Người đăng: anhyeuemnhieu
Một lần nghĩ ngơi của hắn kéo dài đến tận ba ngày. Trong ba ngày này cuộc
chiến của hắn với Lưu Cương cũng được truyền bá rộng rãi khắp ngoại môn.
Tại Thanh Long Viện. Trước một căn phòng lớn, khang trang, bệ vệ, một nhóm gần
mười tu sĩ đang nghiêm trang đứng chờ trước cánh cửa sơn đỏ cao chừng hai mét
của căn phòng.
" két " Cánh cửa mở ra.
Một thiếu niên trẻ tuổi, da trắng, mày kiếm, khí vũ hiên ngang, tay chấp sau
lưng, cao ngạo bước ra.
" Chúc mừng Triệu sư huynh thành công xuất quan ". Hơn mười tên đệ tử đồng
loạt nói.
" Hahaha, đa tạ các vị sư đệ chiếu cố nhiều, Triệu mỗ lấy làm áy náy không yên
". Thiếu niên nói lời tuy khiêm tốn nhưng nét kiêu ngạo trên mặt vẫn chưa giảm
đi chút nào.
" Triệu sư huynh đã xuất quan, vậy Thanh Long Nhất Kích chắc chắn đã luyện
thành, bổn viện ta lại thêm một thiên tài, chúc mừng chúc mừng ". Một tên
trong hàng ngũ cất giọng nịnh bợ nói.
" Đúng vậy, lần này Thanh Long tứ tướng chắc phải sửa lại thành ngũ tướng rồi,
chúc sư huynh tiền đồ vô lượng, nhất bộ đăng thiên ". Một tên khác cũng vội
tân bốc.
" Hahaha, các vị sư đệ quá lời rồi, Triệu mỗ chỉ cố gắng không thẹn với viện
trưởng cùng chư vị trưởng lão nâng đỡ, cố gắng luyện tập, nào dám mơ ước cao
như chư vị nói ". Mặt tên thiếu niên họ Triệu này ngày càng rạng rỡ, nét đắc ý
trên mặt không những không giảm mà ngày càng đậm lên.
Nếu Hàn Phong có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra người trước mặt : Triệu
Chí Tài, kẻ một năm trước đã đẩy Hàn Phong xuống núi.
Đúng lúc Triệu Chí Tài đang đắc ý thì bỗng một giọng nói thánh thót, nhưng
chứa đầy tính châm biếm vang lên.
" Dựa vào ngươi cũng có tư cách đánh đồng với Thanh Long tứ tướng bọn ta,
Triệu Chí Tài, ngươi không bị điên chớ ".
Theo tiếng nói, một bóng trắng suất hiện, một tiểu nha đầu toàn thân bạch y,
chừng 11, 12 tuổi, mặt phủ hàn sương, lạnh lùng xuất hiện.
Sắc mặt Triệu Chí Tài dần nhăn lại, nụ cười tươi như hoa chẳng mấy chốc mất
tiêu, thay vào đó là một vẻ ảm đạm.
Người này cũng rất quen, nàng tên là Lãnh Băng Y, người đứng thứ tư trong
Thanh Long tứ tướng, cũng là tiểu cô nương lúc trước cùng ba vị nam nhân trên
lầu ngắm Hàn Phong đại chiến Lưu Cương.
" Tưởng ai hóa ra là Lãnh sư tỷ, không biết sư tỷ quá quan không nghênh tiếp
từ xa thật là thất lễ quá đi, ta thành thật nhận lỗi, nhưng chuyện ta có vào
được hàng ngũ tướng hay không hình như sư tỷ không quyết đinh được thì phải ".
Triệu Chí Tài bất mãn nói.
" Ý ngươi nói, lời của ta không có cân nặng không đáng ngươi nghe ". Không khí
theo tiếng nói của Lãnh Băng Y dần trở nên lạnh lẽo hơn, khí thế tỏ ra ngày
càng mạnh. Mười tên ngoại môn kia giờ đã run cầm cập như cầy sấy rồi.
" Ta nào dám, nhưng theo môn quy, Thanh Long Viện đệ tử nào có thể có tên trên
Phong Thần Bảng thì có thể đưỡn xếp vào hàng tướng, đây là tổ sư di huấn, khó
thể làm trái, mà ta... ". Trên mặt Triệu Chí Tài lại hiện lên nụ cười hèn mọn.
" Ý ngươi nói ngươi đủ sức lọt vào Phong Thần Bảng ". Lãnh Băng Y hỏi lại.
" Hahaha, Phong Thần Bảng mười vị trí, Thanh Long tứ tướng chiếm bốn, Bạch Hổ
Viện Triển Khiếu Phong chiếm một, Huyền Vũ Tam Anh chiếm ba, cùng Chu Tước
Viện Triệu Kiếm Phi cũng chỉ chín người, ta tuy không thể cùng chín người đó
tranh giành nhưng lấy danh cuối cùng chắc không khó ".
" Ngươi tự tin ". Mặt Lãnh Băng Y xuất hiện một nụ cười như có như không nói.
" Không lẽ ngoại môn còn người nào mạnh hơn ta sao ". Triệu Chí Tài châm chọc.
" Ồ trước thì không, nhưng giờ thì khó nói lắm ". Lãnh Băng Y cười nhạo nói.
Nụ cười của Triệu Chí Tài lại một lần nữa tan biến.
" Không lẽ ta bế quan mấy tháng, ngoại môn lại xuất hiện thiên tài mới ".
" Đúng vậy ". Lãnh Băng Y nhẹ nhàng nói.
" Ai ". Triệu Chí Tài lạnh lùng nói, trong mắt hắn sát cơ đã nổi lên.
" Chu Tước Viện Hàn Phong ". Lãnh Băng Y ung dung nói từng chữ.
" Hàn... Phong, hắn chưa chết, không thể nào, sao tên ăn hại đó có thể sống
sót trở về được " Triệu Chí Tài giật mình, thân hình lảo đảo lắc lư.
" Tin hay không thì tùy, ta chỉ nói vậy thôi, việc còn lại là của ngươi ". Lời
vừa dứt, một bóng trắng cũng lao đi, biến mất trên bầu trời.
Sắc mặt Triệu Chí Tài tái nhợt, cả người run run, mồ hôi không biết từ khi nào
đã đổ ra.
" Hàn Phong ". Hắn vô thức lẫm bẫm trong miệng.
Chu Tước Viện.
Lần đó, nếu không phải hắn phát hiện ra Huyết Khí sau khi ngưng thực có thể
làm tăng lên uy lực của kiếm chiêu thì chắc chắn hắn cũng không buông tha cho
Lưu Cương đơn giản như vậy.
Nhưng cũng nhờ hắn, Hàn Phong mới nhận ra ưu khuyết điểm của mình. Công bù
tội, tạm tha cho hắn mấy bữa vậy.
Trong ba ngày này hắn cũng đã nhìn qua chiêu kiếm ghi trong Tử Vong Kiếm Ý
Quyết " Huyết Tinh Nhất Khoái Kiếm " nhưng cũng không lạc quan mấy.
" Kiếm chiêu uy lực tuy mạnh, nhưng linh lực hao phí cũng quá mức đi, với thực
lực hiện giờ của ta ngay cả một kiếm chắc cũng chẳng xuất ra được, haizzz ".
Hắn chỉ có thể thở dài não nề mà thôi, cũng chẳng biết làm sao giờ. Đề cao
thực lực cũng không phải chuyện một sớm một chiều là làm được.
Cũng may Hàn Phong trước kia tuy phế nhưng lại chăm chỉ dị thường. Hắn chết đi
cũng để lại lại cho Hàn Phong một con số không nhỏ tài sản, Ba ngàn điểm cống
hiến cùng một kho tàng mà hắn cất giữ mấy năm nay.
Theo trí nhớ hắn mò đến chân giường, góc tường phía trong có một khe hở, nhìn
qua đã biết do người tạo, được che bằng một cục đá.
Bên trong đó Hàn Phong tìm được một túi vải cũ kỹ, không biết vật gì bên trong
nhưng cũng khá nặng. Hắn đổ vật bên trong ra tay rồi chiêm ngưỡng.
" Linh Thạch " Hắn mừng rỡ hét lên.
" Một, hai, ba, bốn,..., mười một viên tất cả ".Hắn vừa đếm vừa đắc ý, cười
liên tục không thể ngậm lại miệng được.
Mười một viên tuy không nhiều nhưng đối với hắn bây giờ lại rất có ích, chắc
đủ để hắn sử dụng trong một khoảng thời gian ngắn.
Tiền có điểm cống hiến cũng có, hắn giờ chỉ còn việc dùng làm sao cho hợp lý
mà thôi.
" Thôi kệ đến Tàng Kinh Các trước rồi tính ". Sau một hồi suy nghĩ hắn đưa ra
quyết định rồi đắc ý mở cửa, thẳng hướng Tàng Kinh Các mà đi.
" Bái kiến Hàn sư huynh ".
" Hàn sư huynh bữa sáng tốt ".
" Chúc Hàn sư huynh bữa sáng tốt lành ".
Liên tục những lời hỏi thăm vang lên bên tai Hàn Phong, đãi ngộ khác xa so với
trước.
Trong mắt những đệ tử này với thực lực của Hàn Phong bây giờ đáng được bọn họ
tôn kính.
Nơi này là sân chơi của cường giả. Cuối đầu với kẻ mạnh và tàn nhẫn với kẻ yếu
là quy tắc sống còn tiên quyết. Hàn Phong vừa về đã bày ra sức mạnh cường hãn
đủ sức đánh bại Lưu Cương, người đứng thứ mười trên Chu Tước bảng, thì còn ai
dám đối xử với hắn như trước.
Nhưng hắn bỏ mặc hết thảy mọi thứ xung quanh, lờ như chưa từng thấy. Hắn biết
mình có quyền kiêu ngạo vì hắn có thực lực. " Các ngươi uất ức thì sao, chán
ghét thì thế nào, có bản lĩnh thì đến đây. Dám sao ? ". Hắn đắc ý nghĩ thầm.
Cứ theo con đường lớn phủ bằng thạch anh mà đi, hắn cuối cùng cũng đến được
Tàng Kinh Các.
Một tòa tháp lớn, cao ba tầng có trận pháp bảo hộ khắp nơi.
Bên trong chỉ mới tầng một mà đã có hơn ngàn cuốn sách đủ các loại, nhưng rất
tiếc cũng chỉ là Phàm giai hạ phẫn mà thôi, không đáng quan tâm.
Hắn không thèm để ý nhiều, một mạch bỏ lênh thẳng tầng hai nhưng lại bị một cổ
áp lực cản lại.
" Có kết giới ". Hắn lập tức hiểu thông.
Để chứng thực thực lực của để tử có tử cách học công pháp cao hơn hay không
thì cách tốt nhất là bày ra cấm chế. Nếu phá được thì cứ tự nhiên lên lầu còn
không thì làm ơn cút hộ.
" Thú vị nha ". Hàn Phong mĩm cười.
Một cái vách ngăn không khí nhỏ này làm sao cầm chân hắn được. Hắn chỉ cần bộc
phát ba phần thực lực thì cấm chế ngăn cản đã bị vỡ tan tành. Đây là hắn cố
tình tàn phá cấm chế để thị uy nếu không cấm chế cũng không đến nổi bị tổn hại
nhiều như vậy.
Hắn không phải là người thích cuối đầu, biểu hiện thực lực cũng là một cách
thị uy " Nếu ngươi đụng đến ta hậu quả cũng không khác nó lắm đâu. "
Hắn ung dung bước lên lầu.
" Vượt qua là được rồi cần gì phải phá hủy nó ". Một giọng nói âm trầm vang
xuống từ tầng ba.
Âm thanh tuy nhỏ nhưng lại chứa đựng uy phách chấn nhiếp cức lớn đủ sức thách
thức mọi khiêu khích.
" Trúc Cơ cao thủ ". Hàn Phong giật mình.
Từ ngày hắn luyện thành Huyết Kiếm Quyết đến nay, người có thể làm cho tâm
thần hắn dao động không nhiều, cho dù Luyện Khí Kỳ đại viên mãn cũng không có
tư cách này. Mà nếu đã không phải là Luyện Khí thì chỉ có Trúc Cơ mà thôi.
" Ngươi lên đây ". Giọng nói lại vang lên.
Hàn Phong vô ý thức làm theo, trong lòng hắn hiện giờ chỉ còn nổi khiếp sợ.
" Đây là thực lực của Trúc Cơ tu sĩ sao ? " Hăn nói thầm.
Thực lực áp chế tuyệt đối, đây là lần thứ hai hắn có cảm giác đến gần tử vong
như vậy, sau Huyết Mãng.
Chỉ một luồng khí tức mà đã khiến hắn sợ hãi bậc này, hắn có chết cũng không
ngờ ở ngoại môn này cũng có khủng bố như vậy tồn tại.
Hắn vừa nhất chân định bước thì kết giới sau lưng tưởng chừng như đã vỡ nát
cũng dần hồi phục như cũ. Từng mãnh vỡ bay lên ghép lại với nhau hoàn thiện
như lúc đầu, không sứt mẻ một li.
Điều này lại một lần nữa gây cho hắn một sự khiếp sợ không nhỏ. Muôn vàn câu
hỏi xuất hiện trong đầu hắn.
" Đây là pháp thuật gì? Người này là ai? Thực lực cuối cùng của hắn ra sao? Vì
sao hắn muốn gặp ta? Nên đi hay không đây? ". Hắn chìm vào dòng suy nghĩ mà
không biết rằng khoảng cách của hắn với lầu ba đang ngày càng gần.