71. Nhân Vật Anh Hùng Nhị Đương Gia (nhị)


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

“Bẩm chủ tử, không có ai.” Thủ hạ kia kiểm tra xong, trở về nói.

Nam tử trung niên cười nói: “Xem đi, Hải tiên sinh lo ngại quá.”

Nhưng lo lắng trong mắt Hải Dạ Xoa vẫn không giảm, hắn suy nghĩ, ngưng thần
nói.

“Đã xem trên tường chưa?”

Thủ hạ kia ngẩn ra: “Nhìn thì nhìn qua, nhưng bây giờ trời tối......”

Lão nhân hừ lạnh một tiếng: “Nếu địch nhân có võ nghệ cao cường, dùng Bích Hổ
Du Tường công bám vào mặt tường, ngươi làm thế nào? Phế vật.”

Thủ hạ kia mồ hôi chảy ròng ròng: “Vâng! Tiểu nhân đi tra lại.”

“Không cần, lão phu tự xem.”

Hắn trực tiếp đi đến góc tường. Lão nhân xem kỹ trái phải, không phát hiện
tung tích khả nghi. Hắn có nội công thâm hậu, kỳ thực ở xa đã có thể nghe rõ
động tĩnh nơi đây. Chỉ là người già cẩn thận, đồng thời mưu kế mà Yêu Nguyên
bọn hắn bố trí, chính là chuyện kinh thiên động địa. Bên kinh thành, tuyệt
không cho một chút sai lầm.

Nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, cũng không ngửi thấy thể khí gì.

Đang nghĩ phải chăng mình nhạy cảm, bỗng nhiên nghĩ ra: Thuộc hạ của ta toàn
là hán tử thô lỗ, trên người há không có thể khí?

“Xem ra đúng là lão phu nghĩ nhiều. Kim quản gia nói đúng, ha ha, người già
rồi, thật vô dụng.”

Kim quản gia kia cao hứng: “Nói gì vậy, Hải tiên sinh già nhưng vẫn khỏe, ngày
nào đó Yêu Nguyên cộng chủ giang hồ với chủ nhân nhà ta, tiểu nhân còn muốn
lão ngài trông nom đây.”

“Không dám không dám.”

Lão nhân vừa nói đùa với hắn, vừa lặng lẽ đặt tay lên tường, thầm vận kỳ công.

Đây là một môn nội công kỳ môn hắn luyện, gọi là >. Nếu bàn về võ công trong
Yêu Nguyên, đừng nói top 5, thủ hạ cao cường hơn Hải Dạ Xoa hắn cũng có mấy
người. Hắn có thể tích công tới địa vị Yêu Nguyên thất túc, thậm chí còn là
nhân vật nguyên lão, dựa vào công phu thuỷ chiến đứng thứ nhất trong Yêu
Nguyên thất túc.

Nói đến thuỷ chiến, lão nhân lớn lên trong nước từ nhỏ. Học nghệ thành danh
đều dựa vào thứ này. Trừ Yêu Nguyên chi chủ Thương Biệt Thệ, ngay cả Tương
Thần cũng khó mà nhìn theo bóng lưng.

Phải biết, trong nước thì cảm giác bị ngăn trở, khó biết động tĩnh địch nhân,
không khỏi rơi vào bị động. Chẳng những khó mà phát huy được thực lực bình
thường, càng dễ dàng để địch nhân chạy trốn. Môn nội công > này có thể làm
chân khí của bản thân nước chảy bèo trôi, dò xét nội tức của địch nhân trong
nước, có thể đạt tới mấy chục trượng. Bất kể tìm địch hay giao đấu đều như
hổ thêm cánh.

Lúc này thi triển trên đất bằng, lấy tường làm môi giới, tuy độ linh hoạt kém
xa trong nước, độ chính xác càng khó mà đánh đồng. Nhưng tường cứng rắn hơn xa
nước, tốc độ truyền có thể nhanh gấp mấy lần. Nếu địch nhân thật sự dùng các
loại võ học như Bích Hổ Du Tường công để bám vào tường, tất khó thoát cảm giác
của hắn.

Chiêu này của hắn đừng nói hữu tâm tính vô tâm, dù địch nhân cố tình ẩn nấp
tung tích, cũng trốn không thoát tai mắt.

Nhưng kết quả vẫn là không thu hoạch được gì.

Lão nhân thầm kinh ngạc: “Phải chăng ta nghĩ sai?

Trên mặt bất động thanh sắc, vẫn giả bộ thuận miệng phân phó thủ hạ tăng cường
tuần tra. Dù sao cũng bắt đầu lục soát, không bằng gọi thêm chút người tuần
tòa nhà kia mấy lần.

Phân phó xong liền cười cười nói nói rời đi với Kim quản gia.

Hải Dạ Xoa nghi thần nghi quỷ —— chân này mới rời khỏi —— bọn thủ hạ của hắn
liền phân tán ra.

Những người này không phải yêu tộc của Hải Dạ Xoa. Yêu tộc của hắn thiên về
thuỷ chiến, xưa nay không hành tẩu tại lục địa nhiều. Đương nhiên lúc diệt
Hồng Cửu ngày mai, bọn hắn cũng sẽ trình diện, lúc này tất nhiên không ở đây.

Những thủ hạ này, phần lớn là người mới mà thất túc thu tới huấn luyện ra
trong hai mươi năm ẩn cư. Tuy võ công không tính là cao, trông nhà hộ viện
cũng đủ rồi.

Bọn hắn tự có lộ tuyến tuần tra, có một ít đi gọi người, có một ít thì hành
tẩu theo lộ tuyến. Bọn hắn tuần tra mỗi ngày, đã tuần tòa nhà này không biết
bao nhiêu năm, đọc thuộc lộ tuyến như chảy, nhắm mắt cũng đi được.

Đột nhiên, hai người tuần tra lại thấy đằng trước có hai người đi tới.

Theo lý thuyết, nếu bọn hắn hiểu quy củ, há có thể đấu đầu nhau? Không nhịn
được nổi lòng nghi ngờ. Một người trong đó liền quát: “Các ngươi là phòng nào?
Đứng yên đừng nhúc nhích —— “

Còn chưa nói xong đã bị một đại thủ ấn mặt, bị đè ngã trên mặt đất cùng người
bên cạnh. Đồng thời hôn mê bất tỉnh.

Hồng Cửu mặc quần áo của hạ nhân tòa nhà này —— thậm chí không kịp thở ra một
hơi, mắng nguy hiểm thật —— lại có hai người đi tới.

Phương Tiểu Ngư bên cạnh đột nhiên hô: “A, ai ở bên kia tường!” Hai người kia
vội vàng qua xem, chỉ thấy bên kia tường không có gì. Trở về bên này, người
kêu hàng cũng không thấy. Không nhịn được bóp đầu hô gặp quỷ.

“Phù, mẹ kiếp, nguy hiểm thật.”

“Phù.” Phương Tiểu Ngư cũng vỗ ngực: “Hù chết ta.”

Hồng Cửu ném hai người bị hắn ấn ngất vào trong bụi cây, đắp lên chút đất. Tối
nay không phải trăng tròn, không cố ý lục soát nơi này thì không phát hiện
được.

“Tiểu tử ngươi phản ứng rất nhanh a, còn biết giương đông kích tây.”

“Khách khí khách khí.” Phương Tiểu Ngư ôm quyền cười nói, “Hồng đại ca cũng
phản ứng nhanh, nếu cứ ở trên tường, cho dù Bích Hổ Du Tường công của ngươi
luyện như thạch sùng thật, sợ rằng vẫn tránh không thoát.”

Tiếp theo kể chuyện Hải Dạ Xoa có luyện một môn >.

Hồng Cửu vuốt cằm: “Ta biết lão già kia rất âm hiểm, nhưng không ngờ nham hiểm
đến mức đấy. Tiểu Ngư tử, ngươi cũng khá tốt, chuyện này cũng biết.”

“Ta từng xem bọn hắn trong sách, chỉ là ta không biết võ công, không biết hắn
có dùng không.”

“Không cần khách khí, có bản lãnh chính là có bản lãnh.”

Nhưng cũng không để bản sự kỳ dị của Phương Tiểu Ngư trong lòng, không đề cập
tới.

“Nhóm người này bị kinh hãi, khẳng định sẽ trắng trợn điều tra, chúng ta tìm
một chỗ trốn trước. Xem rõ ràng địa hình nơi này, lại rải mồi lửa khắp nơi.
Chờ lúc bọn hắn phát hiện, hì hì, làm bọn hắn cứu cũng không nổi.”

“Tòa nhà này rất kỳ quái......”

Vừa nói, Thất gia vừa đánh giá xung quanh.

Lúc này một đội người đi qua.

Làm Thất gia càng nhíu mày.

Đó là một đội nữ tử cầm quần áo đồ trang sức, tuy dáng đi thẳng tắp, cử chỉ tư
nghi đoan trang, nhưng vừa nhìn đã rõ, những người này không biết võ công.

Quản Ninh không nhìn ra đầu mối nào, nhìn rất lâu, chờ các nàng đều đi, mới
hỏi.

“Những nữ tử này đều không biết võ công a.”

Thất gia thì cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm, dường như đang tính toán nhiều lần.
Rất lâu sau rốt cuộc ngẩng đầu nói.

“Không đúng, nơi này rất khác thường.”

Quản Ninh không hiểu ra sao: “Khác thường ở đâu? Các nàng...... Chỗ đồ trang
sức kia tuy đáng giá, nhưng không có uy lực gì? Ngươi lo lắng có độc trong đám
đồ trang sức kia?”

Thất gia lắc đầu.

“Đám đồ trang sức kia không sao, những nữ tử kia đều không biết võ công. Nơi
này tràn đầy huyền cơ, nhưng mấu chốt nhất vẫn là sở thuộc.”

“Sở thuộc?”

Thất gia trịnh trọng nói.

“Cách đi của những nữ tử vừa rồi, ngươi có biết ở đâu không?”

Quản Ninh hồi tưởng, tư thế đi lại của những nữ tử vừa rồi đích thực hơi kỳ
quái, nhưng không thể nói kỳ quái ở đâu. Chỉ cảm thấy các nàng đi rất thẳng,
đoan trang đến...... Quá đáng.

Dù ở phủ thượng của sư phụ, cũng không thấy như vậy.

“Đó là lễ nghi của vương gia.”

Thất gia chậm rãi nói.

“Ta từng thấy trong Bắc Chiến thiên vương phủ...... Chỉ có đương kim hoàng tộc
họ Lý, mới có thể huấn luyện được cung nữ như vậy. Tòa nhà này rốt cuộc của
ai?”


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1181