Khảo Nghiệm Tầng Ba


Người đăng: luu_thua@

Tại Mê Vụ sơn, cả sơn núi bị mây khói sương phủ quanh năm. Nơi đây một chỗ khá
cao, một nhóm sáu người lửng thửng bước vào khu vực sương màu tím, nơi đây
mệnh danh có vào không có ra.

Sáu người này chính là nhóm Túy Tửu. Cả sáu người vừa bước vào thì đột ngột
Tửu cảm thấy hít thở không thông, khá khó chịu. Da cậu cảm giác tê rần, lúc
này một lùn sinh khí từ bụng Tửu toả ra toàn thân, hoá giải các cảm giác khó
chịu đó.

Luồn khí này chính là thuốc giải độc của sư phụ Tịnh Lâm cho mà cậu đã uốn
trước đó.

“Á, Á.....”

Nhiều tiếng la kinh hoản hét lên, Tửu nhìn lại thì thấy toàn cơ thể năm người
cùng vào da thịt lở loét. Cơ thể xanh xao.

Cậu thiếu niên sùi bọt mép, ngã xuống chết tại chỗ. Tương tự lần lược bốn
người còn lại cơ thể co giậc lần lược ngã xuống tử vong.

Tửu kinh hãi, không nghĩ đến khí màu tím nơi đây độc như vậy, bấc giác cậu
nghĩ đến cái gì đó cậu lo lắng truyền âm chuột tinh nói:

“Này, này chuột tinh ngươi còn sống không?”

“Nhóc con quê mùa ta ra vào ranh giới nơi đây mấy lần, chút độc này có là gì
so với ta.”

Tửu thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ con chuột sẽ chết chứ. Cậu truyền âm nói:

“Chuột tinh gia gia ra vào đây nhiều lần chắc biết những nguy hiểm nơi đây
chứ, hoàn cảnh vùng khí này chứ”

Giọng con chuột chảnh lên nói kiêu ngạo trong não cậu:

“ Đương nhiên rồi,còn phải hỏi”

Tửu thấy thế tiếp tục hỏi:“ Nơi đây như thế nào?”

Con chuột tinh cười truyền âm: “không thích nói, nhóc con tự mà đi tìm hiểu.
Hứ, ta sao phải nói cho tên ích kỷ nhà ngươi!”

“ Ích kỷ???” Tửu thắc mắc hỏi.

Chuột tinh ấm ức nói: “ nhà ngươi có hai quả mê vụ mà ăn sạch hết lun không
biết chia sẽ cho ta ăn. Có đồ ngon hưởng một mình hết!”

Tửu ngó ra, quả thật là cậu không nghĩ đến điều đó. Cậu thắc mắc hỏi:

“Ngươi có tu luyện võ công đâu? Ăn trái đó ít gì?”

“Hừ, quả đó ta ăn vào tuy không có chân khí nhưng nó giúp ta trán dương, cường
thể. Sau này gặp chuột cái còn thể hiện bản lĩnh một phen. Ngươi chẳng nghĩ gì
cho ta. nên sẽ không moi thông tin nào từ ta được đâu!!!”

Tửu áy náy, thầm nhủ sau này mình chú ý quan tâm còn chuột này một ít vậy!.

Lúc này cậu đành mò mẫm bước vào trong.

Khu vực thứ ba có rất nhiều cây thuốc quý, Tửu không ngần ngại thu nhập. Cả
người cậu giờ đây nặng trĩu vì đồ đất quanh người.

Mỗi lần giao chiến cậu phải gỡ bỏ chúng xuống.

Thật không ngờ khu vực thứ ba ngoài khí cực độc ra không có gì nguy hiểm khác
nữa. Tuy nhiên muốn vượt qua khu vực này có lẽ không dễ dàng như vậy. Lúc này
sau lưng Tửu các luồn khí tím đang hội từ nhau lại thành một bóng mờ mờ, ở đây
sương khói mờ nhân ảnh.

Tửu cảm thấy sau lưng mình lành lạnh, cậu quầy người lại thì thấy một bóng
trăng trắng mờ ảo hình người

“Ma....ma, có ma”

Tửu từ nhỏ mỗi lần bướn bỉnh hay bị cha, mẹ người lớn hù nói nếu lì lo ma sẽ
bắt ăn thịt. Từ đó ma là thứ cậu khá sợ, lên mười lăm tuổi thì cậu biết người
lớn chỉ xạo thôi nên càng ngày càng dạng hơn. Tuy nhiên sợ ma nó nhập vào tủy
rồi nên khi thấy hình bóng lơ lửng mờ ảo, Tửu ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Thiệt là mất hình tượng.

Lúc này Hắc chuột tinh cười ré lên, Tửu chạy một hơi thả nhà chuột xuống thở
hồng hộc.

Chuột tinh trong nhà chuột đi ra, vừa đi vừa cười, nó ngước thấy tửu lại cười
sản khoái lắm.

Tửu hơi cáu nói: “ cười cái gì?"

Chuột tinh vừa cười vừa đáp, dạng cười không kiềm được:“ ta...ta khặc khặc nói
ngươi quê mùa, lúa thiệt là không có oan cho ngươi”

“Là sao?” Tửu không hiểu mô tê gì cả, khổ biết sao con chuột phát bệnh mà
cười.

“Lúc nãy ngươi nói bóng trắng kia là gì?”

“ Là ma”

“Bởi thiệt lúa gì mà lúa, cái đó không phải ma, mà chính là người bảo vệ ranh
giới”

“Người bảo vệ ranh giới?”Tửu khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, người bảo vệ ranh giới chính là một đỉnh cao sáng tạo của thượng
đế, nó chuyên thử thách người muốn bước qua ranh giới của yêu thú và người. Nó
có dạng từ khí màu tím hợp lại mà thành, không phải ma. Ngươi muốn qua tới
vùng đất yêu thú hay không thì phải vượt qua ba thử thách của nó.”

Bây giờ Tửu đã hiểu ra.

Quả nhiên một lúc sau các khí tím lại hợp lại thành một bóng tim tím, hơi
trắng trắng, ý chẳng hồn ma.

Cái bóng tím từ từ tiến tới Tửu. Tửu muốn tránh nhưng con chuột bảo cứ đứng
yên đợi khảo nghiệm. Nên Tửu cắn răn nhắm mắt, mặt nó muốn làm gì thì làm.

Lúc này, Tửu cảm thấy một đôi bàn tay chạm vào người cậu. Đôi bàn tay êm như
của nữ tử, nó từ từ sờ khắp người Tửu.

Tửu thầm than nghĩ thầm “không lẽ cái người bảo vệ này muốn hãm hiếp phá Rin
của ta ư?”

Một đôi môi mềm mại chạm vào môi tửu, Tửu mở mắt ra thì thấy một nữ tử khá
xinh đẹp đang ôm cậu. Giơ tay nữ tử dần dần mò xuống cái trường thương đang
hùng dũng vươn ra.

“Đẹp quá“. Tửu cũng không phải quân tử gì....

Tửu hùng hăn lấy lưỡi mình xộc thẳng miệng đối phương, dùng lưỡi ngoáy khám
phá bên trong.

“ Cảm giác thật là sướng,....mà khoan đã. mình ít ra trước khi động thân với
cô gái này cũng phải hỏi tên tuổi, này nọ. Không thể vô trách nhiệm chơi xong
dong được”

Tửu hỏi:“nàng tên gì?”

Cô gái không đáp đang mò tay xuống bên dưới, Tửu nắm chặt tay nàng lại nói:

“Ta không phải là người vô trách nhiệm đến mức người sắp cùng ta động thân mà
không biết gì đối phương, ta không phải dạng tình một đêm“.

Cô gái vẫn không nói năng mà lấy lưỡi liếm liếm mặt cậu.

“Không đúng” Tửu cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng dùng răng cắn mạnh vào
lưỡi.

Cơn đau đã khiến cậu tỉnh táo lại, lúc này cậu thấy cái lưỡi đang liếm mặt
mình, nào phải cô gái xinh đẹp gì mà rõ ràng là một con chó cái.

Cả người cậu đang ôm con chó.

“Oẹ, oẹ”

Cậu hiểu ngay nãy giờ cậu trúng ảo giác nhìn nhầm con chó không biết nơi đâu
ra, là tiên nữ xinh đẹp.

Con chuột tinh thì nằm lăn qua lăn lại cười khoái trí. Cậu định trách lão
chuột không giúp cậu mà còn cười xem thì lúc này, một âm thanh thoan thoản kêu
lên

"vòng một qua, mười phút nữa chuẩn bị khảo nghiệm tầng hai"

Con chó lúc này chạy khuất vào màng sương, giờ Tuử tự nhủ phải thật cẩn thận.
Nếu không phải con chó không biết nói thì cậu không dám tưởng tượng mình sẽ
làm gì nữa.

Mười phút qua đi, bóng tím lại tiến đến túy Tửu.....


Cửu Châu Đại Lục - Chương #19