Tạp Vụ


Người đăng: luu_thua@

Hôm sau, Túy Tửubị gọi vào một tòa nhà chuyên môn an bài đệ tử mới nhập môn
công tác, một hoàng y thanh niên khuôn mặt gian xảo, mặt mang vẻ khinh thường,
đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, cười nhạo nói:

- Ngươi chính là Túy Tửu từ vùng đất man di hèn mọnkia dựa vào may mắnmới trở
thành đệ tử cho Tịnh Lâm sao?

Túy Tửu nhìn hắn một cái, trầm mặc không nói, thanh niên lông mày nhíu lại,
cười lạnh nói:

- Tiểu tử, từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày mặt trời vừa mọc lên đến nơi này của
ta báo cáo, công tác của ngươi chính là nấu nước, không đủ mười vại lớn, sẽ
không có cơm ăn, nếu như liên tục bảy ngày vẫn không hoàn thành, ta sẽ bẩm báo
trưởng lão, đem ngươi trục xuất Yêu Thú Sơn. Đây là quần áo của ngươi, nhớ kỹ,
đệ tử của chấp sự chỉ có thể mặc áo xám, chỉ có trở thành đệ tử chính thức,
mới có thể phân phát quần áo màu sắc khác.

Nói xong, hắn bực mình đem một bộ quần áo cùng với thắt thẻ bài còn đang ở một
bên, nhắm mắt dưỡng thần không hề để ý tới đối phương.

Túy Tửu cầm lấy quần áo, hỏi:

- Ta nghỉ ngơi ở đâu?

Thanh niên mắt cũng không mở, không chút để ý nói:- Đi hướng Bắc, tự nhiên sẽ
nhìn đến một loạt phòng ốc, đem thẻ bài đưa cho đệ tử nơi đó, liền an bài
phòng cho ngươi.

Túy Tửughi tạc trong lòng, xoay người hướng bắc đi đến, đợi hắn đi rồi, thanh
niên mở to mắt, miệt thị lẩm bẩm:

- Lại có thể dựa vào tên phế vật Tịnh Lâm mới gia nhập vào đây, thật sự là đệ
tử của một phế vật thì sau này cũng là phế vật.

Đi ở bên trong Yêu Thú Sơn, Túy Tửudọc theo đường đi nhìn thấy phần lớn đệ tử
đều là mặc áo xám, một đám bộ dạng hấp tấp, sắc mặt lãnh đạm, có một số trong
tay còn cầm công cụ lao động, vẻ mặt lộ chút mệt mỏi.

Vẫn hướng bắc đi được hồi lâu, rốt cục nhìn đến một loạt phòng ốc không lớn, ở
đây áo xám đệ tử phải so với nơi khác nhiều hơn không ít, nhưng vẫn như cũ vẫn
cứ làm việc của bọn họ, rất ít nói chuyện với nhau.

Sau khi đem thẻ bài giao cho hoàng y đệ tử phụ trách nơi đây, đối phương nói
cũng chưa từng nói một câu, không kiên nhẫn chỉ một căn phòng.

Túy Tửucũng đã quen với biểu tình lãnh đạm của mọi người ở đây, đi đến phòng
ở, đẩy cửa đi vào nhìn thấy, căn phòng không lớn, hai chiếc giường gỗ, một
bàn, quét dọn rất sạch sẽ, mức độ mới cũ cùng trong nhà không sai biệt lắm.

Hắn chọn lấy một giường gỗ thoạt nhìn không người sử dụng, đem hành lý để lên,
lúc này mới nằm ở trên giường trong lòng suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng cuối
cùng vào được Yêu Thú Sơn này, nhưng cũng không phải như hắn tưởng tượng như
vậy có thể tu luyện tiên thuật, lúc trước nghe ý tứ của thanh niên hoàng y
kia, công tác của mình là nấu nước.

Nghĩ đến đây, hắn than nhẹ một tiếng, sờ sờ cuốn bí kiếp chế tạo vũ khí của
Thanh Hải ra đọc, quyển sáchnày là thứ hắn cực kỳ lưu ý, Túy Tửuđọc sách xong
đến đọc cuốn kinh nghiệm sống cả đời của Tịnh Lâm, biết rất nhiều truyện xưa,
trong đó bao gồm chuyện thất phu vô tội hoài bích có tội, những kinh nghiệm
đối nhân xử thế. hắn thầm hạ quyết tâm, sau này phải làm một tu tiên đỉnh cao
để cứu sống gia đình.

Không lâu sau, màn đêm buông xuống, một thiếu niên áo xám thân thể gầy yếu vẻ
mặt mang thần sắc mệt mỏi, đẩy cửa phòng ra đi vào, sau khi hắn nhìn thấy
TúyTửu ngẩn ra, đánh giá cẩn thận một phen, cũng không hề để ý tới trực tiếp
nằm ở trên giường, ngủ say như chết.

Túy Tửu lấy thức ăn ra ăn, đây là thức ăn trong người tửu còn sót lại. Tên
thiếu niên nhìn thấy thức ăn thì bụng sôi ùng ục nói:

“cho ta ăn với được không?”

Túy Tửulập tức đem ra mấy củ khoai lang ném tới trên giường đối phương, cười
nói:

- Ta nơi này có rất nhiều, ngươi thích ăn thì ăn nhiều một chút.

Thiếu niên lập tức nắm lên, ăn ngấu nghiến nuốt vào trong bụng, sau đó vội
vàng chạy đến bàn bên cạnh rót chén nước, uống một ngụm, thở dài:

- Con mẹ nó, tiểu gia ta hai ngày cũng chưa ăn gì, bạn hữu, cám ơn. Đúng rồi,
ngươi tên gì?

Túy Tửunói tên ra, thiếu niên nghe xong, nhất thời ngạc nhiên, thất thanh nói:

- Ngươi là Thập Tamhả?

Nói đến đây, hắn cười nhẹ nói:

- Bạn hữu, ta gọi là Thập Tam.

Túy Tửulại đưa qua mấy củ khoai lang.

Thập Tamvội vàng tiếp nhận, sau ăn mấy khẩu ngượng ngùng nói:

-Túy Tửu, ngươi vẫn là chừa cho mình chút đi, ngươi mới tới đây, không biết con chồn tạp vụ ở đây trong lòng tâm địa gian xảo, chờ ngày mai ngươi làm việc sẽ biết rõ, con mẹ nó, hắn quả thực sẽ không nhìn những đệ tử của các chấp sự chúng ta như con người!

- Con chồn?

Túy Tửugiật mình, người thứ nhất hắn nghĩ đến chính là người thanh niên áo
vàng lúc trước cười nhạo mình, cảm thấy hắn có vẻ phù hợp với danh hiệu này,
nhưng trong lòng không biết rốt cuộc đối phương nói có đúng là hắn ta hay
không.

- A? Ngươi chưa nhìn thấy hắn? Chính là thằng cha phụ trách an bài công tác
đệ tử của chấp sự chúng ta, hắn cũng là đệ tử của một chấp sự, chẳng qua đã
đạt được tư cách tu luyện tiên pháp, mặc áo vàng, vừa nhìn đã thấy không phải
là người tốt gì, giống như một con chồn con, chúng ta thường ở đằng sau vụng
trộm gọi hắn như vậy.

Thập Tamnuốt nước miếng, nghiến răng nghiến lợi giải thích.

Túy Tửuăn miếng khoai lang, nói:

- Ta biết người ngươi nói là ai, hôm nay ta nhìn thấy hắn rồi, hắn nói với ta
từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày gánh đầy mười vại nước, nếu không sẽ không có cơm
ăn.

Thập Tamchết lặng người, nhìn chằm chằm Túy Tửumột hồi lâu, đột nhiên hỏi:

- Bạn thân, ngươi không phải trước kia cùng hắn có thù oán chứ?

Túy Tửulắc đầu, hỏi:

- Làm sao vậy?

Thập Tamdùng một ánh mắt đáng thương nhìn Túy Tửu, hỏi:

- Túy Tửu, có phải ngươi cho rằng cái vại lớn chứa nước mà hắn nói thì cũng
lớn như cái vại dùng trong nhà chúng ta?

Nói xong, hắn còn dùng tay ra dấu một cái.

Túy Tửutrong lòng dâng lên dự cảm không tốt lành, gật gật đầu.

Thập Tamcười khổ, nói:

- Ngươi nhất định là đắc tội con chồn rồi, vại lớn mà hắn nói lớn xấp xỉ với
phòng ở chúng ta. Ôi! Cả mười vại nước. Túy Tửu, ta không ăn khoai lang này
nữa, ngươi giữ đi, ta ước chừng không sai thì có thể bốn năm ngày ngươi không
có cơm ăn đấy. Ngươi mới tới, vài cái địa phương trong núi có quả dại đều bị
người khác chiếm lấy, chỉ có người già mới có thể đi hái vài trái, ngày mai ta
vẫn còn ăn quả dại của ta đi.

Nói xong, hắn đặt mấy củ khoai lang còn lại ở trên bàn, thở dài rồi lại nằm
xuống giường ngủ đi.


Cửu Châu Đại Lục - Chương #26