Người Bí Ẩn


Người đăng: luu_thua@

Linh Đan nắm chặc nấm đấm mình lại tự nói:“ Ta không ngờ hơn bốn mươi người
cực mạnh lại không cầm chân nổi sư huynh, thật bất đắt dĩ phải tung con cờ
cuối cùng này, nếu hắn ra tay có lẽ sư huynh bị loại”

Lúc này Tùng Sơn khoay tay nói thầm:“ kha kha mọi người chiến đi, chiến cho
kiệt sức thì ta sẽ ngư ông đắt lợi cướp được cây cờ. nghe nói lần này có lão
tổ quan khán nên ta phải biểu hiện thật tốt.”

lúc này Đại Trí Vung một đao đầy kình lực lên trời, hướng đến chỗ Linh Đan
chuẩn bị chém xuống. Bỗng từ đâu một người bay ra hét lên:

“ Bất động thập đại trận”

bỗng dưới chân Đại Trí nổi lên vô số hoa văn vòng vèo chúng xâm nhập chuôi vào
cơ thể Đại Trí rồi khiến cậu bị từ từ đóng băng lại thành một lớp dày.

Người xuất hiện là đệ nhất pháp trận sư hàng đệ tử Vương Lâm, dù chưa trúc cơ,
pháp thuật thấp chỉ là luyện khí cấp sáu. nguyên nhân là hắn ta rất yêu thích
pháp trận đã dành vô số thời gian học tập nghiên cứu phù trận mà bê trễ tu
luyện dù tuổi đã hai mươi. ( đỡ hơn main nhà ta tuổi cũng hai mươi mà mới
luyện khí cấp 5).

Vương Lâm là quân cờ ẩn giấu cuối cùng của Linh Đan, vì sợ Vương Lâm bị loại
sớmnên đến phút này cô mới tung cậu ra.

Mọi Người phe Đại Trí đều lo lắng nói:“ Sư huynh”

Bỗng lớp băng từ người Đại Trí nứt ra, sau đó vỡ vụn. Vương Lâm nói:“ Không
xong, hắn có thuật chấn động nên không thể phong ấn đóng băng được, tuy nhiên
ta đã chuẩn bị chu đáo trận pháp này như thế thì hắn thoát được dễ dàng thì
bao nhiêu năm của ta chỉ là rác rưởi sao?!”

Nói rồi ngón tay Vương Lâm kết ấn nhanh hơn, hàng loạt các sợi dây thép dưới
đất mọc lên quấn chặc Đại Trí như một con tằm, khắp nơi các sợi thép căng thật
chặc xung quanh.

Mặc dù mọi người thế nào chứ Tửu nhà ta mặc kệ vẫn tranh thủ tiếp cận cây cờ,
tuy nhiên Sở Khanh đã chú ý cậu từ lâu lúc này cùng lông mày rậm đứng trước
mặt cậu cản đường. Sở Khanh cười nói:

“ Ha Ha chúng ta lại gặp nhau, ta phải cảm ơn ngươi vì ngươi chiến đấu nãy
giờ, bây giờ hạ được ngươi mọi chiến tích sẽ thuộc về ta, ha ha ha, tên hèn
mọn xem đây”

Sở Khanh gồng lên phóng đến Tửu. Tửu tung một đấm cực nhanh vào mặt Sở Khanh.

Bị lĩnh trọn cú đấm của một truyền thuyết cấp độ mạnh nhất phàm nhân, Sở Khanh
bay ngược về đập thẳng vào lông mày rậm khiến cả hai hộc máu bất tỉnh, chính
thức bị loại ( giá như nấp một góc như lúc trước thì hay hơn không, đúng là
tham thì thâm).

Lúc này Tiến Minh chắn đường Tửu nói:“ ngươi từng bị lĩnh trọn hai sút của ta
mà không bị loại, nên ta rất khoái trí và càng muốn ngươi loại hơn, tên lính
mới),

Dù thế nào thì ngươi cũng chẳng làm nên tích sự gì đâu. chúng ta rất nhiều
người ẩn giấu thực lực và ngươi thấy đó, rất nhiều đệ tử trúc cơ. Tại sao vậy?
Bởi vì xếp thứ hạng càng cao, phần thưởng chỉ là phụ mà thôi. cái chúng ta là
suất để vào bí cảnh, nơi đó có rất nhiều thứ khiến cả mấy tên trưởng lão cũng
thèm thuồng. Chúng ta đã ẩn thực lực để tránh thăng cấp lên chấp sự, vì chấp
sự không được tham gia cuộc thi. mà thôi không nói nữa, tạm biệt”

Bùm....

Bỗng nhiên Tửu biến bất, mà đứng chỗ Tửu lúc này lại là Đại Trí. Đại Trí nói
thầm quay mặt về chỗ cái kén bằng thép ở xa nói:“ xin lỗi vì thoát khỏi cái
kết giới quỷ quái đó ta đành để ngươi thế mạng vậy, lúc khi ngươi ở gặp ta la
hét đòi giành cây cờ ta đã âm thầm gắn lên cơ thể ngươi một lá bùa hoán đổi.
Và nhờ thế vị trí hai chúng ta đã đổi chỗ lẫn nhau”

Tiến Minh nhìn Đại Trí nói:“ không ngờ sư huynh lại có thủ đoạn này thật không
ngờ đấy!”

Ánh sáng ngón tayTiến Minh ngày càng lóe lên màu vàng. Tia sáng bắn đến Đại
Trí, Đại Trí cười đấm bay tia sáng chệch hướng bay đi chỗ khác. Cậu vung đao
chứa kình lực chém xuống Tiến Minh.

Uỳnh....

không phải vụ nổ to như thường lệ mà chỉ là một vụ nổ nhỏ ngay chỗ Đại Trí.
lúc này bụi tan thì thấy Vô Tình đã phóng đến lúc nào đang dùng một chân đạp
thanh trường đao Đại Trí xuống, kình khí máu huyết ngay chân Vô Tình ngày càng
gia tăng chống đỡ kình lực từ thanh đao Đại Trí.

Vô Tình:“ ta đã rất muốn đấu một trận với ngươi, ngươi là thiên tài ta cũng là
thiên tài dù chúng ta cùng mười lăm tuổi nhưng ngươi dám tiến xa hơn thiên tài
ta. Hãy chiến một trận đi để mọi người biết ai mới thật sự là thiên tài ở Yêu
Thú Sơn này”

Đại Trí:“ ngươi không lo bảo vệ cây cờ mà xông ra đây, được thôi ta sẽ cho
ngươi thấy sự chênh lệch đẳng cấp giữa chúp ta”

Bên Đại Trí vài người nói:“ nhân lúc Sư Huynh lúc này bị thương rồi mới dám
khiêu chiến tên Vô Tình này cũng bỉ ổi lắm”

“ Để hắn chóng mắt lên xem, sư huynh sẽ dạy dỗ tên hỗn xược này”

Đại Trí và Vô Tình cùng nhau tung một đấm về đối phương, hai nắm đấm chạm nhau
khiến ranh giới giữa vụ nổ lớn của máu Vô Tình và chấn động Đại Trí hai phương
tách ra. lúc này chỉ còn nửa tiếng nữa mặt trời sẽ lặng nên nhóm Đỗ Bình,
Quang Dư cũng dùng tiên lực còn lại mà chiến vì không còn nhiều thời gian nữa.

Phan Vũ thì vẫn cứ dùng kiếm tàn sát phe địch, Hai tên ẩn cư còn Lại phe Đại
Trí nói: “ chúng ta sẽ mở đường cho sư huynh Đại Trí”

phan Vũ:" các ngươi cũng là kiếm sĩ mà cũng chỉ là lũ thảm bại thôi”

Chỗ khác Yến Phụng vung chân đá khiến ai chạm chân nàng chỗ đó đều bị đông
biến thành đá.

Yến Phụng:“ Cút hết cho ta”

Nơi khác, Lệnh Hồ Xung:“ Khốn kiếp làm sao mà hắn có thể thoát được ngũ hành
phong trận của ta, gã Đại Trí này quả nhiên là đệ nhất thế hệ đệ tử có khác”

Nói rồi Hồ Xung thu hồi trận pháp xông đến Đại Trí mặt cho bên trong đó có một
người bất tỉnh người đầy thương tích từ trận pháp đó gục xuống bất tỉnh. Không
còn nhiều thời gian nên Hồ Xung cũng không thèm quan tâm đến Tửu gục ở đó. Lúc
Hồ Xung đi khỏi Tửu khó khăn mở mắt ra....

nói về Đại Trí không biết hắn và Vô Tình đánh thế nào mà ngay bụng Đại Trí có
một vết thương to tướng.

Đại Trí:“ ranh con máu huyết”

Quang Dư thì tay ôm một vết thương ngay ngực nhìn qua phía Đại Trí nói:“ Sư
huynh Đệ sẽ qua giúp huynh đây”

Bỗng một luồn sáng đâm từ sau xuyên qua ngực Quang Dư. Phía sau cậu là Tiến
Minh.

Tiến Minh ngón tay vẫn còn lóe ánh sáng nói:“ ố ồ ngươi bất cẩn quá đấy, bỏ
qua chuyện đó mà lo hồi phục tiên khí có phải hay hơn không?”

Lưng Quang Dư bốc cháy lửa xanh, Cậu chạy phóng tới chỗ Đại Trí mặt tên Tiến
Minh lảm nhảm.


Cửu Châu Đại Lục - Chương #50