Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
“Sao vậy?”
Thất gia hơi lưỡng lự, cái tay lấy con dấu cũng ngừng lại.
Phương Tiểu Ngư trốn sau lưng Thất gia, ngây thơ nói.
“Hắn còn chưa báo tên mà!”
Người kia thấy người hoài nghi là một tiểu hài tử, lập tức như trút được gánh
nặng, khẽ cười nói: “Tại hạ vội vàng. Tại hạ tên Hà Lục, gia nhập Bắc Chiến
thiên vương phủ không lâu. Gia huynh là một trong Hàng Châu tam thương —— Hà
Lam. Bây giờ cũng đang ở đây. Gia thế trong sạch, cho nên mới có thể vào
pháp nhãn của tiểu vương gia.”
Phương Tiểu Ngư thò đầu ra: “Vậy ngươi mang theo bao nhiêu người?”
“Tổng cộng mười tám người. Thượng quan ra ngoài xem là biết. Đinh Thường Quan
—— Đinh tiên sinh cũng ở đây.”
“Đinh đại thúc cũng ở đây sao? Mau gọi hắn tới.” Đinh Thường Quan là lão nhân
của Bắc Chiến thiên vương phủ, bình thường cũng nói mấy câu với Thất gia, coi
như quen biết.
“Chờ đã, ta, ta còn một vấn đề.”
Thất gia cười nói: “Xin lỗi Hà tiên sinh, đứa nhỏ này bị giam hồi lâu, hơi sợ
người lạ.”
“Đương nhiên, tại hạ biết gì nói nấy.”
Phương Tiểu Ngư bèn nói.
“Vậy các ngươi gặp phải bao nhiêu địch nhân?”
“Chúng ta......”
Nói được nửa câu thì im bặt, nụ cười của Hà Lục cũng cứng đơ.
“Ngươi không trả lời được cũng đúng. Ngươi không biết số người truy đuổi tỷ
tỷ, ngươi cũng không đếm số người mình gặp. Nếu tùy tiện trả lời, sẽ bại lộ
sự thật ngươi không gặp bất kỳ địch nhân nào.”
Hai mắt Phương Tiểu Ngư chợt như chim ưng, nhìn đến Hà Lục giật mình.
“Nếu ngươi nói bừa một con số, ta sẽ hỏi tiếp. Nếu ngươi nói nhiều, ta sẽ hỏi
vì sao quần áo ngươi sạch sẽ? Chẳng lẽ trên đường không động thủ với người?
Nếu ngươi nói ít, ta càng muốn hỏi, thấy người nào, binh khí như thế nào? Bị
thương ở đâu, sau đó —— đối chứng với tỷ tỷ.”
Hà Lục bị Phương Tiểu Ngư truy vấn cho mồ hôi chảy ròng.
“Ngươi, ngươi hỏi mấy câu, không có......”
“Đúng vậy, không có chứng cứ thực chất, thậm chí còn rất dễ phản bác. Nhưng
sao ngươi khẩn trương?”
Phương Tiểu Ngư như thanh thiên phụ thể, như đang thẩm vấn, hai mắt càng
nghiêm khắc.
“Lúc đầu ta chỉ thấy hơi kỳ quái, ngươi tới quá khéo. Để phòng ngộ nhỡ mới hỏi
ngươi, nhưng ngươi không chịu được chất vấn.”
“Ta, tiểu, tiểu quỷ nhà ngươi.”
Dưới ánh mắt sáng ngời của Phương Tiểu Ngư, hắn bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Thượng, thượng quan, ngươi để tiểu quỷ này nghi ngờ tại hạ sao? Tại, tại hạ
bên cạnh tiểu vương gia......”
Nhưng ánh mắt của Thất gia cũng trở nên nghi hoặc, hiển nhiên rất nghi ngờ
hắn.
Phương Tiểu Ngư thấy hắn nói đến Bắc Chiến thiên vương phủ, truy hỏi.
“Ngươi là khách khanh của Bắc Chiến thiên vương phủ, ngươi đảm nhiệm chức
trách gì? Bình thường, vương gia xưng hô ngươi thế nào?”
Hắn bị hỏi cho sốt ruột, chỉ bên ngoài lớn tiếng nói.
“Bên ngoài thật là lão nhân trong vương phủ a.”
Phương Tiểu Ngư lãnh đạm nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy, để hấp dẫn đồng bọn
sao?”
Hà Lục chưa bao giờ nghĩ tới, thiếu niên nho nhỏ này lại có sức quan sát nhạy
bén như thế. Bị hắn nhìn chằm chằm, vậy mà không dám cao giọng nữa.
Thất gia suy nghĩ, cũng nói.
“Ta cũng tạm hỏi ngươi.” Vừa nói, tay nhỏ vừa lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm,
“Nơi tiểu vương gia thích đi nhất, là Phi Phượng các hay Bình Chương đài.”
Hà Lục cười gượng hai tiếng: “Ờ, xưa nay tiểu vương gia thích đi Phi Phượng
các......” Thấy Thất gia mặt mày bất động, đổi đề tài: “Nhưng chung quy thích
đi Bình Chương đài nhất.”
“Ừ.”
Thất gia gật đầu.
Hà Lục cảm thấy mừng rỡ, nói: “Thượng quan ra ngoài với tại hạ là hết nghi.”
Chợt thấy trên cổ phát lạnh, một thanh kiếm đã gác trên cổ.
“Phi Phượng các là chỗ luyện võ của quý nhân trong cung, Bình Chương đài là
chỗ nghị sự của đại thần trong triều. Mục Dã suốt ngày trong thư viện. Ngay cả
vương phủ có gì ngươi cũng không biết, còn dám giả mạo?”
“Chờ đã, tiểu thư tha mạng, ta ——” Chưa nói hết đã quay người bỏ chạy.
Người này tuy giảo hoạt, võ công lại thua xa Thất gia. Thất gia cửu kiếm hợp
thành một thức, kiếm quang lóe lên. Trước khi hắn chạy ra ngoài, đã vẽ huyết
hoa trên cổ họng hắn. Huyết châu lăn xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo
như lưu ly, nhưng bởi vì nội kình kỳ hàn, máu thành băng ngay lập tức.
Thất gia vung trường kiếm, lẩm bẩm: “Vì sao có kẻ giả mạo người của vương
phủ...... Hắn còn nói, bên ngoài có người của vương phủ......”
Thất gia chậm rãi đi tới cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, tràn đầy đau
thương.
“Tỷ tỷ, ngươi phải tỉnh lại.”
Vào lúc này, Phương Tiểu Ngư lại vô cùng trầm tĩnh, vỗ lưng Thất gia.
“Nếu người này ngụy trang thành bằng hữu của ngươi, vậy người hắn mang đến
cũng là phỉ nhân. Bọn hắn kịch đấu bên ngoài cũng là làm dáng.”
Nội công Thiên Sơn phái vốn mạnh ở khắc chế thất tình lục dục, nhưng so với
thiền công của Thiếu Lâm tự thì thua một bậc. Sau khi được hắn nhắc nhở, Thất
gia mới khôi phục linh đài thanh minh.
“Không...... Người bên ngoài, có rất nhiều quan binh chân chính. Tiểu Ngư
ngươi xem.”
Phương Tiểu Ngư cũng đến trước cửa xác nhận, lại phát hiện thật sự như thế.
Các quan binh đọ sức với Yêu Nguyên dũng cảm lao lên, thật sự bán mạng giết
địch. Hơn nữa từ quần áo đến trận hình, đều là binh sĩ triều ta.
Nhưng hắn cũng chú ý tới, có mười mấy người khoanh tay đứng nhìn, dường như
đang chờ ai đó xuất hiện.
“Bọn hắn là thật, nơi này rất cổ quái...... Những người kia đang chờ chúng ta
ra ngoài, bọn hắn còn không biết Hà Lục đã chết. Nhưng...... Nhưng...... Những
người này mang quan binh tới giết Yêu Nguyên, vì sao muốn giả trang người của
vương phủ?”
Thất gia lặng lẽ nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ trán một cái.
“Sao ta ngốc thế? Vậy mà không nghĩ ra. Ta sớm biết bọn hắn muốn giá họa
vương phủ, sao không nghĩ ra. Nếu không có những người này chứng kiến, chỗ
chứng cứ giá họa kia không tính là thật.”
Dứt lời, nói ngắn gọn chuyện đi như thị nữ của vương phủ, còn có con dấu của
vương phủ.
Phương Tiểu Ngư sợ hãi nói: “Vậy những quan binh này, đương nhiên là quan binh
thật. Bởi vì bọn hắn muốn bắt chúng ta. Tỷ tỷ ngươi là người của Bắc Chiến
thiên vương phủ, bản thân chính là kẻ tình nghi. Cái ấn trên người tỷ tỷ!”
“Đương nhiên cũng là độc kế giá họa!” Thất gia móc con dấu kia ra, giận dữ
quăng đi, “Hà Lục lừa gạt chúng ta ra ngoài, bắt giữ tại chỗ. Sau đó tìm ra
miếng ấn này trong người ta, càng hết đường chối cãi. A, gian kế hay lắm!”
Phương Tiểu Ngư khó hiểu nói: “Nhưng vì sao quan binh nghe bọn hắn?”
“Đơn giản......” Sắc mặt Thất gia càng ngày càng khó coi, cục diện đang phát
triển theo hướng nàng lo nhất, “Yêu Nguyên tiềm ẩn nhiều năm như vậy, còn nấp
ở nơi thế này. Nếu không có người quyền thế che chở, căn bản không thể. Quan
binh nghe bọn hắn...... Chủ yếu bởi vì người lãnh đạo quan binh nghe bọn hắn.
Trận này sao, nói không chừng thủ lĩnh kia đang làm bộ làm tịch, hiên ngang
lẫm liệt ở đây!”
Nói đến đây đột nhiên biến sắc.
“Hỏng bét, bên Hồng Cửu!”
Ba người giao thủ nhanh như điện thiểm, bóng người xuyên toa, đánh đến khó
hoà giải.
Có Hà Lam chủ động gia nhập áp trận, quả nhiên áp lực của Hồng Cửu giảm nhiều,
có hi vọng đánh bại Hạn Bạt trong khoảng thời gian ngắn.
Hồng Cửu đánh một lượt khoái chưởng với Hạn Bạt.
Trong mắt Hà Lam lộ ra ý cười gian giảo, lặng lẽ na di đến sau lưng Hồng Cửu,
mũi thương tỏa ra quang mang.
Hồng Cửu như một con hồ điệp xuyên hoa, xuyên giữa hai người, không hề biết tử
thần lâm môn.
Nhưng nhị đương gia đột nhiên trở tay đánh một chưởng. Đánh vào ngực Hà Lam
đang thừa cơ ám sát ở sau, tuôn ra một đám máu lớn.
Mọi người đều ngẩn ra.
Hà Lam rơi trên mặt đất như một con diều đứt dây.
Hắn thở hổn hển, biểu cảm rất phức tạp. Đầu tiên là không cam lòng, sau đó là
hối hận, cuối cùng mới nhận mệnh.
Hắn nhấc một tay, chỉ Hồng Cửu.
“Tốt, tốt, tốt...... Ta nhận, nhưng ta muốn biết, vì...... Vì sao ngươi đánh
ta?”
“Ờ, nói ra có lẽ ngươi không tin.” Hồng Cửu sờ đầu to, rất xấu hổ nói,
“Ta...... Đánh nhầm.”