U Linh Hỏa


Người đăng: haithan115vn

Ảnh Đế mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khói đen quanh người bỗng dao động
một chút, tất nhiên cử động nhỏ thế Lý Thiên không cách nào nhìn
ra, hắn còn cho rằng mình nói sai, chỉ gãi đầu cười ngây ngô

"Vãn bối lại đoán mò rồi, xấu hổ quá"

Ngược lại Ảnh Đế bỗng lắc đầu cười:

"Không, ngươi nói rất đúng, thế giới này, từng cành cây, ngọn cỏ,
bao gồm cả cửu thiên tất cả đều được tạo thành từ linh khí, cả ta
và ngươi đều là do linh khí cấu thành, chỉ là một loại diễn hóa
khác mà thôi. Ngươi biết cửu đại nguyên tố từ đâu ra không"

"Không phải đều bắt nguồn từ linh khí sao"

Lý Thiên ngạc nhiên nói, Ảnh Đế cười trả lời:

"Đúng thế, vậy ngươi có bao giờ thấy phàm nhân chưa có linh khí nhưng
vẫn sử dụng được nguyên tố".

Lý Thiên nghe xong bất giác nói:

"Đúng thế, luyện thể chưa có tâm hạch không giữ được linh khí tại
sao lại có thể sử dụng vũ kỹ nguyên tố".

Nhìn ánh mắt Lý Tiên tò mò nhìn mình, Ảnh Đế cười lớn nói:

"Chỉ có người có thể chất thích ứng với nguyên tố thì thời còn
là phàm nhân mới lĩnh hội được nguyên tố, người mang thể chất bình
thường vĩnh viễn không làm được"

Lý Thiên nghe ra liền cau mày suy nghĩ, như chợt tỉnh ngộ hô lớn:

"Chẳng lẽ người mang linh thể nguyên tố có thể chứa linh khí ở nơi
khác mà không cần hạch tâm"

"Thông minh lắm, nếu như người có hỏa linh thể, từ nhỏ đã tự hấp
thu hỏa nguyên tố trong thiên địa cất trữ trong xương cốt để sử dụng,
đến khi luyện hạch tâm sẽ hình thành hỏa tâm hạch"

Ảnh Đế gật đầu tán thưởng Lý Thiên thông minh, rồi cũng nhìn ra ánh
mắt nghi hoặc của Lý Thiên, Ảnh Đế liền nói tiếp

"Ngươi đừng tưởng ta nói nãy giờ không liên quan gì tới ngươi, bây giờ
mới là phần quan trọng, ta muốn ngươi làm giống người có linh thể
nguyên tố, nhưng thay vì dẫn nguyên tố luyện thành hạch tâm nguyên tố,
ta muốn ngươi dẫn ma huyết luyện thành ma hạch".

Lời nói của Ảnh Đế làm Lý Thiên giật mình một cái, vội hỏi:

"Ma hạch chẳng lẽ đặc biệt hơn hạch tâm thông thường"

"Tất nhiên, ngươi có ma hạch thay vì dùng linh khí sẽ chuyển sang ma
khí, thật ra ma khí cũng là một dạng của linh khí, nhưng ma khí lại
có tác dụng hấp thụ linh khí, khi đối chiến luôn cao hơn một bậc"

Ảnh Đế đúng là hết biết nói gì, Lý Thiên cũng nhận ra câu hỏi của
mình khá ngu ngốc chỉ biết cười trừ, nghe ra ma khí lợi hại như thế
lòng càng thêm quyết tâm, hắn vội ôm quyền cúi đầu:

"Mong tiền bối giúp đỡ".

"Không vội được, đan điền ngươi giờ đang có hai đoàn hỏa diễm đối
chiến với nhau, cần giải quyết chúng trước"

Ảnh Đế phẩy tay ra hiệu không cần khách khí, chân bước một bước
liền kéo tâm thần Lý Thiên theo vào đan điền. Vừa xuất hiện Lý Thiên
liền cảm nhận hơi nóng từ hỏa diễm của Lập Tinh Cảnh đang phả vào
mặt, hắn nhăn mày chịu đựng cảm giác nóng rát kia, khó khăn nói:

"Tiền bối giờ phải làm sao"

"Cơ thể ngươi đúng là rắc rối, ứ bệnh khắp nơi, người khác chỉ một
loại cũng đủ chết đến không thể chết hơn, ngươi vẫn cứ sống đúng
là kỳ quái"

Ảnh Đế liếc mắt nhìn hắn thở dài, làm cho lòng Lý Thiên như treo
trên sợi chỉ, vô cùng căng thẳng, nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh
hỏi:

"Ngài hẳn sẽ có biện pháp nếu không cũng không giảng giải cho ta
nãy giờ"

"Tiểu tử tinh ý đấy"

Ảnh Đế cũng không phủ nhận ý hắn, liếc nhìn liền nhận ra đâu là
tác nhân gây hại

"Chỉ là hỏa diễm của lập tinh cảnh còn không làm ta phải ra tay, Lý
Thiên ngươi lên đi"

"Cái gì, vãn bối lên"

Lý Thiên lúc đầu tưởng nghe không rõ, đến khi nhìn ra nụ cười quỷ
dị kia liền sợ đến hồn phi phách tán:

"Tiền bối, đừng hù ta, ta nhát gan lắm, có thể chết người a"

"Ai nói ta đang đùa ngươi"

Ảnh Đế giọng đề cao ba phần, sau đó mới dịu xuống chút:

"Hài, ngươi nghĩ ta đứng ngay đây sẽ để ngươi chết sao"

Lý Thiên nhìn hoài cũng không nhìn được khuôn mặt ẩn trong khói đen
kia có biến hóa gì, mặt hắn lúc trắng lúc xanh, cuối cùng Lý Thiên
đành nghiến răng liều mạng nói:

"Được, vãn bối lên, vậy phải làm sao"

Ảnh Đế lúc này mới hài lòng cười:

"Phải thế chứ, sống trong tu chân giới mà chút đảm lượng cũng không
có thì làm được gì, cứ tiến vào u linh hỏa, ta sẽ giúp ngươi luyện
hóa nó"

"Được"

Lý Thiên cũng không còn đường lùi, đành tin tưởng Ảnh Đế, dù sao
nếu lúc nãy Ảnh Đế không ra tay, hắn hẳn đang phải chịu dày vò mà
chết rồi, làm gì còn ở đây. Đối phương muốn giết hắn, chỉ cần
khoanh tay đứng nhìn, Lý Thiên phải chết không thể nghi ngờ.

Theo tâm thần càng lúc càng gần u linh hỏa, hắn liền cảm thấy cái
lạnh thấu xương ngày càng đáng sợ như muốn đông cứng đến từng tế
bào trong cơ thể, cả người di động ngày càng khó khăn, xoay đầu nhìn
lại Ảnh Đế vẫn đang bình thản đứng đó, Lý Thiên cắn răng tiếp tục
tiến lại gần.

Lúc đã đứng đối diện với u linh hỏa, Lý Thiên gần như đã phủ một
tầng băng mỏng, tay chậm chạp mãi mới nâng lên được, bên tai bỗng
xuất hiện âm thanh của Ánh Đế:

"Dung hợp tâm thần, tiến vào đi"

Không biết từ đâu xuất hiện một làn khói đen chạy dọc theo tay của
hắn, khói đen đi tới đâu, băng liền tan tới đó, Lý Thiên cảm giác cơ
thể có thể cử động liền không chần chờ, cả người lao vào trong u
linh hỏa.

Không vào thì không biết, vừa vào Lý Thiên liền triệt để bị đông
thành khối băng, ngay cả suy nghĩ cũng như bị đóng băng, triệt để
mất nhận thức, đúng lúc này từ sâu thẳm trong đầu hắn xuất hiện
thanh hư vô mờ mịt:

"U Linh hỏa hình thành trong vạn niên hàn băng, là địa hỏa trời sinh
từ khi khai thiên lập địa, chí âm chí hàn, cực hàn vô bỉ, ức vạn
năm thành linh tính, dẫn dụ linh tính của nó ra mà khai mở".

Theo thanh âm kia tắt dần, Lý Thiên cả người được bao bọc trong khói
đen, như một tầng cách ly với bên ngoài, cảm giác lạnh giá cũng dần
tan biến, hắn lại có thể cử động, suy nghĩ vừa trở về, Lý Thiên
liền nhìn ra đây hẳn là do Ảnh Đê giúp mình.

"Linh tính sao, không ngờ u linh hỏa lại có linh tính, xem ra phải tìm
ra nó mới được".

Di chuyển trong không gian lam hỏa xung quanh, Lý Thiên như một con kiến
lần mò qua lại mà không thu được gì, lo lắng nhìn khói đen ngày
càng thưa dần, cảm giác lạnh buốt linh hồn đang từ từ quay lại. Lý
Thiên cắn môi đến bật cả máu

"Chết tiệt thật, phải nhanh lên, linh tính của nó rốt cuộc nằm ở
đâu, khoan đã, dẫn dụ linh tính, chẳng lẽ phải dụ nó ra, làm sao để
dụ".


Cửu Chuyển Ma Kinh - Chương #74