Luyện Thể Các


Người đăng: BinBinKen

Thạch Tượng vực, một địa vực nằm trên dãy Thanh Sơn thuộc Thanh Sơn cảnh, rộng
sáu vạn dặm vuông, bao quanh lúc nào cũng là rừng cây và sương mù, cách biệt
so với những vùng đất khác.

Thạch Tượng thành, tòa thành lớn nhất vực. Người dân nơi đây đa số kiếm sống
bằng việc làm nông. Nhưng thu nhập chính của thành này là từ việc các luyện
thể sĩ và luyện khí sư thu thập các tài liệu quý hiếm từ yêu thú hay những
loại kì hoa dị thảo nằm sâu trong vùng hung địa sâm lâm rồi bán lại cho các
đoàn thương gia thỉnh thoảng đi ngang qua đây.

Đây cũng là nơi ngự tọa Cưu Phủ mà người đứng đầu Cưu Bá là vực chủ Thạch
Tượng vực này là cường giả mạnh nhất nơi đây.

Một buổi chiều khi mặt trời đã gần lặn, tại sân trước của Luyện Thể Các thuộc
Cưu Phủ, tiếng cười nói, la hét vang lên không ngừng. Một đám trẻ tầm mười
hai, mười ba tuổi, người mang theo những loại binh khí khác nhau đứng thành
vòng tròn quanh hai đứa trẻ khác đang luận bàn một cách đầy sôi nổi. Tiếng
binh khí va vào nhau cùng tiếng reo hò, cổ vũ làm rộn ràng cả góc sân.

“Phịch”

Một tên nhóc thân hình mập mạp ngã xuống, thanh đoản đao văng sang một bên,
thở dốc vội nói:


  • Cưu huynh, dừng tay, ta chịu thua!
    Phía trước, một thân hình gầy guộc, tay cầm trường côn đang định phóng tới thì
    bỗng ngưng lại. Hắn ổn định thân hình rồi cất lên một âm thanh trầm đục:


  • Đấu với các ngươi thật chẳng có chút hứng khởi.


  • Cưu huynh đã luyện Hóa Yêu Thể đến tầng ba, lại thêm luyện khí vừa đại
    thành cảm khí cảnh chuẩn kì. Sức mạnh cường đại, đương nhiên đám tiểu đệ đâu
    thể dành chút tiện nghi nào trước huynh được. Có chăng chắc phải Mục Lân mới
    xứng đáng làm đối thủ của huynh mà thôi.


Tên mập mạp đứng dậy, vẻ mặt cung kính nịnh bợ.

Cưu huynh được nhắc tới, chính là Cưu Ám, mười ba tuổi, thiếu gia của Cưu Phủ,
con trai Cưu Bá. Thân tu luyện pháp thể công pháp lại vừa có linh tố để trở
thành luyện khí sư, âu cũng được coi là bậc kì tài, tương lai tươi sáng.

Ở thế giới này, để đi trên con đường của một cường giả, nếu là kẻ có linh tố
trong người, có thể thúc dục khí huyết trong cơ thể, trở thành một luyện khí
sư. Luyện khí sư được chia làm các vị: Nhân vị gồm Cảm Khí cảnh, Phá Mạch
cảnh, Tụ Linh cảnh, Xuất Thế cảnh, Trọng Kích cảnh, Linh vị gồm Hợp Tố cảnh,
Nhập Địa cảnh, Hóa Thiên cảnh, Chuyển Sinh cảnh, Địa vị gồm Đại Thành cảnh,
Chí Tôn cảnh, Hư Không cảnh, và Thiên vị, vị cao nhất mà mọi cường giả hướng
đến gồm có Kết Hồn cảnh, Hóa Hình cảnh, Phi Giới cảnh. Mỗi cảnh lại chia thành
Chuẩn, Sơ, Trung, Hậu, Đỉnh Phong kỳ cứ vậy mà phân chia. Mỗi khi tu vi tăng
lên, không chỉ có chiến lực, mà tuổi thọ cũng được tăng lên không ít. Ví như
cường giả Địa vị Hư Không cảnh có thể sống đến hai ngàn tuổi có hơn.
Chính vì vậy, các luyện khí sư đều được kính trọng và đánh giá rất cao.

Tuy vậy, không phải ai cũng có thể trở thành luyện khí sư, trừ khi trong cơ
thể chứa linh tố. Có nhiều loại linh tố, phổ biến nhất là ngũ hành linh tố
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa ,Thổ, hiếm nhất và cũng vô cùng mạnh mẽ là các siêu linh
tố như Băng, Phong, Lôi, Nham,…, ngoài ra còn có các dị linh tố khác mà tùy
theo cơ duyên có thể là một linh tố cường đại hay đồ bỏ.

Linh tố có thể có sẵn trong cơ thể một số rất ít người từ lúc sinh ra, hoặc
qua phục dụng một số loại phương pháp cực kì đặc thù để sinh ra linh tố mà
ngay cả các luyện khí sư cao giai cũng không thể nắm chắc. Cuối cùng là bởi
một cơ duyên nào đó mà có được. Tuy nhiên tỷ lệ xảy ra với hai cách trên quả
thật không đáng kể tới, chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Ngoài con đường của luyện khí sư, những kẻ không có linh tố đa phần sẽ trở
thành luyện thể sĩ, tu luyện các loại công pháp ngoại công, cộng với phục dụng
các loại tài liệu quý hiếm. Dù không được như luyện khí sư nhưng tu luyện đến
đại thành cũng có thể cùng các vị Linh vị khí sư giao đấu một trận.


  • Về thôi, hôm nay thế là đủ rồi.

Cưu Ám vác cây trường côn lên vai, ra lệnh cho cả đám. Mấy đứa trẻ xung quanh
cũng không phản đối gì, nghe theo lệnh thủ lĩnh lục tục ra về.


  • Cưu huynh.

Đi được một đoạn, tên mập mạp nhích lại gần Cưu Ám, chỉ về hướng một góc sân
Luyện Thể Các.

Một thằng nhóc gầy còm, da nâu sậm, quần áo thô kệch đang lặng lẽ lau chùi mấy
mộc nhân. Thật đối nghịch với lũ nhóc trắng trẻo, đẹp đẽ kia. Thấy chúng đi
tới, hắn hơi giật mình, người run lên, lùi lại vài bước.


  • Dạ Luân, hôm nay tâm trạng ngươi có vẻ tốt nhỉ? Muốn luận bàn với ta chút
    không?

Tên nhóc Dạ Luân kia im lặng, cúi đầu không nói gì, tay cầm cán chổi run lên
bần bần.

Cưu Ám tiến tới, vẻ mặt đầy hào hứng, cầm trường côn đẩy một đầu vào ngực Dạ
Luân.


  • Hôm nay chẳng còn tên Mục Lân kia đỡ cho ngươi đâu. Ha ha ha.
    Vừa cười Cưu Ám vung tay, cây trường côn nhẹ nhàng vung lên, xé gió một tiếng
    vút rồi đập vào người tên nhóc kia một tiếng

“Bốp”

Tên nhóc ngã xuống đất, ôm lấy thân mình cuộn tròn lại đau đớn.

Thêm nhiều tiếng trường côn đập vào da thịt, tiếng cười hòa vào nhau.

Dạ Luân trong miệng chỉ phát ra những tiếng ặc ặc khó nhọc.

Sau một hồi hành hạ, cuối cùng lũ trẻ kia mới thỏa mãn mà buông tha. Chúng bỏ
đi để lại trên mặt đất một thân hình quằn quại mãi một lúc sau mới có thể run
run đứng dậy. Trên mặt ngoài sự đau đớn ra thì không còn bất cứ biểu cảm gì.
Hắn đã quá quen với những trận đòn như vậy.

Dạ Luân là một đứa trẻ mồ côi từ lúc mới sinh ra, sống nay đây mai đó cho đến
năm sáu tuổi hắn được lão Bảo, phụ trách Luyện Thể Các của Cưu Phủ mang về đây
làm việc do lão đã già cần một người phụ giúp. Từ đó hắn sống ở đây, hằng ngày
làm tất cả những công việc vặt trong các như vậy đã năm năm. Và cũng năm năm
hắn chịu đựng những hành hạ của lũ học trò ở đây.

Đi về phía căn nhà nhỏ xập xệ bên cạnh tòa các một cách khó nhọc, cuối cùng
hắn cũng kết thúc một ngày làm việc. Sau khi tắm rửa qua, cầm vội một chiếc
bánh bao Dạ Luân chạy về Tàng Thư phòng trong các. Bao giờ cũng vậy, mỗi tối
hắn đều đến đây, dù trong người không có linh tố, lại thêm thân thể gầy yếu
nên không thể tu luyện như người khác nhưng hắn rất thích thú tìm hiểu các
điển tịch, công pháp của thế gian này. Dù chỉ được vào ngoại phòng của Tàng
Thư phòng, suốt năm năm qua điều hắn biết được có thể nói là không hề ít. Còn
nội phòng là nơi duy nhất lão Bảo một mình phụ trách mà không giao cho hắn như
những công việc khác. Chắc hẳn trong đó chứa rất nhiều thứ quý giá nhưng Dạ
Luân cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.

Trong đám công pháp của ngoại phòng, một lần hắn cũng tìm ra một loại luyện
thể công pháp đầy đủ chuyên sử dụng roi làm vũ khí mang tên Triệt tiên pháp.
Suốt từng ấy năm bí mật rèn luyện cuối cùng hắn đã đại thành tầng một của công
pháp này. Hơn thế, sử dụng tất cả số tiền tích cóp được, Dạ Luân mua được một
cây roi da phòng thân. Nhưng dù với tất cả những điều đó, cũng chẳng thể có hi
vọng đấu lại bọn người Cưu Ám nên hắn chỉ biết chịu đựng mà thôi.

Đặt một chồng văn thư lên chiếc bàn đá lớn nhất trong phòng, hắn bắt đầu vùi
mình vào những trang sách.


  • Chăm chỉ quá nhỉ?

Dạ Luân giật mình, quay đầu lại thì thấy một nam nhân bạch sắc bào khoảng mười
ba tuổi, gương mặt anh tuấn đang dựa người vào cánh cửa, nhìn hắn cười thân
thiện.
Đó là Mục Lân, khách quý của Cưu Phủ một tháng nay. Nếu Cưu Ám được coi là bậc
kì tài thì Mục Lân lại chân chính là một đại thiên tài trăm năm có một. Tuổi
còn trẻ thân mang hỏa linh tố đã tu luyện đến cảm khí cảnh hậu kì, đấu với khí
sư cùng cấp luôn thắng áp đảo. So với Dạ Luân thật sự là một trời một vực.

Từ khi xuất hiện, hắn đã giúp Dạ Luân mấy lần thoát khỏi sự hành hạ của lũ Cưu
Ám, không những thế còn chỉ điểm cho hắn rất nhiều chỗ còn uẩn khúc bên trong
công pháp tu luyện của mình. Trong mắt hắn, Mục Lân thật sự là hình tượng một
cường giả chân chính.

Hai người ngồi trong ngoại phòng trò chuyện đến đêm khuya mới cùng nhau trở về
nơi ở.

Chiều hôm sau, vẫn như thường lệ, đám học trò Cưu Ám ở trước sân Luyện Thể Các
tự tập luyện sau khi được chỉ dạy bởi gia sư. Dạ Luân im lặng gần đó quét dọn.
Từ đại môn của các, hai nam nhân một cao một thấp xuất hiện, thanh niên đi
trước dáng thấp, khuôn mặt xấu xí, mang bên hông một thanh kiếm. Người phía
sau thì cao lớn, thân trên lõa thể, lộ ra khuôn ngực nở nang, tay cầm một cây
rìu lớn.

Hai người bước tới chỗ Cưu Ám.


  • Lưu huynh, Xa huynh! Hai huynh đến đây có việc gì vậy?

Cưu Ám ôm quyền chào.

Hai người họ Lưu và Xa kia cũng đáp lễ. Lưu Thống và Xa Lực là hai đệ tử chân
truyền của Cưu Bá. Người họ Lưu là đại huynh, cũng là một khí sư cảm khí cảnh
hậu kì. Người còn lại là một thể sĩ.

Lưu Thống cất tiếng:


  • Chẳng là ta và Xa đệ ngày mai sẽ đi lịch duyệt một chuyến vào sâu trong
    hung địa sâm lâm tầm bảo. Chẳng hay Cưu đệ có muốn đi cùng không?


  • Thật là một cơ hội tốt, đệ đệ cũng đang muốn được rời khỏi Thạch Tượng
    thành ngao du một chuyến. Nếu hai huynh không chê đệ vướng chân thì cung kính
    không bằng tuân mệnh.


Cưu Ám khuôm mặt mừng rỡ, vội vàng đáp ứng.

Lưu Thống cười sảng khoái, rồi nhìn về phía Dạ Luân:


  • Vậy là tốt rồi, Dạ Luân, lần này ngươi theo bọn ta.


Cường Giả Chi Lộ Kí - Chương #1