Người đăng: luu_thua@
Ngày hôm nay, khi ánh nắng rực rỡ chiếu xuống phía đông Yêu Thú Sơn. Lúc Này
Tửu đang đối mặt với sư huynh bốn tên áo tím là đệ tử mạnh nhất của Diệp
trưởng lão.
Chuyện đệ tử của các trưởng lão ăn hiếp đệ tử của các chấp sự, xưa nay không
hiếm. Nhưng xưa nay, đệ tử của chấp sự luôn yếu đuối không dám phản khán, dù
phản khán cũng đánh không lại.Chưa người nào phản khán lại mà có kết cục tốt
cả.
Tiếng nói chuyện đan xen vang lên,Ở trong khoảng sân rộng này có rất nhiều
người và họ nhìn Túy Tửu với ánh mắt đáng thương.
“Đây chính là đại đệ tử của Diệp trưởng lão tên Sở Khanh. Nghe nói Sở Khanh sư
huynh đã là luyện khí cấp chín đỉnh phong, mộtnăm trước chỉ mới luyện khí cấp
bảy đã xếp hạng 210”
Đám đệ tử ngồi bắt đầu rì rầm bàn tán, Sở Khanhở bên cạnh nghe vậy thì nhếch
miệng cười khoái trá.Một số đệ tử ngẩn mặt nhìn nhau, than khẽ một tiếng lo
lắng giùm Tửu.
Sở Khanh lúc này lên tiếng nói:“ Dám bất kính với đệ tử chính thức chúng ta,
ngươi cái tên đệ tử hèn mọn, hôm nay ta sẽ thay sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi.”
Túy Tửu cũng thầm vận chân khí, luyện khí cấp chín ngang ngửa với siêu cao thủ
nên cậu không dám khinh thường. giá như bây giờ cậu mà là luyện khí cấp năm
thì cậu có thể dung hợp luyện khí năm với cao thủ cấp năm thì khi hai loại
tiên chân khí kết hợp thì cậu sẽ tương đương gần với trúc cơ, tên Sở khanh sẽ
không phải đối thủ.
Tuy nhiên cậu mới luyện khí cấp bốn đỉnh, dù kết hợp chân khí cấp bốn thì chỉ
tương đương cao thủ cấp tám, bởi vậy Tửu chỉ có thể dùng chân khí với thực lực
siêu cao thủ giao chiến.
“xoạt....”
Chân khí Tửu vận vào thanh kiếm chuẩn bị nhất kích tất sát.
Sở Khanh ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm Túy Tửu, vươn bàn tay nhẹ
nhàng ngoắc ngoắc:
- Ra tay đi, đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội.
- Thực kiêu ngạo!
Bọn đệ tửnhìn thấy hành động của Sở Khanh, nhất thời xôn xao.
“Uỳnh!”
Túy Tửu khom người thấp xuống vận dụng nhất kê chi bộ phóng đến Sở Khanh
“Nhất Kích Tất Sát”
“Xoẹt”
Nhát kiếm chém bay một nữa áo giáp trên người Sở Khanh. Sở Khanh giậc mình,
không ngờ Túy Tửu chỉ là luyện khí cấp bốn lại có thể làm hắn hỏng mất áo
giáp, hắn giận tím mặt thốt lên.
“hay, hay lắm, ta đã xem thường ngươi.”
Nói đến đây hai tay hắn kết ấn thốt lên:“mộc độn”
Một đám rễ cây dưới đất chuôi lên khóa chặt người túy tửu lại.
Túy Tửu bất ngờ, xưa nay cậu chiến đấu chưa gặp tình huống quỷ dị như vậy bao
giờ nên nhất thời sơ suất bị các cây gỗ khóa người lại. Thấy cảnh này, Sở
Khanh cười đắt ý sau đó lại kết ấn thốt lên:“Hỏa độn”
Từ miệng Sở Khanh phun ra một cục lửa to phóng đến Tửu, lửa đốt cháy các rễ
cây khiến lửa bùng phát dữ dội hơn.
“xoẹt, xoẹt, xoẹt...”
Túy Tửu từ trong lửa chém bay các cây gỗ kèm lửa, phóng tơ kéo người bay lên
một cây gần đó. Lúc này, quần áo tóc tai Tửu cháy xém vài chỗ, trông khá chật
vật.
Không nói nhiều Tửu vận hấp tinh đại pháp hút Sở khanh lại.
Một lực hút mạnh, hút Sở Khanh từ từ bay đến Tửu. Sở Khanh bất ngờ nhưng cười
lạnh nói:“tà ma ngoại đạo”
Sở Khanh dùng mộc độn dưới đất mọc lên giữ thân mình lại, cậu tung hàng loạt
hỏa độn phóng đến Túy Tửu.
Tửu dùng Trọ Bảy tránh né trong gang tất, vừa phóng đến gần Sở Khanh tung hàng
loạt ám khí.
Sở Khanh khi thấy các ám khí phóng đến thì dùng” Hỏa Lốc Xoáy” xoáy xung quanh
người ngăn cản các ám khí đến gần sau đó thi triển mộc độn. Các cây gỗ nhọn
hoắc từ dưới đất đột ngột cắm lên hòng đâm chết Tửu.
Nhưng Tửu né tránh dễ dàng kết hợp giăng tơ bay lượn qua lại. Khi đến gần Sở
Khanh Tửu tung 108 đường kiếm Cửu Kiếm Chân Kinh.
Sở Khanh khuôn mặt nghiêm nghị dùng mộc độn khiến các cây gỗ dưới đất xung
quanh mình đâm đến Tửu. Túy Tửu chém các cây gỗ thành nhiều khúc thế công
không giảm.
Mọi người bấy giờ đang xem thì nín thở, hồi hợp. họ không ngờ Túy Tửu có thực
lực kinh người như thế.
Sở Khanh cắn răn làm bùng nổ một vụ nổ toàn lửa, lấy hắn làm xung quanh mạnh
mẽ nổ ra xung quanh. Túy Tửu không dám khinh thường, lui lại phía sau.
Lúc Này, Tửu và Sở Khanh đứng đối diện nhau mắt đối mắt. Sở Khanh nói:“Ta thật
không ngờ một luyện khí cấp bốn mà có thực lực bậc này, ngươi xứng đáng để ta
xem trọng. Ta còn một chiêu rất nguy hiểm, nếu sử dụng ngươi chết không thể
nghi ngờ. Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu gọi ta ba tiếng gia gia ta sẽ
tha ngươi một mạng.”
Túy Tửu nhìn hắn cũng lên tiếng:“ Ta cũng còn một chiêu cực mạnh chưa dùng, ta
không chắc có thể điều khiển nó như ý muốn, nếu lỡ giết ngươi ta cũng không
thoải mái gì. Chỉ cần bốn tên kia chịu xin lỗi, chuyện hôm nay ta bỏ qua.”
Sở Khanh cười to lên và nói:“ ha ha có chí khí, nào chiến thôi”
Tửu lấy mười sáu quân cờ trong túi trữ vật ra bay xung quanh mình chuẩn bị đối
chiến.
Sở Khanh dùng các điều khiển tay mồ hôi tuôn ra, hét lớn:“hoàng giai cao cấp
"Song Long Mộc Hỏa".”
Hai con rồng một bằng hỏa, một bằng mộc bay lượn trên đầu Sở Khanh gầm thét.
“ĐY”
Sở Khanh hô lên hai con rồng cuộn vào nhau phóng đến Túy Tửu.
Túy Tửu vận công xếp các con cờ thành một hàng thẳng mồ hôi nhễ nhại, tay chỉ
về trước hô lên:
“ĐY”
các con cờ và hai con rồng va chạm vào nhau làm một trận nổ lớn xảy ra, các đệ
tử xung quanh đứng gần bị văng ra xa, miệng máu me bị thương nặng, các đệ tử ở
xa thì nằm xuống bị thương nhẹ.
Cơn nổ qua đi các con cờ của Tửu nát thành phấn vụn, hai con rồng của Sở Khanh
cũng mất dạng.
Lúc này, chân khí của Tửu tiêu hao hết, nhưng tiên khí vẫn còn. Sở khanh tiêu
hao chín phần công lực. xem ra mỏi mệt. Tửu phóng đến tung quyền hòng chiếm
tiên cơ.
“Phặc”
Một bàn tay nắm lấy tay Tửu. Đẩy một cái Tửu ngã xuống đất, người nắm tay Tửu
là một lão già, hắn đứng đó thì những đệ tử khác trông thấy hoản sợ hô lên.
“Bái kiến trưởng lão”
“bái kiến sư phụ“.