Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
“Á! Miệng phun hương thơm không phải cử động của người trưởng thành. Không
chơi nổi sao?”
“Chơi! Chơi mẹ ngươi!” Hải Dạ Xoa hừ một tiếng, đã tức giận đến không quan tâm
hình tượng lão luyện thành thục mình xây dựng hai mươi năm qua, khá giống thủy
đạo hăng hái hăm hở miệng phun hoa sen năm đó.
“Có gan đánh một trận với lão tử! Chỉ ta với ngươi!”
“Ngươi đoán xem!”
Vừa nói đã thấy chưởng phong tạt vào mặt. Hồng Cửu như thiên hàng thần binh,
đập qua một chưởng. Hải Dạ Xoa cũng không ngờ người này dũng mãnh như này.
Chưởng phong mới tới, kình lực đã đến.
Hắn không còn cách khác, chỉ có cứng đối cứng với hắn sáu chưởng. Đánh cho
thanh động khắp nơi. Mỗi một chưởng đều như cự thạch va chạm, khí lãng cuồn
cuộn.
Chưởng lực của Hải Dạ Xoa được luyện trong hải vực, cuồn cuộn tinh thuần,
nhưng cũng chưa từng cứng đối cứng như thế, dường như mỗi chưởng đều dùng hết
lực lượng toàn thân. Đến chưởng thứ tư, bàn tay đã đau nhức kịch liệt, hình
như nứt xương. Mà đánh xong chưởng thứ sáu, cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, như
sắp nôn ra máu.
“Lão Hải ngươi không được rồi! Để ta chơi với hắn.”
Trong không khí có cảm giác khô cạn, dường như nước bị hút khô trong nháy mắt.
Hồng Cửu không cần nhìn, đẩy khuỷu tay, lập tức dùng nhu lực đánh ra ba
chưởng. Mới hóa giải khí thế bá đạo này.
Hạn Bạt thay thế Hải Dạ Xoa, giao thủ với Hồng Cửu.
Vừa động thủ Hồng Cửu đã biết mình nhìn lầm người. Gia hỏa nhìn như ngốc đầu
ngốc não này, võ công mạnh kinh người. Chưởng pháp của hắn không có con đường
để mò, sáng ý thì tầng tầng lớp lớp, chiêu chiêu đều là kỹ xảo đại chuyết
nhược xảo. Đủ thấy võ công đã đạt đến cảnh giới thượng thừa. Hơn nữa ra tay
tàn nhẫn, chưởng lực bá đạo quỷ dị, vô cùng hiếm thấy hiếm có. Với sự am hiểu
về chưởng pháp của hắn, vậy mà cũng không thể nhìn thấu hư thực.
Người này, dù bình thường ngang tay giao đấu, cũng có thể đánh đến mấy hiệp
cuối cùng. Không ngờ lại gặp trong hỗn chiến, thật là đau đầu.
Hải Dạ Xoa lui xuống, mạo hiểm bị thương, hô lớn trước khi điều hoà khí huyết:
“Lên!”
Thủ hạ liền dũng mãnh lao tới đám người Thất gia.
Thất gia và Quản Ninh sớm đã chuẩn bị, đao kiếm lấy ra, tấu thành một màn bạc.
Địch nhân kém hơn một bậc khó mà cận thân. Chỉ có Cửu Mệnh miêu yêu thấy
Quản Ninh, mới nhào tới triền đấu.
Thất gia vừa cản địch, vừa ném một ánh mắt cho Hồng Cửu, ý bảo hắn tùy thời
chạy trốn.
Nhưng nhị đương gia không để ý cái nhìn của nàng. Đang lúc buồn bực, Hồng Cửu
đột nhiên hổ gầm một tiếng, chưởng lực điên cuồng tỏa ra, làm Hạn Bạt đối cứng
một chưởng với hắn.
Hai người đều lui hơn mười bước.
Hạn Bạt vừa lui vừa kêu thú vị. Nhị đương gia thì đụng thẳng vào hai người vây
công Thất gia, chuyển chưởng lực của Hạn Bạt cho bọn hắn, làm bọn hắn đứt gân
gãy xương. Tạm giải vây cho Thất gia.
Mà đầu to của nhị đương gia gần như nhét vào trong ngực Thất gia, huýt sáo với
nàng.
“Có chuyện tìm ta?”
Gặp chuyện khẩn cấp, Thất gia cũng không thể không áp chế ý định đập chết đại
đầu quỷ này, thấp giọng nói.
“Trong tay ta có một thứ, cần đưa đi kinh thành gấp.”
Không nói tiếp được. Thực lực của đám người Yêu Nguyên bày ở đây, nếu không có
người ngăn chặn, căn bản không chạy được.
Nhưng Hồng Cửu tới đây vì giúp nàng, lúc này nàng lại nói phải đi trước một
bước, đây là hành vi của con người?
Nhưng nàng biết, nếu không vạch trần gian mưu này, tiểu vương gia không tránh
khỏi nhà hủy người vong, nàng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Hồng Cửu suy nghĩ, không đến chớp mắt đã nói.
“Vậy ngươi đi trước. Ta đưa Tiểu Ngư ra ngoài, nhắc Quản Ninh đi phía tây tìm
hắn, đám Yêu Nguyên có chuyện ở phía đông, sẽ không phái cao thủ đi phía tây.”
Thất gia không ngờ hắn nói lời này mà không cần nghĩ. Dường như biết hắn lần
đầu, lắp bắp nói.
“Nhưng, nhưng, nhưng ngươi phải làm sao?”
“Ta?”
Hồng Cửu cười ha ha, hít một hơi thật sâu, lưng đột nhiên thẳng tắp. Thân thể
bắn ra như một mũi kình tiễn, bóng hình tràn đầy lực lượng như bom.
Hắn đập một chưởng vào lòng bàn tay Hạn Bạt đang lặng yên đánh tới, chưởng lực
hùng hồn vô song đánh hắn lui lại ba bước, tiếng cười vang lên.
“Yêu Nguyên ẩn núp hai mươi năm, chỉ nuôi ra đám phế vật này sao! Tới hết đây
cho lão tử!”
Tay trái vẩy như sóng, dao không khẽ hấp, không ngờ Cửu Mệnh miêu yêu chao
đảo, khó mà dây dưa Quản Ninh.
Thất gia thừa cơ bảo Quản Ninh đi, cúi đầu bỏ chạy theo hướng khác.
Nhưng nước mắt không nhịn được chảy xuôi theo má đẹp.
Nàng biết, mười năm hai mươi năm sau này, đời này kiếp này, bất kể thế nào,
nàng cũng không quên bóng dáng của nam tử này. Nhưng chân vẫn không dám chậm,
bởi vì nàng biết, chỉ cần hơi dừng lại thì không đi được.
Hồng Cửu lấy một giữ hai người, nhưng càng chiến càng dũng, không hề rơi xuống
hạ phong. Hải Dạ Xoa biết lúc này không thể chậm trễ, nói với nam tử khôi ngô
sau lưng: “Lam Thiết quân, mời ra tay giúp ta.”
Nam tử cao lớn như bị bóng đen bao phủ mở miệng, âm thanh vang vọng, giống như
từ chấn.
“Người này không trong phạm vi hợp tác của chúng ta.”
Sát thủ làm việc đều xem thù lao, nhất là sát thủ đỉnh cấp. Không làm chuyện
ngoài nhiệm vụ, chính là luật lệ. Lâm thời muốn gia tăng thủ cấp, trừ phi ra
giá khác. Giá cả của thứ nhất Sát Liên, đương nhiên làm người hít một hơi khí
lạnh. Hải Dạ Xoa vội la lên: “Kẻ này cũng là người Đại La sơn! Hắn là con của
Hồng Bát, Hồng Bát chỉ có một con trai, vào môn hạ Đại La sơn, từng là thứ
nhất Thập Thất Giao Long bảng —— Hồng Cửu. Không phải không liên quan ngươi.”
Nhưng bóng đen vẫn bất vi sở động.
“Sớm đã nói, đệ tử Đại La sơn, do bên kinh thành giải quyết. Không phải ta ra
tay.”
“Chờ đã! Đệ tử Đại La sơn gì!”
Hồng Cửu đang giao thủ với hai người Cửu Mệnh miêu yêu và Hạn Bạt, vừa phân
thần mở miệng, lập tức bị hai người bắt được cơ hội. Một chưởng một trảo, phân
biệt đánh vào vai trái và sườn phải của Hồng Cửu.
Nhị đương gia bị đau, nhưng mắt vẫn không dời, quát bóng đen kia.
“Nói rõ ràng! Đệ tử Đại La sơn gì!”
Bóng đen kia cũng không giấu giếm.
“Ngươi là đệ tử Đại La sơn, cũng trong kế hoạch. Nhưng người chấp hành không
phải ta.”
Hồng Cửu tâm loạn như ma, đệ tử Đại La sơn, bây giờ chỉ có một người ở kinh
thành.
Kình lực của Hạn Bạt và Cửu Mệnh miêu yêu còn đang cuồn cuộn không dứt.
“Cút ngay cho ta!”
Hắn ngông cuồng phát tác, nội lực chấn động, đánh hai người văng ra mấy
trượng.
Hồng Cửu xoay tròn song chưởng, thẳng như thần long, nhào tới nam tử khôi ngô
kia.
“Nói kế hoạch của ngươi ra!”
Trước khi chưởng phong doạ người bổ đến.
Trong hắc khí lộ ra hai con ngươi xanh thẳm, yêu dị, bá đạo.
Hồng Cửu chợt cảm thấy trì trệ, cảm thấy hoảng sợ.
“Là đồng thuật!”
Nhưng cũng chỉ ngăn được hắn một khắc. Nội lực của hắn tuôn ra, giãy dụa như
mãnh hổ xuất lồng.
Tới gần, mới nhìn thấy người kia.
Người này cao như tháp sắt, hơn đám Minh Phi Chân, A Bất Lặc Tư rất nhiều.
Không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy một mặt nạ làm bằng sắt.
Đối mặt sát chiêu của Hồng Cửu, người này vẫn phản ứng lãnh đạm.
Cánh tay như thanh thép của Lam Thiết chậm rãi thò ra sau. Động tác của hắn
như trải qua mấy trăm lần cắt chém, mỗi chuyển động rất rõ ràng và mau lẹ. Mỗi
một động tác, mỗi một tấc chuyển động, đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại nhanh
đến khó mà phản ứng.
Đến khi tay hắn, nắm lấy đại đao phía sau.
Một đạo đao mang chợt hiện như sấm, cắt rách trời cao.
Ý thức của Hồng Cửu như bị cự chùy sắt thép đánh tan, tiếp theo là tiếng kinh
hô của nữ tử, tầm nhìn nhanh chóng rút lui.
—— Đại đương gia......
“Hồng Cửu! ! !”