Kì Ngộ?


Người đăng: BinBinKen


  • Dạ Luân, lần này ngươi theo bọn ta.

Sau khi nghe câu này, Dạ Luân hoảng hốt, lắp bắp đáp lại:


  • Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là người thường, làm sao có thể cùng các vị đại
    nhân mạnh mẽ như vậy đi vào hung địa sâm lâm được.

Cưu Ám cũng giật mình, hỏi lại Lưu Thống:


  • Đúng vậy, Lưu huynh, đâu cần phải mất công mang theo một tên nô bộc đi làm
    gì?

Lưu Thống khoan thai cười đáp lời:


  • Lần này đi xa lại lâu như vậy, đương nhiên chúng ta cần có một kẻ hầu hạ
    rồi. Thôi cứ quyết như vậy đi. Mọi người hãy trở về chuẩn bị hành trang, sáng
    sớm mai chúng ta khởi hành sớm.

Vậy là mọi chuyện được sắp xếp như vậy.

Dạ Luân không phải loại vô tri, đương nhiên với sự việc kì lạ lần này muôn
phần cảnh giác. Lũ người Lưu Thông và Xa Lực sẽ chẳng bao giờ chỉ vì cần một
kẻ hầu hạ mà mất công mang theo hắn cho vướng chân khi đi vào nơi nguy hiểm
như vậy. Chắc chắn phải có uẩn khúc gì đó.

Tuy suy nghĩ như vậy nhưng chẳng có biện pháp đối phó nên hắn đành phải chuẩn
bị thật kĩ. Trở về nơi ở, hắn lôi ra từ trong góc phòng hai cái lọ thuốc nhỏ.
Hai loại thuốc này, một loại là Hồi Phục đan giúp trị ngoại thương, một loại
là Dưỡng Khí đan giúp bồi bổ khí huyết. Mặc dù chỉ là loại đan dược phổ thông,
dùng một chút bạc là mua được nhưng hai lọ dan dược trên tay là do chính tay
hắn không biết dùng bao nhiêu tâm tư điều chế mà ra, chất lượng cũng không
phải loại tồi. Nhờ hai thứ này mà hắn còn có thể sống sót qua những lần hành
hạ mà chỉ chút nữa thôi hắn sẽ mất cái mạng của lũ Cưu Ám.

Dạ Luân dắt bên lưng cây roi của mình, lén mang theo quyển công pháp đang tu
luyện kia cùng một ít đồ vật thiết yếu khác, cả đêm thao thức suy nghĩ chờ tới
sáng sớm hôm sau.

Hôm sau, khi trời vẫn còn tờ mờ, trước của Cưu Phủ đã tụ tập một đám đông
người đang đứng, phía sau là một chiếc xe với hai con ngựa kéo. Chuyến đi lần
này có tổng cộng năm người bao gồm Cưu Ám, hai tên Lưu Thống, Xa Lực, Mục Lân
và hắn, Dạ Luân.

Cưu Bá cùng đám người gia nhân Cưu Phủ đều đi ra đưa tiễn cả. Cưu Bá, một
người trung niên to béo, trên mặt là chòm râu dê đang nhắc nhở đám người Cưu
Ám:


  • Lần đầu lịch duyệt, nhớ phải hết sức cẩn thận, đừng vì chút bảo vật mà trả
    giá lớn.

Cưu Ám cung kính đáp lại cha mình:


  • Phụ thân yên tâm, con biết rồi. Còn có thêm sự giúp đỡ của Lưu huynh và Xa
    huynh con sao có thể gặp chuyện gì chứ.

Cưu Bá nói với con trai xong, dặn dò hai tên đệ tử của mình vài điều, rồi trực
tiếp bỏ qua Dạ Luân, ánh mắt nhìn về phía Mục Lân. Khuôn mặt đầy suy tư.

Mục Lân chỉ gật nhẹ đầu.

Cưu Bá cũng không nói gì. Khuôn mặt trở lại bình thường, hắn thúc dục đám
người trẻ tuổi mau mau lên đường kẻo muộn.

Sau khi bốn người kia đã vào xe ngựa, Luân Dạ mới lên ngồi tại cửa xe, điều
khiển xe ngựa về phía cổng thành mà đi. Chẳng mấy chốc, chiếc xe chỉ còn là
một điểm đen nhỏ trên cái nền trời đỏ rực khi mặt trời mới lên. Hắn đâu biết
rằng chuyến đi lần này sẽ thay đổi cả cuộc đời của hắn.

Đám người ngày đi đêm nghỉ như vậy được nửa tháng cuối cùng vào một buổi sáng
cũng tới được Man Hoàng thôn. Đây là một thôn trấn nhỏ được dựng lên ngay sát
vùng rìa ngoài của hung địa sâm lâm để những kẻ tầm bảo có nơi nghỉ chân và
trao đổi bảo vật.

Mặc dù chỉ là một thôn khá nhỏ nhưng nơi đây lúc nào cũng nhộn nhịp bởi những
cuộc giao thương, trao đổi có khi là cả luận bàn nữa. Bọn Dạ Luân dừng tại
đây, gửi lại xe ngựa rồi đi trao đổi một ít vật phẩm cần thiết cho thời gian
sắp tới.

Sau khi giao tiền và ngựa lại cho một trại chủ ở đó, Dạ Luân cuối cùng được
một chút thời gian tự do thăm thú xung quanh. Những ngôi nhà dù thấp nhỏ nhưng
được xây dựng vô cùng chắc chắn và trang trí bắt mắt. Hầu hết dân trong thôn
đều phụ thuộc vào việc giao thương vật phẩm mà sinh sống. Đi dọc theo con
đường lớn nhất thôn cũng là nơi buôn bán tấp nập nhất, hắn trở nên thích thú
bởi được mở mang tầm mắt với những dị bảo quý hiếm mà mới chỉ được biết thông
qua sách vở. Những gian hàng được dựng ngay trước cửa nhà, nào là các loại bùa
chú, vũ khí, đan dược được bày bán khắp nơi.

Bước đến một gian hàng ở một nghách nhỏ từ đường lớn rẽ vào, Dạ Luân ngạc
nhiên vì thấy gian hàng này hết sức lụp xụp, hàng hóa lại nghèo nàn đến đáng
thương, chỉ có một vài loại tài liệu và đan dược phổ thông. Tuy nhiên trong
những thứ đó có một thẻ trúc khiến hắn chú ý. Đúng hơn chỉ là một nửa thẻ
trúc, dường như nó đã bị gãy đôi, thoạt nhìn chỉ là một thứ bình thường, tuy
nhiên nếu quan sát kĩ sẽ thấy thỉnh thoảng thẻ trúc này lại phát ra những sáng
màu vàng hết sức mỏng manh nhưng lại tinh khiết lạ thường.

Cầm đồ vật lên, Dạ Luân hỏi:


  • Ông chủ, đây là loại đồ vật gì?

Chủ gian hàng này là một ông lão già cả, da dẻ nhăn nheo ngồi trên chiếc ghế
gỗ ọp ẹp, nhắm mắt như ngủ. Từ lúc Dạ Luân đến xem hàng lão chưa bao giờ mở
mắt. Nghe hắn hỏi, lão già mới chậm rãi khai nhãn, nhìn một lượt lên hắn rồi
run run đáp:


  • Không biết.


  • Gì chứ? – Dạ Luân nhíu mày hỏi


  • Vật này từ lúc ta mua lại từ một tên thể sĩ từ sâm lâm đi ra, đã bỏ biết
    bao công sức tìm hiểu, thậm chí đưa đến một số vị luyện khí sư có danh tiếng
    cũng không thể truy ra lai lịch, làm cách gì cũng không phản ứng, đành bán đi.


  • Lão bán bao nhiêu? – Dạ Luân hứng thú hỏi


  • Ba ngàn lượng – lão giọng vô cảm nói


  • Hả? Ông chủ à, như vậy có quá đáng quá không vậy? Chỉ là một miếng thẻ trúc
    không rõ tác dụng mà đưa ra cái giá trên trời vậy sao? – Hắn đau khổ đáp lời.


  • Hừ, đừng tưởng Huỳnh lão đây già cả mà hồ đồ. Đồ vật này tuy chưa rõ lai
    lịch nhưng nếu ngay cả nhiều luyện khí sư như vậy cũng không thể nhìn ra thì
    ắt không phải là vật tầm thường. Ta ra giá như vậy là đã quá thấp rồi.


Dạ Luân chỉ biết vặn ra một nụ cười đau khổ, tất cả đống bạc hắn có cũng chỉ
vỏn vẹn năm lượng. Cái giá kia thật sự hắn cả đời chẳng thể với tới được.

Lão già họ Huỳnh liếc qua Dạ Luân một cái rồi thở dài nói:


  • Có vẻ như nhà ngươi chẳng thể nào có được số tiền lớn như vậy. Thôi được
    rồi, ta có thể tặng nó cho ngươi với một điều kiện.


  • Điều kiện gì? – Dạ Luân vội vàng hỏi


  • Một nửa lượng tinh huyết trong người ngươi.


  • Tinh huyết?


  • Đúng vậy, ta đang cần luyện chế một loại đan dược kéo dài tuổi thọ, cần một
    lượng lớn tinh huyết của đồng nam. Thế nào?


Dạ Luân trầm luân suy nghĩ. Không giống máu huyết thông thường, tinh huyết
chính là bổn mạng của một người. Dù tinh huyết có thể khôi phục lại, nhưng một
lúc mà mất đi lượng tinh huyết lớn như vậy có thể khiến hắn suy nhược đến mấy
năm mới có thể hồi phục, nếu không may hắn có thể mất luôn cái mạng nhỏ. Nhưng
rồi:


  • Được, ta đồng ý.

Cuộc đời của hắn thiết nghĩ cũng không có gì để mất, cứ liều một lần biết đâu
gặp được kì ngộ.

Khuôn mặt lão chủ tỏ vẻ hài lòng, từ lúc nào trong tay đã cầm một chiếc bình
nhỏ giơ lên rồi cầm một con dao nhỏ đưa cho hắn.


  • Trích máu của ngươi ra, tinh huyết sẽ tự động bay về phía bình này.

Dạ Luân cầm con dao lên. Một tia lạnh giá từ con dao truyền lên bàn tay khiến
hắn rùng mình. Một nhát cứa ngọt vào cổ tay hắn. Một dòng máu đỏ tươi không
chút tạp chất từ vết cắt bay ra theo một cách thần kì chui vào trong chiếc
bình.

Khuôn mặt Dạ Luân ngày càng trở nên trắng bệch, hơi thở khó nhọc hơn gấp chục
lần. Khi giọt tinh huyết cuối cùng bay ra là lúc mắt hắn mờ đi, cả người đổ ập
xuống.

Không biết hắn hôn mê bao lâu, Dạ Luân chỉ thấy đầu óc mình thật trống rỗng.
Khi tỉnh dậy thì mặt trời đã nằm ngang chân trời. Hắn nằm trên một chiếc
giường nhỏ, cả người nặng trịch, không thể nhấc lên được, cứ như có một tăng
núi nghìn cân đang đặt trên hắn vậy. Ngay cả thở thôi hắn cũng thấy đau đớn.

Đúng lúc này có tiếng nói chậm rãi cất lên bên tai hắn


  • Tỉnh rồi hả, mạng của ngươi thật lớn, phàm nhân mất đi một nửa lượng tinh
    huyết mà vẫn có thể sống sót, dù đã dùng một viên Ức Huyết đan của ta, tỉ lệ
    cũng không quá một phần.

Lão già chủ quán lúc sáng đang ngồi ở phía bên kia góc phòng. Ổn định lại tâm
trí, bây giờ Dạ Luân mới nhớ lại hết tất cả mọi việc. Hắn giật mình nhớ ra
phải trở lại khách điếm ngay để ngày mai lên đường sớm. Cố gắng hết sức bình
sinh gượng dậy, hắn kiểm tra túi đồ của mình.


  • Ngươi còn rất yếu, cử động mạnh đồng nghĩa với tự sát đấy. – Huỳnh lão thấy
    vậy lại chận rãi nói


  • Vãn bối phải đi ngay bây giờ. – Đáp lại lời lão, hắn loạng choạng đứng dậy,
    mang theo hành lí khó nhọc ra đến cửa.


Lão già thấy vậy chậm rãi lắc đầu, từ trong tay áo rút ra một nửa chiếc thẻ
trúc đã gãy đôi và một viên đan dược màu đỏ sẫm đưa cho hắn.


  • Đúng như giao dịch, đây là đồ vật của ngươi. Ta tặng ngươi thêm một viên Ức
    Huyết đan nữa, coi như vì ngươi đã chấp nhận mạo hiểm.

Cầm đồ vật trong tay, hai mắt Dạ Luân sáng lên, khuôn mặt vui vẻ cảm tạ lão
già.


  • Ngươi định đi vào hung địa sâm lâm sao? - Lão tiếp lời


  • Đúng vậy.


  • Ta khuyên ngươi không nên tới đó, không kể thể trạng bây giờ của ngươi, chỉ
    là một phầm nhân yếu kém đi vào nơi đó là quá liều mạng. Gần đây mấy tên thể
    sĩ và khí sư ta quen biết đều bỗng dưng một đi không trở lại. Ắt hẳn bên trong
    đang có biến sự nào đó.


  • Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận hết sức.


Nói rồi Dạ Luân ôm quyền chào lão già. Bước về phía khách điểm nơi lũ người
Cưu Ám đang nghỉ ngơi, hắn lắc đầu cười nghĩ: “Việc có vào hung địa sâm lâm
hay không đâu phải do mình hắn quyết định được.”


Cường Giả Chi Lộ Kí - Chương #2