Bình An Thành


Người đăng: haithan115vn

Sau khi giải quyết đám người Đào Mộc, Lý Thiên một đường đi khá
thuận lợi không bị ai làm phiền, lại từ trên người bọn chúng thu
được không ít linh thạch, bọn Đào Mộc đi lịch luyện mà cầm theo
nhiều linh thạch như thế chắc không phải định mua gì đấy chứ.

"Hả, Bình An thành tổ chức đấu giá đại hội"

Nhìn trên tay tờ rơi thông báo thu được trên xác tên nào Lý Thiên cũng
không nhớ, hắn liền có hứng thú, nhẩm tay tính toán thời gian, chắc
vẫn còn kịp, Lý Thiên liền đổi hướng đi Bình An thành xem thử đấu
giá có gì hay ho không.

Mất một ngày đường Lý Thiên đã đến nơi, đại hội đấu giá ngày mai
mới diễn ra, đêm nay hắn liền tìm một quán trọ qua đêm. Vừa bước
vào quán trọ, Lý Thiên liền cảnh giác nhìn bốn phía, trong quán
gần như đã đầy khách, ai nấy đều mang vũ khí theo bên người, chỉ
còn một bàn có chỗ trống, quay đầu nhìn sắc trời đã tối, Lý Thiên
cũng lười tìm quán khác, bước chân chậm rãi vào góc trong cùng.

Mắt nhìn trên bàn có một thanh niên đang say tý bỉ, Lý Thiên chỉ tay
vào ghế ngồi đối diện cười nói

"Chỗ này đã có ai ngồi chưa"

"Không có, muốn ngồi thì cứ ngồi, dài dòng làm gì"

Tên kia ngước cặp mắt nửa khép nửa mở lên, giọng lèm nhèm nói. Lý
Thiên cũng không khách khí liền ngồi xuống, gọi vài món ăn và một
vò rượu, tay mở nắp rượu rót đầy chén nhỏ, từng hớp từng hớp nuốt
xuống, thở ra một hơi sáng khoải, hắn mới bắt đầu càn quét thức ăn
trên bàn.

"Túy bỉ, túy sầu, túy vạn sầu"

"Sầu phiền, sầu muộn, thiên niên sầu"

Lý Thiên đang uống rượu thì đối diện thanh niên kia bỗng mở miệng tự
nói, giọng nói phảng phất chất chứa vô vàn tâm sự, phiền muộn. Lý
Thiên nhìn thanh niên mà nhớ về mình khi trước, không phải cũng mượn
rượu giải sầu sao. Hai người không quen biết cũng không nói với nhau
câu nào, cứ thế ngươi uống rượu của ngươi, ta uống chén lớn của ta.

"Đâu rồi, tìm thấy thiếu gia không"

Lúc này bên ngoài bỗng truyền tới tiếng quát lớn, theo sau đó có vô
số hộ vệ mặc giáp vàng, lưng đeo áo choàng đỏ, hông vắt tú xuân
đao, lũ lượt tiến vào quán rượu tạo nên khung cảnh vô cùng hỗn
loạn. Ông chủ của quán là một lão nhân đã ngoài năm mươi, tóc điểm
bạc nhưng thân hình vô cùng cường tráng, hẳn thời còn trẻ từng
luyện qua võ công, ông lão khách khí bước tới trước mặt người trung
niên dẫn đầu đoàn hộ vệ nói:

"Trần Bình, là ngài sao, hôm nay sao lại ghé qua quán nhỏ của lão
nhân đây, người thấy chúng ta làm ăn buôn bán nhỏ thôi, không chịu nổi
ngài nổi giận đâu".

"Không cần lo lắng, ta chỉ đến tìm người thôi"

Trần Bình dáng người lưng hùm vai gấu, không chút nghĩ ngợi cắt lời
lão nhân, đang tính nói thêm thì có tiếng hộ vệ hô lớn thu hút ánh
mắt của hắn:

"Đại nhân tìm thấy thiếu gia rồi"

Trần Bình không quan tâm lão chủ quán nữa, dẫn theo hộ vệ tiến lại
gần bàn của Lý Thiên, rất nhanh đã bao vây không chút kẽ hở, hắn
nhíu mày nhìn Lý Thiên đang nhàn nhã uống rượu rồi mới liếc nhìn
thanh niên đang gật gà trên bàn, quay sang phân phó hai thuộc hạ:

"Mau đem thiếu gia về, như thế còn ra thể thống gì nữa, vì một nữ
nhân mà say đến trình độ này, thật là làm mất hết mặt mũi Trần
gia ta".

Chúng thuộc hạ bị quát mắng đều cúi đầu không dám lên tiếng, khi
Trần Bình nói hết câu mới dám lại gần nâng thanh niên kia lên đi dần
về phía cửa. Lý Thiên thu hết mọi thứ vào mắt nhưng không để tâm,
chuyện không liên quan tới hắn thì quản chi cho mệt. Vừa lúc cũng đã
uống đủ, hắn liền muốn đứng lên tính tiền thì bị mấy tên hộ vệ
cản đường, Trần Bình tách ra hai tên hộ vệ rồi nhìn Lý Thiên cảnh
giác:

"Vị Huynh đệ này có quan hệ với thiếu gia chúng ta"

Lý Thiên bình thản nói:

"Không biết"

Trần Bình hiếm khi thấy có kẻ ở trong Bình An thành mà không nể mặt
hắn, lòng có chút tức giận tuy nhiên trực giác hắn mách bảo tên
trước mặt này rất nguy hiểm, lăn lộn trong giang hồ nhiều năm Trần
Bình cũng nhận biết rất nhiều thứ, chẳng hạn như vài kỳ nhân thích
giả thần giả quỷ, nên hắn cũng không dám làm quá, chuốc lấy tai
họa cho Trần gia. Chăm chú nhìn kỹ Lý Thiên mặt không chút biến hóa
nào, đành phất tay cho hộ vệ tránh ra:

"Thứ lỗi huynh đệ, Bình An thành ta dạo này xảy ra nhiều sự cố nên
mới căng thẳng như vậy".

"Không sao"

Lý Thiên nhàn nhạt để lại một câu rồi tiến về phía lão chủ quán
tính tiền, thuận tiện thuê thêm một phòng nghỉ ngơi. Nhìn thân hình
Lý Thiên khuất sau lan can cầu thang, Trần Bình mặt hiện vẻ âm trầm
nói nhỏ vào tai một tên hộ vệ bên cạnh:

"Phái người điều tra tên đó, đồng thời giữ một đội theo dõi hắn,
có bất cứ động tĩnh nào phải báo cho ta"

"Thuộc hạ đã rõ".

Tên hộ vệ vâng lệnh xoay người rời đi, Trần Bình cắn răng nhìn đám
quan khách xung quanh vẫn như không bị bọn họ làm cho sợ hãi, ai nấy
vẻ mặt bình chân như vại, ăn thịt uống rượu, hắn cảm giác Bình An
thành sắp không bình an nữa rồi.


Cửu Chuyển Ma Kinh - Chương #79