86. Tìm Chân (thượng)


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

Trong Lục Phiến môn, trong Chu Tước đường.

Văn thư chảy vào nội đường như thủy triều.

Cái đầu nho nhỏ trước bàn bị văn thư như núi bao phủ. Nơi xa ngoài cửa vang
lên tiếng bước chân, dường như mỗi bước đều giẫm ra hỏa khí.

Mấy nữ khoái bước dài vào, có vể lo lắng nói: “Đại nhân! Cửa đông lại có án
mạng, lần này một thiếu niên mười sáu tuổi mất đầu.”

Thẩm đại cô nương bị công việc vây cho nước chảy không lọt —— đang không chỗ
phát hỏa, đôi mi thanh tú nhướn lên, hai mắt như kiếm.

“Mặt đồng thanh, lại là mặt đồng thanh! Còn để lão nương nghe thấy cái tên
này, lăng trì!”

Thuộc hạ không dám tiếp lời, hiển nhiên đây không phải lần đầu.

Mấy ngày nay, vụ án ở kinh thành nhiều đến căm phẫn. Từ khi Bạch vương thất
quan thả mở thông đạo, mức độ bận rộn của Lục Phiến môn tăng theo cấp số nhân
mỗi ngày.

Mà gần đây hoàng thượng mới ưu ái Lục Phiến môn, ủy thác trọng trách, Thẩm phó
tổng đốc há có thể lãnh đạm? Thế là tự mình làm mọi chuyện, mỗi khi có vụ án
là chạy tới hiện trường đầu tiên, lục soát chứng cứ lấy tài liệu, bắt giữ nghi
phạm, trở về mở đường thẩm tra xử lí, đại công vô tư. Xử lý vụ án rất tốt.
Hoàng thượng không ngừng khen ‘Con ta thật tuyệt’!

Nhất thời, tỉ lệ phá án thành công ở kinh thành tăng cao.

Nhưng chỉ nửa tháng ngắn ngủi, tai hại này cũng lộ rõ.

Tự làm mọi việc không phải tư thế của một lãnh đạo ưu tú, thậm chí hợp cách,
nhất là tình huống bị người cố ý tính toán.

Dưới sách lược của Bạch vương, Thẩm Y Nhân bận rộn đến chí tử, hình thức tự
mình làm không duy trì được mấy ngày. Thẩm Y Nhân có bản sự xử án, từ nhỏ lớn
lên trong công đường, nhìn cũng rõ ràng. Kĩ năng tra án lại kém hơn một bậc.

May mà nàng lan tâm huệ chất, lại được Nhạn Thập Tam dạy bảo, luôn chắc chắn
hơn người ngoài. Nhưng hổ khỏe sợ đàn sói, bản sự cao minh hơn nữa cũng không
chống được vụ án nhiều như núi.

Tính cách tìm tòi nghiên cứu và phụ trách đến cùng, làm nàng không nghỉ ngơi
mấy ngày mấy đêm. Bản sự Ti Hào Năng Sát gần như làm lão nhân gia nàng mù
mắt. Rốt cuộc vào một buổi tối nguyệt hắc phong cao, hai mắt sưng vù còn muốn
ra ngoài phá án, nàng bị rất nhiều nữ khoái đứt hơi khản tiếng, ôm bắp đùi
liên tục khẩn cầu, không đành lòng nên ở nhà.

Nhưng cho dù trong nha môn, chỉ riêng thẩm án cũng rất mệt mỏi. Lúc này số
lượng vụ án sớm đã vượt qua khả năng xử lý của Lục Phiến môn, sớm đã không thể
cậy mạnh. Thế là rơi vào đường cùng, Thẩm Y Nhân đành cầu viện hoàng thượng,
thỉnh cầu tam ti võ lâm trợ giúp, đồng thời gửi thư mời hậu đại của cố nhân
tới. Lúc đầu dựa theo chương trình, người kia nên tới vào sau thu, bây giờ thì
không thể không sớm.

Từng ngày từng ngày, Lục Phiến môn bị rất nhiều vụ án vây công, cảm giác nôn
nóng của Thẩm đại tiểu thư cũng ngày càng cao.

Tư duy của Thẩm Y Nhân sáng như tuyết, chuyện hôm nay là do Bạch vương thất
quan. Không cần nói cũng biết bọn hắn cố ý làm khó, mục đích không chỉ có
một, nhưng một trong số đó là làm triều đình khó chịu.

Đó là quyết định không tệ. Nhớ tới trong nhà mình còn có một người Tống gia,
Thẩm Y Nhân càng nghĩ càng giận.

Mấy ngày nay sầm mặt thẩm án, vừa lên đường suýt nữa dọa khóc mấy nghi phạm
hung thần ác sát, còn chưa dùng gậy đã cung khai. Càng miễn bàn gần đây xảy ra
một đại sự, càng làm tâm tình tồi tệ.

Bình thường không ai dám chạm vảy ngược của Thẩm phó tổng đốc, đều tránh ra
xa.

Nhưng gần đây, mặt đồng thanh càng ngày càng ác, đã đến mức không thể chấp
nhận. Các nữ khoái không thể không bất chấp khó khăn tới báo cáo.

Kỳ thực, mặt đồng thanh đã làm toàn thể tam ti võ lâm coi trọng. Án này phát
cho tam ti cùng nhau xử lý. Không ai có quyền ưu tiên, người nào phát hiện
trước thì người đó động thủ.

Nhưng tới bây giờ vẫn không có tiến triển mới, số lượng thi thể thì không
ngừng lập nên độ cao mới.

Thảo nào Thẩm phó tổng đốc bị vây trong nha môn càng nóng nảy.

Chúng tiểu nhân đều sợ đến không dám nói.

Kỳ thực, các nàng cũng biết, giảm cơn giận của phó tổng đốc không gì bằng
giải quyết vấn đề.

Các nàng đồng thời nghĩ tới một người.

Bình thường, vấn đề trong Lục Phiến môn, phó tổng đốc đều nói với hắn. Hai
người này một thương một lượng, gần như giải quyết bảy tám thành.

Nhưng lúc này, người kia không ở đây!

“Ai không ở đây!”

Thẩm tiểu thư cắn cán bút, ánh mắt hung ác như có thể ăn người.

Một đám nữ hài nhi ôm nhau, không ai dám nói ra nửa chữ.

Đây là ngày thứ ba Minh Phi Chân biến mất.

“Ra ngoài hết đi, chẳng lẽ không có việc sao!”

“Vâng, vâng!”

Thẩm Y Nhân đuổi đám con gái đi, nhìn qua văn thư, giận đến múa mấy bút.

“Hừ, chữ xấu thế này! Xem ta tố cáo ngươi trước mặt bá bá!”

Vùi đầu viết một hồi lâu, bỗng nhiên ngừng bút.

Hít nhẹ một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng lẩm bẩm.

“Rốt cuộc đi đâu......”

Gió hè thổi đến, Thẩm cô nương nhìn hồi lâu, lại tiếp tục múa bút.

Ngày thứ tư, Minh Phi Chân vẫn không về.

“Chắc chắn hắn xảy ra chuyện.”

Thẩm Y Nhân gọi Đường Dịch với Tô Hiểu tới, bỏ qua dạo đầu, nói thẳng kết
luận.

Tô Hiểu bổ nói: “Ta cũng thấy thế! Minh đại ca chưa bao giờ không để lại một
chữ mà biến mất lâu như vậy!” Không ngờ nghe hiểu.

Đường Dịch gật đầu nói: “Mấy ngày nay hắn không đi học, Hoàng tổng giáo ngự
bảo phải phạt hắn trồng cây chuối trước cửa học cung. Đại ca tuy lười nhác,
nhưng hẳn không cứng như vậy, ngay cả chuyện này cũng không sợ.”

Ba người nhất trí, tiếp theo thì đơn giản.

Thẩm Y Nhân phân một nửa công vụ cho Thẩm Cuồng, trực tiếp ra ngoài nửa ngày.
Đi tìm Minh Phi Chân cùng Tô Hiểu và Đường Dịch.

Có Thẩm Y Nhân, tra hỏi rất đơn giản thuận tiện. Nhưng không ngờ, bất kể là
ai, mấy ngày nay đều không gặp Minh Phi Chân.

Nhưng cũng hỏi ra một ít tình báo thú vị.

Bốn ngày trước, Minh Phi Chân tới học cung. Không chỉ tới, còn nghi thần nghi
quỷ như thần kinh.

Ngày đó, có rất nhiều người thấy hắn.

Chẳng những nhân số đông đảo, thậm chí trận doanh cũng khác nhau.

Ba người chia ra tìm kẻ chứng kiến, lại chia ra hẹn người nói chuyện. Từ trong
đám người chặn đường đánh lén Minh Phi Chân, hỏi ra vị trí và lộ tuyến lúc ấy.

Người của Thiết Đầu cung thì trung thực, thú nhận bộc trực tất cả. Những người
còn lại hoặc nhiều hoặc ít không phối hợp, nhưng cũng nói ra tình hình thực
tế khi bị Đường Dịch và Thẩm Y Nhân thẩm vấn hợp pháp.

Bọn hắn căn cứ khẩu cung của những người này, hình dung ra lộ tuyến chạy trốn
của Minh Phi Chân ngày ấy.

“Theo lời bọn hắn, ngày đó đại ca biến mất ở xung quanh đây.”

“Biến mất cái gì, bọn hắn bảo đánh Minh đại ca một trận đấy!” Tô Hiểu khoanh
tay tức giận uy vũ, “Lát nữa tính toán với bọn hắn!”

Thẩm Y Nhân thì lưu tâm quan sát từng chỗ có thể trở thành manh mối, từ đôi
câu vài lời chỉnh lý về những chuyện xảy ra ngày đó.

“Nếu Phi Chân muốn chạy trốn...... Tất nhiên là phía bên này, qua!”

Bọn hắn đi tới cuối hẻm, nơi đó ngoại trừ mấy đống cỏ khô, không có gì khác.

Thẩm Y Nhân cũng rất hài lòng: “Có lẽ Phi Chân tới đây, kiểm tra khắp nơi.”
Đường Dịch và Tô Hiểu tìm kiếm trong đống cỏ khô, Thẩm Y Nhân thì nhìn bên
ngoài, đột nhiên tinh mắt phát hiện gì đó.

“Các ngươi nhìn, đó là......”

Đó là một hộp cơm đã biến chất do thời tiết nắng nóng, nhưng vẫn tung bay mùi
thơm. Bên trong đựng một phần chân giò hầm tương —— lúc vừa ra lò nên nóng
hổi, vàng óng, mềm ngon, thơm lừng.

Thẩm Y Nhân biến sắc, run rẩy nói.

“Phi Chân...... Thật sự xảy ra chuyện!”


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1196