Lý Thiên


Người đăng: haithan115vn

Lý Thiên ngồi bên bờ đê trước nhà, vẻ mặt ngơ ngác nhìn thửa ruộng
xa xa, trong lòng trăm mối phiền muộn. Lý Thiên vốn không phải tên
thật của hắn, nguyên bản lý thiên là người trái đất tên là lý quốc
thiên, sinh viên đại học tương lai sáng lạn, không rõ nguyên nhân ra sao
sau khi thức dậy hắn lại phát hiện cơ thể thay đổi, không những thân
thể cao lớn hơn mà còn cực kỳ khoẻ mạnh.

Cảnh sắc xung quanh lạ lẫm, nhà tranh nho nhỏ, gió lùa mát lạnh,
làm gì còn bốn bức tường phòng ngột ngát, bẩn thiểu. Ít giây sau,
một cơn mê mang tràn đến, hàng loạt ký ức xa lạ ùa vế, Lý Quốc
Thiên giật mình nhận ra cơ thể này nguyên lai là của người khác, hắn
lại là kẻ mượn xác hoàn hồn.

Lại nói đên thân phận tên lý thiên này cũng đủ thảm, đơn giản là bị
người khác đánh cho tàn phế, cố chút hơi tàn lê thần về nhà rồi
hồn quy địa phủ, không biết ra sao linh hồn Lý Quốc Thiên lại nhập
vào, càng khiến người khác mở to mắt mà nhìn, vết thương toàn thân
hoàn toàn biến mất, chỉ đôi khi hơi đau nhức vài chỗ.

Lý Quốc Thiên vốn thông minh. khả năng thích ứng tốt, một lúc đã
bình tĩnh. Suy nghĩ, bản thân trước kia mồ côi từ nhỏ, cũng không
còn vấn vương, trời cho sống lại thì cứ tiếp nhận luôn thân phận
mới.

"Lý Quốc Thiên từ nay tên ta sẽ là Lý Thiên."

Ngẫm nghĩ một chút, Lý Thiên đứng dậy, duỗi thắt lưng vài cái rồi
sải bước vào nhà. Tên Lý Thiên trước kia nguyên bản cũng là một tên
nghèo mạt, cha mẹ mất sớm, ngoài để lại cho hắn 3 sào ruộng cằn
cỗi, cũng chỉ căn nhà tranh không đến nỗi một trận gió mạnh là đổ
này.

Mà cũng phải khâm phục tên Lý Thiên trước kia, bản sự thì ít nhưng
gây sự thì nhiều, nói thẳng là nghé con không sợ hổ, nhất nộ vì
hồng nhan, vì tiểu cô nương lầu xanh trong thành không tiếc bán sạch
của cải cha me để lại, cả 3 sào ruộng kiếm cơm cũng không tha, muốn
chuộc giai nhận lại đắc tội công tử phủ thành chủ cũng để mắt
tiểu cô nương kia. Bị người tẩn cho một trận.

Moá, mà tên kia cũng quá đáng, mới chỉ nói vài câu đã đánh chết
người. Lý Thiên đã chiếm lấy cơ thể này thì mối thù này cũng tính
lên trên đầu hắn. Tất nhiên là có cơ hội mới được, hiện giờ ngay cả
công lông người ta hắn còn không đụng tới được nữa là chi.

Trong nhà chỉ còn một chiếc giường tre mục nát, một cái bàn gỗ
không biết làm gì từ gỗ gì mà đen xì, cong veo, bốn chân thì còn lại
hai chiếc nguyên vẹn, 1 chiếc chắc chỉ cầm cự không qua được mùa
đông. Lý Thiên còn không dám tựa mạnh lên bàn chỉ sợ mặt ôm đất lại
xui xẻo. Ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn lại, cũng may là còn
khá chắc chắn, hắn lại suy nghĩ miên man.

Móc trong túi ra hai mươi lăm xâu tiền, đây là tiền bán ruộng, cấm cố
đồ đạc của cố chủ, may là vẫn còn, Lý Thiên nhìn đống tiền trên
bàn không khỏi chửi thề vài câu

"Moá tên ngu này, hai mươi lăm xâu tiền còn nghĩ chuộc gái, đậu phộng
lại còn hàng cao cấp, đến cái mép váy của người ta không biết đã
mua nổi chưa nữa."

Dù không rành về thế giới này nhưng hắn cũng đoán ra đại khái. Tên
Lý Thiên trước kia không phải bị ngốc bẩm sinh đấy chứ. Lý Thiên đang
suy nghĩ làm sao kiếm tiền, dù sao ở đâu tiền cũng quan trọng, với
kiến thức sâu rộng của người hiện đại, hắn không tin không lăn lộn
nổi ở thế giới cổ đại. Đang lúc lục lọi kiến thức trong đầu đối
chiếu với thế giới này, bỗng một tớ giấy đập vào mặt hắn. nói
tờ giấy cũng không đúng nhìn không khác gì một cục rác bị vo tròn
tiện tay ném đại một góc.

Nhặt lên tờ giấy, trên đó giới thiệu sơ lượt về một môn phái nào đó trong
Việt Quốc, còn có thể báo danh ứng tuyển, chi phí chỉ khoảng hai mươi xu, Lý
Thiên kiên nhẫn đọc hết, cảm thấy như mộng ảo, lòng nghi hoặc không thôi:

"Gì đây, tu tiên, thế giới nay có tu tiên sao, chắc lại là mấy môn phái bịp
bợm trên giang hồ đây"

Lại nhìn tiền trên bàn rồi nhìn tờ quảng cáo bên cạnh. Lý Thiên
nghĩ thầm dù sao cũng không có việc gì làm, vào thành xem thử cái
gì tu tiên ra làm sao, sẵn tiện kiếm xem có cơ may nào hái ra tiền
không. hai mươi lắm xâu chắc cũng đủ xoay sở một thời gian. Thành thị
gần đây nhất chắc là Thiên không thành, nhưng sau chuyện lần trước nên
hắn không định tới đó, nên hắn quyết định tới Hôn Nguyên thành gần
đó cũng cách không xa, vừa vặn thôn của hắn nằm giữa hai thành này.

Tên Lý Thiên trước kia lười biếng không làm việc chỉ biết ăn hết sản
nghiệp cha mẹ để lại thật làm Lý Thiên tức chết nếu không giờ chắc
cũng còn không ít tiền vốn làm ăn. Thôi kệ trước ngủ một giấc mai
lại vào thành xem quan cảnh thế giới này ra sao. Dù ít dù nhiều
trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong. thế giới mới, hoàn cảnh mới
vốn làm người khác sợ hải, với hắn lại thành sự hứng thú.

"Cạch, Moá nó tên nào để táng đá dưới gối thế này, định hại chết
ta sao"

Vừa nằm chưa kịp yên giấc đã bị sưng một cục, Lý Thiên tức giận
quăng gối sang một bên lộ ra thủ phạm bên dưới. Một tảng đá không to
không nhỏ, màu sắc đen thui, nhìn trái phải cũng không có chút đặc
biệt nào, nếu ném thẳng ra đường không qua một lúc sau cũng chẳng
biết đâu mà tìm.

Lại nói đến lai lịch của tảng đá, Lý Thiên cũng chỉ biết nó là
vật gia truyền, được truyền qua nhiều thế hệ gia đình, còn công dụng
thì tên Lý Thiên trước kia càng không biết, sỡ dĩ hắn cất giữ kỹ
lưỡng như thế là nghe lời cha mẹ trước lúc lâm chung nói rằng viên
đá đó rất đặc biệt. Với trí thông minh của hắn chỉ như thế thôi là
đã rất thần kỳ, thế là hắn nhét hắn viên đá dưới gối, nằm ngủ
hằng đêm xem có giúp hắn thông minh lên không, trở thành thiên tài
người người ngưỡng mộ cũng không biết chừng.

Ngó trái nhìn phải, xem xét cẩn thận hơn tiếng đồng hồ. Lý Thiên
cho ra kết luận chắc ních. Đây là viên đá bình thường đến không thể
bình thường hơn. Tiện tay ném xuống đất, hắn trực tiếp nằm bịch lên
giường, ngủ say như chết.

Mặt trời lên quá đỉnh đầu, Lý Thiên mới ngáp lên ngáp xuống bước
chân rời giường, bỗng hai mắt hắn mở to, mặt nhăn lại, biểu cảm vô
cùng đặc sắc, chiếc miệng méo xẹo cất tiếng la to:

"AAAAAAAAAAAAA"

Tức giận ôm chân nhìn xuống, thủ phạm vẫn là viên đá đen hôm qua.

"Lại là mày, lần này tao nhất quyết đập mày thành tám mảnh, ngũ
mã phanh thây"

Nói là làm, Lý Thiên nhặt lấy viên đá, lao ra ngoài vườn, chuẩn xác
tìm được một đảng đá lớn dùng hết sức bình sinh nện mạnh xuống
viên đá đen. Một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên, hắn mới hài lòng
buông tay, hất cằm kiêu ngạo:

"Xem mày còn cản trở tao không, lần này thì tạm biệt, báu vật gia
truyền cái con khỉ khô, cho mày nát như cám"

Thong thả nhất tảng đá lớn ra, cảnh tượng trước lại khiến Lý Thiên
kinh ngạc, viên đá không những không vỡ mà tảng đá trên tay lại xuất
hiện vết nứt lớn, căn bản độ cứng hai bên là không cùng cấp bậc.

Lý Thiên không khỏi phải đánh giá lại viên đá đen trước mặt. Đây rõ
ràng không phải là viên đá thông thường.

"Liệu có phải là kim loại không, ... không giống rõ ràng là đá sao
lại cứng như thế"

Lẩm nhẩm vài câu, càng nhìn càng không ra, đây là lần đầu tiên Lý
Thiên cảm thấy nhức đầu. Qua một lúc, hứng hú dần giảm bớt Lý
Thiên liền ném viên đá vào túi ao.

"Không nghĩ ra thì thôi, suy nghĩ chi cho mệt óc"

Lý Thiên thoải mái bước đi, hôm nay đã là ngày thứ hai hắn đến thế
giới này, mọi thứ vẫn mới mẻ như vậy, lạ lẫm như thế. Một cảm
giác hưng phấn tràn khắp người Lý Thiên. Lý Thiên ngửa mặt lên trời
cười lớn:

"Hôn Nguyên thành, ta tới đây"

"Ặc, đói quá thôi kiếm cái gì ăn trước đã, có thực mới vực được
đạo"

Thế là Lý Thiên lại ủ rủ chạy vào nhà, may mắn vẫn thừa vài phần
thịt phơi khô còn ăn được, mùi vị tuy khó nuốt nhưng đã đói rồi thì
cái gì cũng bỏ bụng được. Vùa nhai miếng thịt cứng ngắt, nước mắt
chảy thành dòng, Lý thiên âm thầm thề.

"Từ này quyết không ăn thứ này nữa, đây mà là đồ ăn cho người ăn sao."


Cửu Chuyển Ma Kinh - Chương #1