Người đăng: luu_thua@
Chương trước Chương sau
Đại Trí đứng gần nói với Linh Đan:
“ Sư Muội bọn người kia chắc muội nên phụ Liễu Hà một tay rồi”
Linh Đan nói:“ Sư Huynh nếu muội sử hết bọn chúng e rằng vòng sau muội không
có khả năng bảo vệ mình nữa, huynh cũng biết mỗi khi muội dùng skill của mình
thì tác dụng phụ của nó thế nào mà.”
Đại Trí gật đầu nói:“ hiện tại mới vòng ba thôi nhưng số lượng người bên ta đã
xuống rất thấp rồi, nếu vòng này bị loại càng nhiều thì vòng sau chúng ta vất
vả hơn, phiền muội một lần vậy, vòng sau ta sẽ bảo vệ muội”
Linh Đan cười nói:“ Được sư huynh bảo vệ thì Linh Đan không còn lo lắng nữa
rồi”
Đại Trí gậc đầu rồi hô lơn:“ Liễu Hà mau lui lại để sư muội lên”
Liễu Hà ở chung với hai người đã lâu nên hiểu sư muội lên là làm gì rồi nên
đứng im. Đại Trí thủ pháp kết ấn, vị trí Liễu Hà và Linh Đan hoán đổi cho
nhau. Liễu Hà cười khổ với Đại Trí sau đó cùng trầm tư nhìn Linh Đan.
Đại Trí thở dài nói:“ Sư muội là một người rất đáng sợ, nếu không vì ta hiểu
muội ấy rất rõ và ta cấp bậc trên nàng thì muốn thắng muội ấy cũng là một
chuyện xa xỉ”
Liễu Hà gậc đầu chăm chú ngắm nhìn vị sư muội của mình.
Linh Đan vừa thay vị trí của Liễu Hà thì kết ấn, giữa trán cô hiện lên hình
hoa Tử Đằng, chúng từ trán lan rộng xuống một bên má phải của Linh Đan. Linh
Đan nhìn mấy chục người trước mặt, đôi mắt cô trắng bệt, các gân trắng nổi lên
chi chít bên lằn hai con mắt.
“ Linh Hồn Tiêu Tán Đại Pháp”
Linh Đan hô lớn hai tay đẩy một luồn gió lạnh phóng đến những kể đối địch.
Người đàn ông trong mộ phủ đang nhìn hình ảnh mọi người đang chiến đấu qua
phản chiếu của một mặt hồ. Khi ông nhìn thấy Linh Đan xuất chiêu thì ông kinh
ngạc.
Di
Ông thều thào :“ Đây không phải là linh hồn hệ hay sao, trên thế giới này
người có linh hồn hệ ngoài hậu nhân của nàng ra thì không còn ai khác. Xem ra
Cửu muội trên trời có linh thiên chắc sẽ rất vui mừng đây, coi như nhận cô bé
này làm đệ tử trả lại những ân tình của nàng lúc trước vậy”
Lúc này nơi chiến đấu, hơn chín mươi cao thủ của kẻ địch, linh hồn họ tiêu tán
trở thành người thực vật, tất cả cùng ngã gục dôi mắt trắng dã vô hồn. Những
người khác trông thấy cảnh này đều hoan hô, reo mừng vui sướng.
Linh Đan lúc này thoát lực, cơ thể cô ốm lại, da thịt teo rút như người ốm
yếu, nhìn thấy sự vui sướng của mọi người Linh Đan để hai tai lên đầu thể hiện
hình trái tim. Ôi cô gái xinh đẹp ngày nào giời như một khúc xương di động
khiến ai thấy cũng lắc đầu. Có người còn nghĩ thầm
“ Chắc cô là khúc xương di động”
“ Nạn đói của thường dân”
“Ốm như ma đói“.....
Họ đã quên đi vì chính cô một cô gái xinh đẹp muốn thay mọi người tiêu diệt kẻ
thù mà bị phản phệ nên như thế. Mà thôi lúc này cô trở lại nơi ĐẠi Trí vì
chuyện này với Linh Đan đã quá quen.
Mọi Người bị dịch chuyển đến một gian phòng, giọng nói của lão quái kia lại
vang lên:
“ Vòng bốnsẽ được triển khai sau hai ngày nữa”
Được cơ hội thở dốc, Tiến Minh trò chuyện cùng Phan Vũ:
“ Này Tiến Minh ta thấy linh thú nhện của ngươi khá đấy, lúc trước tóm được cả
Quang Dư. Sau này cho ta một trứng để ta nuôi a! Hiện tại ta chỉ có một linh
thú dạng chó. Đây là chó vàng, cả cơ thể nó vàng óng ánh vừa đẹp lại lợi hại
lắm đấy”
Vừa nói Phan Vũ vừa thả một linh thú họ nhà chó ra. Tiến Minh trông thấy thì
cũng khen thầm linh thú Phan Vũ là linh thú hiếm. Ngờ đâu gã lão già nhìn qua
mặt hồ trông thấy linh thú chó vàng thì nói thầm:“ Thịt chó a, lâu lắm chưa
được ăn thèm quá”
Phan Vũ nói tiếp với Tiến Minh:“ Tý nữa chó ta đánh hơi, Nhện cậu giăng bẫy
chúng ta một đệ nhất kiếm, một tia chớp vàng kết hợp ta nghĩ nơi này không
nhiều kẻ đối đầu chúng ta được”
Vừa nói Phan Vũ nhìn lại Linh Thú của mình thì phát hiện con chó bị hai cái
cây có ròng rọc trói miệng và hông lại cuốn đi mất. Phan Vũ ngớ người thốt
lên:
-” Trời đụ”
Giọng ông lão vang lên: “ thả rông linh thú, đặt biệt linh thú hệ chó ở đây là
không được phép, Linh thú bị tịch thu sau 72 ngày mới được thả nếu ngươi còn
sống bằng không sẽ bị tiêu huỷ”
Phan Vũ tức lắm, Lão già chết tiệt ỷ mạnh mà thích lộng hành nhưng cậu nào dám
nói ra, cậu còn chưa có gan chống lại một thần thoại, hay đến cả mấy lão tổ
của yêu thú sơn sợ còn miệng tươi cười dâng hiến nữa ấy chứ.
Tiến Minh sợ quá vội thu linh thú mình vào, không dám thả rong, Phan Vũ là một
ví dụ tốt. Những đệ tử yêu thú sơn cũng vội vã thu lại linh thú của mình. Đắt
ý lúc này chính là những người không có linh thú, Đặt biệt người của Điểu
Nguyệt Tông còn mừng thầm trong bụng.
Tuý Tửu ngồi một góc lo dưỡng thương, lúc này cậu khôi phục cũng được chín
phần, cũng đảm bảo vòng trong an toàn. Bỗng mọi người bị dịch chuyển đến một
căn nhà, phía trước là một kết giới, sau kết giới đó là một khu rừng đen trắng
âm u. Nếu ai yếu sinh lý có lẽ sẽ nổi da gà.
“ Vòng bốn, luật như sau: 1 không nói chuyện, 2 không được quay đầu lại, 3 ai
đến được bờ kết giới bên kia thì qua vòng, 4 không được lùi chỉ được tiến.”
Nghe đến luật chơi quá chi quái dị, nhưng mọi người nghĩ mấy lão già sống
không biết bao nhiêu năm này thì tính tình cổ quái đó là chuyện bình thường.
Tất cả chuẩn bị tiến vào trong.