Người đăng: haithan115vn
Bị Lý thiên đi theo vòi vĩnh không ngừng, cực ác lão tổ cuối cùng
cũng xuất chút mỡ làm chú mèo Lý Thiên mừng rơn, tâm tình hưng phấn
nhìn các ký tự được u lam hoả vẽ giữa không trung, trong bóng tối
lờ mờ vài chữ :
"Thập Nhị Phá Thiên Quyền"
Lý Thiên vô cùng hưng phấn hướng cực ác lão tổ thỉnh giáo:
"Sư phụ, đây là võ kỹ gì thế, nghe cái tên cũng đủ khí phách rồi,
phá thiên, phá thiên cơ đấy"
"Đây là võ kỹ vô cấp, không có cách định nghĩa chính xác, là ta vô
tình có được trong một di tích cổ xưa, nếu có thể hình dung thì đơn
giản là nếu ngươi lĩnh ngộ được toàn bộ mười hai thức của võ kỹ
này thì nó có thể so với thần cấp, nhưng nếu tư chất ngươi không đủ
chỉ lĩnh ngộ được thức thứ nhất thì võ kỹ này còn không bằng một
quyển võ kỹ nhập môn thông thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu"
Cực ác lão tổ thản nhiên nói làm Lý Thiên nghe ra có điểm là lạ,
nhíu mày hỏi:
"Vậy sư phụ lĩnh ngộ tới thức thứ mấy rồi"
"Ha ha, ta mất hai ngàn năm tham ngộ, thành công luyện thành thức thứ
tám"
Nhìn cực ác lão tổ cười to đầy tự cao, Lý Thiên thầm bỉu môi:
"Mới tới thức thứ tám mà cũng khoe"
Tuy Lý Thiên đã đè thấp thanh âm nhưng cực ác lão tổ là dạng cao
thủ bực nào, từng câu từng chữ đều rơi vào tai lão, làm lão vô
cùng tức giận, tên nhóc này vẫn không biết trời cao đất rộng là
gì, nhưng thời gian của lão sắp hết cũng lười chẳng buồn đi tranh
cãi với Lý Thiên, phất tay một cái, bốn chữ kia hoá thành vô số
điểm sáng dung nhập vào mi tâm Lý thiên.
"Được rồi, ngươi cứ cầm lấy, nếu ngươi có thể hoàn toàn lĩnh ngộ
mười hai thức kia cũng coi như thoả mãn một phần tâm nguyện của ta"
Lý Thiên nhận thấy trong đầu nhiều thêm vài hình ảnh, vội vàng chắp
tay hướng cực ác lão tổ:
"Đa tạ sư phụ"
Hành lễ xong, Lý Thiên chưa biết đủ, cười hi hi nhìn lão:
"Sư phụ, ngài còn gì nữa không, lấy ra hết cho đệ tử đi, dù sao
ngài cũng không cần dùng tới, cứ để đệ tử phát dương quang đại uy
danh của người"
"Uy danh thì không cần, ta sợ ngươi vừa mở miệng, thì ngày hôm sau
địch nhân của ta tìm tới trước cổng nhà ngươi rồi, cỡ như ngươi còn
chưa đủ nhét kẽ răng mấy lão quái đó"
Lý Thiên sợ hết hồn vội vàng ngậm miệng, cực ác lão tổ nhịn không
được cất tiếng cười lớn:
"Ha ha, đùa ngươi thôi, mấy lão bất tử đó nếu còn sống, thì sớm
không biết đã đạt tới trình độ nào rồi, hơi đâu mà quan tâm một tên
tép riu như ngươi. Bên đây ta còn một bộ tĩnh minh tâm, và một phần
tâm đắc luyện khí thuật, đều cho ngươi cả, mấy thứ còn lại mà giao
cho ngươi chỉ mang đến nguy hiểm cho ngươi thôi"
Cực ác lão tổ nói xong, tay bắn vài đạo pháp quyết hoá thành thực
thể, xuyên vào đầu Lý Thiên, lão nhìn Lý thiên đang nghiền ngẫm suy
nghĩ thì mở miệng cười:
"Ngươi trong tay có Cửu Chuyển Ma Công, thân mang Cửu Huyền Thần Thể,
nếu có thể phát triển sớm muộn gì cũng vượt qua lão phu, nếu thật
có một ngày ngươi trở thành cường giả phá thiên cảnh, thì hãy đến
Thiên Quang thành ở cực bắc tầng thứ bảy của Cửu Thiên đại lục, ở
đó có một gia tộc họ Lâm, nếu gia tộc đó gặp biến cố diệt tộc
thì hãy giúp chúng, nếu không thì cứ xem như không thấy."
Nhìn gương mặt ưu sầu của cực ác lão tổ, Lý Thiên cảm thấy cái gia
tộc đó hẳn có liên quan gì đến lão, có thể là gia tộc của lão,
hoặc là từng có ơn với lão, Lý Thiên cũng không hỏi nhiều chỉ gật
đầu thật mạnh:
"Nhất định"
Rồi như nhớ ra gì đó, hắn gãi đầu nhìn cực ác lão tổ trên không
trung:
"À, mà nãy sư phụ nói đệ tử là thể chất gì ấy nhỉ, đệ tử tưởng
đệ tử chỉ có linh thể bình thường thôi chứ"
"Thể chất bản thân ngươi còn không biết, thôi ta mệt rồi, ngươi ra
ngoài mà tra cứu tài liệu"
Cực ác lão tổ ôm đầu thở dài, có một tên đệ tử như thế này thật
đúng là tông môn bất hạnh nha. Rồi như nhớ ra gì đó, lão liếc một
cái thật sâu nhìn Lý Thiên chậm rãi nói:
"Cửu Chuyển Ma Công, là công pháp thần bí nhất đại lục, xuyên suốt
hàng ức năm của Cửu Thiên Đại Lục, chỉ có hai người tu luyện môn
thần công này. Trong đó có một người là người cùng thời với ta
nhưng lại ở độ cao mà ta vĩnh viễn cũng không thể chạm đến được.
Ngày người đó độ cửu chuyển thiên kiếp, hứng chịu cửu huyền đại
đạo pháp tắc trấn áp, ta cũng từng có mặt chứng kiến, cảnh tượng
đó thật sự là kinh thiên động địa, càn khôn đảo loạn, vạn đại thiên
địa quy luật, ngay cả không, thời gian cũng như vỡ vụn ra, ẩn hiện
bản nguyên nguyên sơ nhất của toàn bộ vũ trụ này"
Cực ác lão tổ hồi tưởng lại quá khứ mà thân hình run rẩy trên
không trung, không biết vì cảnh tượng khi đó làm lão sợ hãi hay là
phấn khích hoặc cũng có thể là cả hai.
"Ha ha, ngày đó ta cũng đã một bước chạm tới hỗn độn cảnh, nhưng
ngay cả nhìn cũng không dám, cứ như chỉ cần liếc ngang qua, cũng đủ
khiến linh hồn bị nuốt chửng chỉ trong tích tắc, bên tai nghe thanh âm
hỗn loạn, trong mơ hồ nhận ra vài chữ, hẳn sẽ có ích với ngươi"
Lý Thiên nghe đến say mê, đâu phải lúc nào cũng có chuyện cổ xưa như
vậy, lại nghe đến có chuyện liên quan đến mình, tai càng dỏng lên cao
hơn:
"Nhất chuyển, chuyển thân, thân hãm phàm tục"
"Nhị chuyển, chuyển tâm, tâm hoà bản thể "
"Tam chuyển, chuyển thần, thần hoá bản nguyên"
"Tứ chuyển, chuyển yêu, siêu thoát trần thế"
"Ngũ chuyển, chuyển ma, ma hoá cảm xúc"
"Lục chuyển, chuyển thiên địa, tự thành một phương"
"Thất chuyển, chuyển càn khôn, phá rồi lại lập"
"Bát chuyển, chuyển hư không, Đa vũ bất hư không"
"Cửu chuyển, chuyển hỗn độn, nhất niệm sinh sinh thế"
Lý thiên lắng nghe từng chữ, từng chữ khắc sâu vào trong đầu, tuy
không hiểu gì nhưng nếu cực ác lão tổ đã trịnh trọng nói như thế,
hẳn tất có lợi với hắn, Lý Thiên sau khi ghi nhớ toàn bộ, đang lúc
xoay người cảm tạ, thì một cơn cuồng phong bắn tới, điều làm Lý
Thiên bất ngờ là cơn cuồng phong này lại mang màu xanh quỷ dị, nhìn
qua thì vô cùng giống màu ngọn lửa bao quanh người cực ác lão tổ.
Ngay lúc cảm giác không có chút gì là nóng bỏng xung quanh, thì
toàn bộ ngọn lửa bao phủ quanh người hắn bỗng chốc thu nhỏ lại chỉ
vừa đủ nằm trong lòng bàn tay, ngọn lửa so với lúc trước càng trở
nên chân thực hơn, màu sắc càng đậm hơn, lần này trong lòng bàn tay
Lý Thiên lại cảm nhận được từng luồng hơi lạnh truyền tới từng dây
thần kinh trong người hắn:
"Lạnh quá, cái quái gì thế này"
Lý Thiên vùng tay ném ngọn lửa đi, ngược lại càng khiến nó tiến
vào lòng bàn tay hắn, Lý Thiên cảm thấy toàn thân tê cứng bắt đầu
từ bàn tay, rồi đến cánh tay cuối cùng lan ra khắp cơ thể. Lý Thiên
muốn há miệng la to nhưng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào. Thanh
quản như không thể nhúc nhích, toàn bộ cơ quan nội tạng như bị đóng
băng, Lý Thiên gần như không còn nghe ra thanh âm nhịp đập của trái
tim, chỉ còn bên tai vang vọng tiếng cười to của cực ác lão tổ ngày
càng nhỏ dần:
"U linh hoả, một trong thập dị hoả chủng của thiên địa, lễ vật cuối
cùng ta tặng ngươi, khi ra nhớ mang hài cốt lão phu đi an táng đàng
hoàng đấy"
Lý Thiên lần nữa thức tỉnh, không phải là tự tỉnh mà là có người
đánh thức, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là một gương mặt trẻ con
đang cười tươi nhìn hắn, hai mắt híp lại thành hình lưỡi trăng,
miệng mở to như trăng rằm tháng tám, từ miệng xuất ra thanh âm không
hề phù hợp chút nào với vẻ bề ngoài:
"Con kiến ngươi sống dai thật, đến thế mà cũng không chết, không biết
có phải ngươi là loài Ma La Gián biến hình thành người không nhỉ"
Thằng nhóc này không ai khác chính là tiểu hổ, nó nâng mặt Lý Thiên
lên xoay ngang xoay dọc một lúc mới ra kết luận:
"Chà, không phải rồi, bọn kia hôi lắm, tên này không hôi như thế, đáng
tiếc, đáng tiếc"
Không biết nó nói đáng tiếc về cái gì, là về việc Lý Thiên không
phải con gián gì kia biến thành, hay đáng tiếc Lý Thiên còn chưa
chết. Lý Thiên không hơi đâu quan tâm nó, đánh giá tình hình cơ thể,
hiện giờ hắn quần áo nát bét, trên người căn bản không còn mặc gì,
bên cạnh vươn vãi vài món, viên hắc thạch quen thuộc, một thanh đao,
một cuộn giấy da, và cuối cùng là viên ngọc đen tuyền hắn đang nắm
trên tay. Đúng lúc này một hấp lực không thể ngăn cản bức viên ngọc
trong tay Lý Thiên bay lên vừa vặn rơi vào bàn tay nhỏ của tiểu hổ
"Ngươi làm gì thế, mau trả ta"
Lý Thiên cố giữ lấy nhưng sức lực dường như không còn chỉ đành trơ
mắt nhìn tiểu hổ thu hồi viên ngọc, giọng nói có chút tức giận,
ngược lại tiểu hổ không thèm để ý nói:
"Hừ, ngươi nhìn xung quanh đi, Bảo Khố Phòng bị huỷ rồi, nếu không
phải ta nhanh tay thu hồi bảo vật thì toàn bộ cũng đều tiêu hết, ta
chưa giết ngươi là đã niệm tình cũ lắm rồi, giờ thì cút đi."
Lý Thiên hít sâu một hơi nén giận, lần đầu tiên hắn nhận ra mình
khát vọng sức mạnh mãnh liệt đến dường nào, cảm giác sôi máu dâng
trào trong tim, Lý Thiên thở ra một hơi thật dài, liếc nhìn xung
quanh, bình tĩnh nói:
"Bảo vật của Thuỷ Nhật tông ta không cần nữa, vậy thì chỉ cần là
vật không phải của Thuỷ Nhật tông, ta đều có thể lấy, đúng chứ"
"À, ừ, đúng thế"
Tiểu hổ có hơi bất ngờ với câu hỏi của Lý Thiên, nhưng sau đó lại
cười lạnh, lòng thầm nghĩ:
"Đúng là con kiến ngu ngốc, trong tông môn Thuỷ Nhật tông, làm gì có
thứ nào không phải là của Thuỷ Nhật tông cơ chứ"
Lý Thiên không thèm quan tâm bộ dạng cười mỉa mai của tên nhóc đó,
trực tiếp bước tới cách đó không xa, ở đó đang nằm lẳng lặng ba bộ
hài cốt, trên người chỉ có hai bộ còn lại quần áo, trong đó có
một hắc sắc đạo bào Lý Thiên vô cùng quen thuộc, hắn chỉ tay vào
đó, mở miệng:
"Mấy người này lúc sinh thời không phải người trong tông môn các
ngươi, nói như vậy hiện giờ chết đi cũng không phải là của Thuỷ
Nhật tông đúng chứ"
"À, ừm, cái đó, đúng là như thế, được được ngươi thích thì cứ cầm
lấy"
Tiểu hổ có cảm giác mình bị lừa, nhưng lời nói ra không thể rút
lại, nó không phải là ma tu như cực ác lão tổ có thể tuỳ tiện
muốn làm gì thì làm, nó còn phải để ý thanh danh Thuỷ Nhật tông,
ít nhất là nó cho là như thế. Nhưng ngay khi nhìn kỹ lại ba bộ hài
cốt, tiểu hổ lại nở nụ cười vui vẻ, bởi vì nó đã nhận ra, mấy
món bảo bối trên người ba người kia đều đã là phế phẩm, toàn bộ
đều không còn chút linh khí, hẳn đều bị trận pháp hấp thu sạch sẽ
rồi.
"Hừ hừ, dám chơi bổn đại gia, cho ngươi xách ba cái bộ xương đó lên,
xem còn lại gì không, thật muốn nhìn cái bộ mặt lúc đó của hắn,
he he he"