nhỏ luyện vài trảo pháp đơn giản. Từ lần trước
chiến với bọn Đào Mộc, lúc đó Lý Thiên chỉ thử thêm ma khí vào Ưng
Trảo Thủ, không ngờ môn võ kỹ này thật có thể dung nhập ma khí, xem
ra đây ít nhất cũng là siêu phàm cấp vũ kỹ.
“Nếu bây giờ thêm u linh hỏa thì thế nào”
Ý nghĩ vừa lóe, Lý Thiên liền thử, trảo nơi tay bao trùm trong hỏa
diễm lam sắc, một trảo quét qua, ngọn nến trước gió liền hóa thành
băng, ngay cả hỏa diễm đang cháy cũng đông cứng, uy lực của u linh
hỏa khiến Lý Thiên bất ngờ, tay điểm nhẹ vào ngọn nến, vừa điểm
liền vỡ thành vô số mảnh tan biến trong không khí. Lý Thiên kinh ngạc
nhìn u linh hỏa bao phủ bàn tay rồi nhìn băng vụn rơi rớt đầy đất,
lòng vô vàn cảm thán:
“Ưng Trảo thủ này thật kỳ lạ, có thể vận dụng ma khí, bây giờ
nguyên tố vẫn có thể sử dụng, đây rốt cuộc là võ kỹ gì, linh cấp.
hay tuyệt linh cấp võ kỹ. Chẳng lẽ là Thiên cấp võ kỹ trong tuyền
thuyết”
Nghĩ mãi không có kết quả Lý Thiên chỉ có thể vứt ra sau đầu, hắn
tuy không biết võ kỹ này thuộc đẳng cấp nào nhưng rõ ràng đây là
võ kỹ tuyệt đỉnh. Huống hồ Lý Thiên còn một môn vô cấp võ kỹ hắn
chưa nghiên cứu, sư phụ tiện nghi cho hắn hai môn võ kỹ, cả hai đều
là vô giá, người khác có một môn đã là phúc khí trên đời, hắn có
cả hai xem ra khổ cực bấy lâu nay cũng không tính là thiệt thòi gì.