79. Nhân Vật Anh Hùng Nhị Đương Gia (thập)


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

“Đi! Cứu Tiểu Ngư ra!”

Hồng Cửu giao thủ với Hạn Bạt, Thất gia và Quản Ninh cũng không đợi hắn chỉ
huy, quay đầu đi tìm Phương Tiểu Ngư.

Hạn Bạt võ công trác tuyệt, ngồi hai nhìn một trong Yêu Nguyên thất túc, chỉ
dưới đại ca Tương Thần. Trải qua nhiều năm hun đúc, võ kỹ của hắn đã đến đại
thành chi cảnh.

Dưới cái nhìn của Hồng Cửu, đao của Lam Thiết tuy khó đối phó —— tranh đấu với
hắn, quá trình chắc chắn gian khổ, hậu quả chắc chắn thê lương. Nhưng có cơ
hội để lợi dụng.

Võ công của Hạn Bạt thì khác. Nam tử trông không quá ba mươi tuổi này, có niên
kỷ không phù hợp với dung nhan tuấn vĩ của hắn, đương nhiên còn có lịch duyệt
và tu vi tương xứng với niên kỷ. Hắn có sự uyên bác và nhạy bén được mài giũa
trong vô số gian nan hiểm trở, thứ này không lừa được người. Giao thủ với
người như vậy, một chiêu một thức đều có nguy hiểm trí mạng.

Hạn Bạt phát chiêu như gió, nội kình của hắn khác hẳn người thường. Chỗ bị
chạm đến sẽ trở nên khô héo, tựa như bị phơi mười ngày dưới ánh nắng chói
chang. Đây không phải kỳ công Dương giới quang minh chính đại như Huyết Dương
chân khí của Đường Dịch, mà là một bộ tuyệt học quỷ dị.

Môn > này là tuyệt học trong nội gia bàng môn. Công này đi theo lối tắt, rất
khác chân khí bình thường. Người luyện tập đoạn tuyệt hậu thế là đương nhiên.
Hơn nữa quá trình tu luyện rất gian khổ, như phơi người dưới liệt nhật, cơ thể
tiều tụy, dương phong gây hại, tự tổn thọ nguyên. Bởi vậy nếu không phải cùng
đường mạt lộ, không ai lựa chọn phương pháp này.

Bị dương phong tàn phá rất cực khổ, nhưng nếu dùng âm khí điều hòa, lại tương
đương với tự phế võ công. Hơn nữa, môn võ công này tu luyện rất dài, có ít
người cho dù dốc hết một giáp, cũng chưa chắc có thành tựu.

Năm nay Hạn Bạt đã năm mươi có bảy, năm đó võ công của hắn không coi là đỉnh
tiêm trong Yêu Nguyên. Cho dù, sau khi bộ phận Yêu Nguyên thất túc chiến tử,
thay nhiều tân tú, hắn cũng không phải đệ nhất nhân dưới huynh trưởng. Trong
20 năm ẩn cư, hắn không có tạp niệm, một mực khổ luyện môn tà công này. Rốt
cuộc luyện tới tiêu kình đi khắp toàn thân, chẳng những không dễ bị thương,
càng trì hoãn già yếu.

Bây giờ hắn tùy tiện ra một quyền một thoái, cũng có uy lực tuyệt đại, vung
vẩy tự nhiên, đã có khí tượng của tông sư một phái.

Hơn nữa, người này không ra tay thì thôi, ra tay thì tiêu kình như sấm, chiêu
số tinh diệu. Biết khắp chưởng pháp thiên hạ như nhị đương gia, cũng cảm thấy
chiêu số của hắn không dễ chống cự. Hiển nhiên, hắn không chỉ có một môn nội
công mạnh hiếm thấy, kiến thức võ công cũng vượt xa đám Hải Dạ Xoa và Cửu
Mệnh miêu yêu.

Hồng Cửu không ngờ gặp được một võ học đại sư ẩn thế ở đây, hắn trời sinh hào
dũng hơn người, kích thích đấu tâm của hắn. Dùng Đại La không chưởng đẩy tiêu
kình của Hạn Bạt đi, vào giai đoạn triền đấu.

Hạn Bạt đánh hơn trăm chiêu, vẫn không phân được thắng bại. Hắn đảo mắt, cười
ha ha.

“Võ công ngươi rất cao, nhưng chỉ xấp xỉ ta. Chờ thuộc hạ ta đến, một đám
người đánh một mình ngươi, ngươi không thể chống cự.”

Hồng Cửu xì một tiếng khinh thường.

“Thôi đi, còn phét lác với gia gia.”

“A, ngươi biết?” Hạn Bạt không hề thất vọng, trái lại rất vui vẻ.

Hồng Cửu mở miệng rộng: “Ngươi lừa gạt tiểu hài ba tuổi, cũng phải cho viên
đường a. Lão tử một mạch hủy tường phá ốc, ác bà nương kia rút kiếm giết một
đám người bọn ngươi, các ngươi vẫn vô thanh vô tức không đánh? Nếu ta không
đoán sai, nhân thủ của các ngươi ở đây, ngoại trừ bị lão tử đánh chết, tối
đa chỉ ba bốn mươi người. Trong đó còn có mười mấy người đuổi theo con mèo
kia. Lừa gạt lão tử? Có gan gọi quan binh tới giết ta.”

Vừa dứt lời, bên ngoài có người quát to.

“Vị nhân huynh này nói rất đúng!”

Dưới cảnh đêm, một đám người đột nhiên chia ra vài đường lao vào.

Người tới mặc áo lam, chân đạp ủng chiến, không ngờ là phục sức của quan binh.
Mênh mông cuồn cuộn xông vào trang, nhân số khoảng mấy trăm người.

Người dẫn đầu cầm một cây thương, quát lớn: “Đám yêu nhân các ngươi hoành hành
phạm pháp ở đây, đụng phải mũi thương của bản quan!”

Hung hãn giết lên, đâm thẳng Hạn Bạt, lực tay của sĩ quan này không tệ, một
thương đâm cho Hạn Bạt lui ba bước.

Nhưng sĩ quan kia hoảng sợ nói: “Thật yêu quái, lại không sợ đao thương!”

Thì ra Hạn Bạt lấy ngực đỡ thiết thương của hắn, mạnh mẽ tiếp một nhát. Một
thương kia như đâm vào cây cối, vang trầm một tiếng, nhưng chỉ làm hắn lui ba
bước mà thôi. Trông không hề đau đớn, thậm chí còn nở nụ cười quỷ dị.

Hồng Cửu hô: “Hảo hán là ai?”

Sĩ quan đáp: “Là một trong Hàng Châu tam thương, Hà Lam!”

Một cây thiết thương múa đến hổ hổ sinh phong, đâm về phía Hạn Bạt.

Thất gia thế như chẻ tre, như vào chỗ không người, ngay cả nàng cũng không
ngờ nhẹ nhàng tìm được Phương Tiểu Ngư như thế.

Nàng một kiếm phá ổ khóa, Phương Tiểu Ngư bên trong thấy Thất gia tới, vui
mừng nhướn mày: “Tỷ tỷ! Ngươi tới!”

“Tiểu Ngư, mau đi với ta, bên ngoài còn có truy binh!”

“Được! Ngươi chờ ta.” Vội vàng thu lại mấy tờ giấy vừa viết xong trên bàn,
dường như còn tác dụng.

Thất gia trông thấy hắn thu đồ, cũng nhớ tới tới một chuyện. Dẫn Tiểu Ngư ra
ngoài, nhưng không đi bên Hồng Cửu. Mà đi gian mật thất lúc trước.

Quả nhiên những người này đi vội vàng, chưa kịp hủy thi diệt tích, còn một con
dấu.

Nhưng đoạn đường này nàng dùng khinh công chạy nhanh, lưu lại vô số cái đuôi
phía sau, đều đuổi theo nàng.

Nhưng kỳ quái là, sau khi đi vào mật thất, nàng tốn không ít thời gian, nhưng
không có ai theo. Trong lúc nàng phân biệt thật giả con dấu. Bên ngoài gian
phòng vang lên tiếng bước chân.

Lộ ra một khuôn mặt.

Thất gia rút kiếm đâm tới, người kia quát lớn: “Chậm đã! Người mình!”

Thất gia thấy người này không chống cự, nổi lòng nghi ngờ, hơi dừng kiếm,
quát: “Ngươi là ai! Người mình nào?”

Người kia hít sâu một hơi, vội vàng cung kính nói: “Báo cáo thượng quan, tại
hạ là khách khanh trong Bắc Chiến thiên vương phủ. Đến đây để giúp thượng
quan.”

“Ngươi là người Bắc Chiến thiên vương phủ?” Thất gia cau mày nói, “Có bằng
chứng gì?”

“Thưa ngài, huynh đệ bên ngoài, có quan binh từ Hàng Châu tới. Cũng có tầm
mười người do tại hạ mang đến, có người cũ trong phủ, ngài vừa nhìn là biết.
Chúng ta đang kịch đấu với ác tặc nơi đây, tại hạ phụng mệnh tiểu vương gia
tìm ngài, nên đi trước một bước.”

Thất gia nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài.
Đa số binh khí là đao thương, đúng là động tĩnh chỉ quan binh mới có.

“Thì ra Mục Dã bảo ngươi tới cứu ta.”

“Mời thượng quan ra ngoài trước. Tại hạ còn phụng mệnh phá hủy sào huyệt của
Yêu Nguyên, xin hỏi nơi đây còn thứ gì trọng yếu không?”

“Đúng, ngươi xem cái này......”

Đang định lấy ra con dấu kia, lại nghe thấy Phương Tiểu Ngư quát.

“Tỷ tỷ, chậm đã! Người này có vấn đề!”


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1189