Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
Đêm nay, điền trang Yêu Nguyên vô cùng bận rộn.
Hỏa Thụ Ngân Hoa chiếu sáng bầu trời, chẳng những kinh động các nơi, thậm chí
xáo trộn tất cả trật tự. Thời gian xuất quân và hành động phối hợp, do bọn hắn
thu thập tình báo các nơi. Tạm thời, không dốc toàn bộ lực lượng, mà là liên
lạc, phân lượt, phân thời gian, địa điểm, kết hợp địa thế bản xứ, thế như chẻ
tre, trực đảo hoàng long. Bây giờ như tiểu nhi đánh nhau, hô nhau mà lên. Trận
đầu Yêu Nguyên tái xuất, đừng nói là nở mày nở mặt, thậm chí còn hơi chật vật.
Dấu chân lúc lui binh cũng cho thấy điểm này.
May mà bọn hắn mưu đồ hồi lâu, chẳng những chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn chờ
thêm. Lúc xuất binh tập kích rất quyết tâm, dù địch nhân có chuẩn bị cũng bị
đánh cho quân lính tan rã.
Cho dù sớm một ngày, còn là toàn thể xuất động, nhưng tổn thất cũng không
nhiều. Cùng lắm là, lúc rút lui có vẻ hoảng loạn vô định, nhân số thương vong
nhiều hơn dự tính một thành.
Chỉ một gia hỏa quấy rối, không ngờ làm kế hoạch xuất hiện chuyển biến lớn như
thế, thậm chí còn thương vong nhiều hơn một thành.
Há không nổi trận lôi đình.
Hải Dạ Xoa mấy lần muốn giết người này tế thiên, an ủi các huynh đệ trên trời
có linh thiêng. Đều bị ngăn cản.
Nhưng chờ hắn tỉnh táo lại, lập tức hạ lệnh điều nhân thủ, vội vàng tập trung
vào giảm bớt thương vong. Trong chuyện này, Hạn Bạt căn bản không giúp được
gì. Cửu Mệnh miêu yêu tính cách tinh tế, lúc đầu coi như trợ giúp. Nhưng thấy
Quản Ninh ở đây, nàng như thất hồn lạc phách, không để chuyện khác trong lòng.
Hải Dạ Xoa tốn một ngày một đêm, múa bút thành văn, liên lạc các bộ. Bồ câu
đưa tin bay đi phải dùng lồng để đếm. Tiếp theo ngựa không dừng vó, đi chấp
hành nhiệm vụ với Lam Thiết. Đây vốn là chuyện phải làm lúc xuất kích, lại để
tới ngày hôm sau.
Hận không thể đi địa lao, lôi Hồng Cửu ra ngoài đánh một trận. Trời còn chưa
sáng, vài đội nhân mã đã đi các nơi. Có đội mang vật tư binh khí, có đội đi hỗ
trợ cắt đứt truy binh.
Trận đầu Yêu Nguyên tái xuất, bị làm cho đầy bụi đất, tuy rằng ảnh hưởng vẫn
to lớn. Nhưng...... Tóm lại là không hoàn mỹ.
Trong địa lao, Hồng Cửu từ hôn mê tỉnh lại. Nhưng không mở hai mắt ra, mà đem
tập trung tâm thần vào tai. Nhưng chợt phát hiện tai mắt của hắn như mất linh,
mắt không mở ra được, tai cũng không nghe được gì, vận chân khí thì vô cùng
khó khăn.
Biết được bị người phong bế huyệt đạo, lúc này mới tập trung xem kỹ tình trạng
chân khí trong cơ thể.
Vừa nãy —— với nhị đương gia thì chỉ là chuyện vừa nãy —— một đao của Lam
Thiết, đánh hắn từ tỉnh thành ngất. Từ xuất đao đến trúng đao, hắn tận mắt
nhìn thấy toàn bộ hành trình, thậm chí có thể biết rõ thời điểm mình trúng
đao. Nhưng khó mà chống cự. Chỉ có thể nói, một đao này như thấy quỷ.
Đánh cho khí cơ của hắn nhất thời bế tắc, nhưng thương thế không nặng mấy. Sau
đó hắn lại bị thủ pháp nặng phong bế huyệt đạo.
Phân đánh chư huyệt, đồng thời hợp thành một tuyến, khóa lại tất cả khiếu
huyệt có thể cung ứng chân khí. Thủ pháp phong huyệt này rất cổ quái, không
thô ráp như Hạn Bạt, Hải Dạ Xoa cũng không có công lực này, hẳn là Lam Thiết
tự mình hạ thủ.
Không thể không nói, thủ pháp này đích thực có chỗ độc đáo.
Hồng Cửu cau mày, dẫn dắt chân khí phá vỡ quan khóa trong cơ thể. Quá trình
nhẹ nhàng như dao nóng cắt mỡ bò, gặp khó tự qua. Lại như lấy chìa khoá để mở,
không một mất linh.
Tai dần dần khôi phục công năng. Nghe thấy nơi đây không lớn, âm thanh khá
vang. Có một nữ tử to tiếng.
“Ngươi nói láo! Ngươi nói láo! ! Nếu như hắn còn nhớ ta, sao không đến tìm ta!
Hắn, hắn, xú tặc đáng chém ngàn đao......”
Âm thanh này sớm đã quen thuộc, là của Cửu Mệnh miêu yêu. Nàng cực kỳ kích
động, cũng không biết nghe thấy cái gì.
Mà một nam tử trẻ tuổi từ tốn nói.
“Tại hạ câu câu là thật. Gia sư nhiều lần bảo tại hạ và chư vị sư huynh ghi
nhớ, nếu sau này gặp được một Diệp cô nương, thì nói cho nàng...... Ân nghĩa
ngày xưa, tuyệt không dám quên. Gia sư tuyệt không hư tình với ngài. Nếu ngài
không tin, có thể đến Tương Tư hạp. Tất cả sư huynh của tại hạ đều có thể làm
chứng.”
Cửu Mệnh miêu yêu rất thoải mái. Chuyện này là ác mộng nàng giữ trong lòng
nhiều năm qua, tích lũy tháng ngày, sớm thành tâm ma. Bây giờ nghe thấy tình
lang ngày nhớ đêm mong không vong tình. Sao không làm nàng rối loạn tâm thần.
“Nếu, nếu ta đến Tương Tư hạp, hắn há có thể thấy ta...... Đám danh môn chính
phái các ngươi, há không bắt ta.”
Đến lúc sau, ngữ khí càng ngày càng yếu, lại như động tâm, ngay cả bản thân
cũng không thể thuyết phục.
Quản Ninh vội vàng nói: “Nếu ngài đến Tương Tư hạp, gia sư tất nhiên phụng như
khách quý! Há dám lãnh đạm.”
“Há dám lãnh đạm...... Há dám….. Sư phụ ngươi sẽ không lãnh đạm ta?”
“Đương nhiên, nếu không, sao sư phụ bảo chúng ta nhớ tìm ngài, nói câu này với
ngài.”
Ai ngờ Cửu Mệnh miêu yêu chợt ngẩng đầu, ánh mắt lệ như u quỷ.
“Vậy sư mẫu ngươi thì sao!”
Quản Ninh cứng họng, nhưng không nói được nửa câu.
“Sư phụ ngươi dĩ nhiên như thế, sư mẫu ngươi thì sao?” Nhìn dáng vẻ của Quản
Ninh, Cửu Mệnh miêu yêu cười lạnh: “Ngươi rất trung thực, không hề nói mò. Nếu
vừa rồi ngươi nói bậy một câu, lúc này đầu người sớm đã không còn! Ta cho
ngươi biết, cho dù sư phụ ngươi thật sự nhớ ta. Sư mẫu ngươi với ta thù sâu
như biển, nàng há chứa chấp ta?”
Quản Ninh không biết đoạn mấu chốt này, làm sao trả lời được. Đến cuối cùng,
thở dài một hơi.
“Diệp cô nương, cho dù ngài có quan hệ gì với sư mẫu, sư phụ lại chân tâm thật
ý với ngài. Ngài tự suy nghĩ đi.”
Cửu Mệnh miêu yêu lặng lẽ một hồi, thấp giọng nói.
“Chỉ bằng mấy câu ngươi vừa nói...... Ta giữ mạng ngươi một ngày......” Nói
xong ra khỏi địa lao, lại quay đầu, nói: “Chỉ một ngày.”
Nhưng lúc gần đi, ánh mắt phức tạp hơn nhiều.
Quản Ninh chờ nàng đi xa, lại thở dài một hơi. Cũng không biết là than thở
tình cảnh của mình hiện nay, hay là chấp niệm của Diệp Diệp Tâm.
“Không ngờ các ngươi cũng không chạy được.”
Bên tai Quản Ninh vang lên câu này, lập tức ngẩng đầu, quay đầu nhìn Hồng Cửu
đang bị trói gô.
Chỉ thấy hắn mở mắt trái, nháy mắt một cái.
“Có người theo dõi bên ngoài, đừng để lộ.” Câu này dùng truyền âm nhập mật.
Quản Ninh mừng rỡ, than thở đứng lên. Đi tới bên người Hồng Cửu, giả bộ xử lý
vết thương cho hắn.
Thấp giọng nói.
“Ngươi tỉnh lại? Trạng thái thế nào? Bây giờ công lực ta hoàn toàn biến mất,
Ôn cô nương tại nơi khác.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Hồng Cửu bị Lam Thiết một đao trảm ngất. Vậy mà không bị thừa cơ làm thịt,
hoặc là chém một tay một chân, đã rất kinh ngạc. Càng không nghĩ đến, Thất gia
và Quản Ninh cũng không chạy thoát.
Nhớ mang máng trước khi ngất đi, nghe thấy tiếng kêu của nữ tử nào đó, hình
như là giọng Thất gia...... Nhưng rõ ràng nàng đi rồi mà.
“Vì cứu ngươi, Ôn cô nương rút kiếm lực chiến Yêu Nguyên tam túc. Lam Thiết
bảo đã hỗ trợ giải quyết ngươi, không muốn ra tay nữa. Ôn cô nương lấy một
địch ba, tổn thương càng ngày càng nặng, nhưng vẫn không chịu lui. Cuối cùng
nàng lấy tính mệnh uy hiếp. Bắt Hải Dạ Xoa phát thệ không giết ngươi, lúc này
mới thúc thủ chịu trói.
Thật không ngờ, Ôn cô nương là người Thiên Sơn phái. Nếu nàng chết ở đây, Thệ
Thủy kiếm hoàng ắt tới gây phiền phức cho bọn hắn.”
Hồng Cửu cảm thấy ấm áp, không ngờ nha đầu kia nghĩa khí như thế. Cười nhạt
một tiếng, lại hỏi.
“Tiểu Ngư đâu?”
“Tiểu Ngư? Ngươi càng không nghĩ ra. Mấy người chúng ta bị bắt, nhưng không bị
tra tấn, đều nhờ Tiểu Ngư.”
“Hả? Có ý gì?”
“Ngươi biết, Tiểu Ngư là ai không?”