70. Nhân Vật Anh Hùng Nhị Đương Gia (nhất)


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

“Chúng ta chia ra hành động.”

Bay qua mái tường, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, xác nhận xung quanh không có
dấu hiệu tuần tra hoặc theo dõi, nhị đương gia quyết định rất nhanh, bình tĩnh
nói.

“Nhiệm vụ chủ yếu tối nay, ta giết người, ta phóng hỏa. Ba người các ngươi ở
một bên, ai có ý kiến?”

“Ta.” Thất gia nhấc tay.

Nhị đương gia thân dân nói: “Thất tiểu thư, ngươi có cao kiến gì?”

“Đây là phương lược hỗn trướng gì.”

Hồng Cửu khoát tay: “Nói sớm, khen người chọn lúc mà. Ngươi muốn thế nào?”

“Sao ngươi toàn một mình làm bừa? Nơi này đầm rồng hang hổ, chúng ta không
biết gì cả, sao nói xông liền xông?

Hay là, ngươi giết người phóng hỏa có sách lược đặc thù?”

“Còn cần sách lược?” Hồng Cửu sờ ót: “Xông vào là xong. Ta đã thất thủ bao giờ
chưa?”

“Chưa hẳn. Vận khí của ngươi rất kém, nhớ lúc hai ta mới quen? Ngươi thua ta
thế nào?”

“Ờ, hai ta mới quen......” Nhị đương gia sa vào một chút hồi ức.

Xa nhớ lúc ấy, đầu tiên là hơi cứng, tiếp theo liền cảm thấy mềm mại. Hơi hạ
xuống, dường như năm ngón tay rơi vào một chỗ không nhổ ra được......

“Quen cái đầu ngươi!”

Trên đầu liền ăn một đập.

“Ngươi nghĩ gì đấy? !”

Quản Ninh và Phương Tiểu Ngư đều từng thấy bản sự Hồng Cửu, không dễ tin ngay.

“Hồng đại ca, ngươi thua Ôn tỷ tỷ thật sao?”

“Lão ca, thương hương tiếc ngọc a.”

Thất gia đắc ý bĩu môi, cười lạnh một tiếng.

“Nói bậy!”

Hồng Cửu lập tức không vui. Nhị đương gia ta đường đường là một mãnh nam tử
của Đại La sơn, sao lại hèn nhát thương hương tiếc ngọc?

“Lúc ấy ta đánh nàng như chơi nhé! Ngươi nhìn, lúc ấy ta xoay tay như này, nhẹ
nhàng đẩy về phía trước như này.” Hồng Cửu khoa tay, bàn tay đẩy về phía
trước.

Không chú ý Thất gia ở đối diện hắn, mà Thất gia đang lưu tâm cảnh giác xung
quanh, cũng không chú ý. Một chưởng này vừa vặn tái diễn vụ án.

Quản Ninh: “Ha ha.”

Phương Tiểu Ngư đỏ mặt che mắt.

Thất gia ngây người.

Hồng Cửu thì...... Thoạt đầu là hơi cứng, nhưng tiếp theo liền cảm thấy mềm
mại, hơi hạ xuống, năm ngón tay rơi vào một chỗ dường như không nhổ ra
được......

Dưới màn đêm vang lên một tiếng bạt tai trong trẻo.

Sau đó, bọn hắn cưỡng chế chia thành Quản Ninh và Thất gia một tổ, Phương Tiểu
Ngư và Hồng Cửu một tổ.

Loại bỏ nguyên nhân bất đắc dĩ —— bởi vì trong hai người, chỉ có Quản Ninh mới
kéo được Thất gia đang tức điên, nhất định phải bổ Hồng Cửu —— bố trí như vậy
rất lý tưởng.

Chỉ nói chiến lực và kinh nghiệm giang hồ, phân phối như vậy cũng cân bằng
tuyệt hảo.

Thất gia —— võ công nhất lưu, tâm tư cẩn thận đi cùng Quản Ninh —— võ công cao
cường nhưng tính cách tùy hứng, dễ bị phát hiện.

Nhị đương gia —— võ công siêu nhất lưu, kinh nghiệm phong phú thì đi cùng
Phương Tiểu Ngư —— sơ nhập giang hồ.

“......”

“......”

Hai người đi đến sân nhỏ, nhất thời không nói chuyện.

Dời đi hồi lâu, Phương Tiểu Ngư rốt cuộc nói: “...... Mặt đau không?”

“Không sao.” Nhị đương gia sờ mặt.

“Xoa cái này khỏi rất nhanh.” Phương Tiểu Ngư đưa một bình thuốc qua.

“Đại trượng phu xoa thuốc làm gì.” Nhị đương gia cầm tới, “Dễ dùng không?”

“Rất tốt, sư phụ ta trị thương cho người, khỏi rất nhanh.”

“Sư phụ ngươi a.” Hồng Cửu vừa vò mặt, thưởng thức bình sứ nhỏ màu gan heo,
“Đại hào là gì a, thuốc của hắn làm rất sang trọng.”

Phương Tiểu Ngư che miệng: “Sư phụ ta không cho nói hắn.”

“Vậy không cho nói đại hào, nói bản danh không sao chứ.”

“Nói cũng đúng.” Phương Tiểu Ngư gãi gãi đầu, “Bản danh của hắn là Phương Thủy
Ngư.”

“Ha ha? Thủy Ngư, đây không phải vương bát sao?”

Đột nhiên tai khẽ động, Hồng Cửu một tay che miệng Phương Tiểu Ngư, thân thể
rẽ ra ngoài như gió lốc, nằm sấp ở góc tường bên kia.

“Im lặng.”

Một lúc lâu sau, trông thấy một lão nhân dẫn một nhóm người, giơ đuốc cầm gậy,
bước nhanh tới nơi này.

“Là nơi này...... Rõ ràng vừa rồi có âm thanh truyền đến. Các ngươi đi khắp
nơi xem, phải chăng có ngoại tặc.”

Lão giả phân phó, hai mươi hán tử thân thủ mạnh mẽ liền phân tán ra bốn phía,
tìm kiếm trái phải.

Một hán tử trung niên mặc cẩm y đứng bên cạnh lão giả, chắp tay mà đứng, dường
như không phải dưới tay hắn. Có vẻ ngang vai ngang vế với lão nhân.

“Hải tiên sinh, vì sao cẩn thận như vậy?”

Hải Dạ Xoa trầm ngâm nói.

“Ta cảm thấy tối nay có gì đó, trong lòng không dễ chịu.”

“Hải tiên sinh yên tâm. Nơi đây vô cùng kín đáo, bất kể ai dám xông vào, đều
phải xem phân lượng của mình. Hai mươi năm qua, có người nào dám tới?”

Hải Dạ Xoa không tiếp lời, dường như ngoảnh mặt làm ngơ với ý kiến của nam tử
này.

Mà góc tường nơi đám Hồng Cửu ẩn thân, đang có bốn người đi qua.

Nam tử trung niên kia đã quen với tính cách của hắn, cười ha ha.

“Sáng sớm ngày mai, đợi chúng ta thả ra tín hiệu, lão ngài chờ xem bọn hắn quỳ
xuống đất cầu xin tha thứ đi.”

Hải Dạ Xoa giơ tay lên, ngắt lời hắn nói.

Ánh mắt lạnh lẽo, chỉ nhìn chằm chằm chỗ kia.

Sư phụ thường nói, nếu sau này hành tẩu giang hồ, nhìn thấy một cô nương tên
Diệp Diệp Tâm thì gửi cho nàng một câu.

Lúc nói lời này, hạp vương Tương Tư hạp —— làm theo ý mình xưa nay —— chống
đao thở dài, trong lời nói có tiếc nuối sâu sắc. Cuối câu có sự hối hận nhàn
nhạt, luôn bị Quản Ninh nhạy bén nghe lọt.

Hồi tưởng lại dung mạo kiều diễm, mị thái thiên thành của Diệp Diệp Tâm, trong
lòng Quản Ninh ngũ vị hỗn tạp.

Diệp cô nương này mỹ mạo như vậy, thật khó quên a.

Sư phụ a sư phụ, uổng cho ngài danh xưng tình thánh. Ngài luôn nói, chí ái
trong cuộc đời là sư nương, đệ tử này tin. Nhưng sợ rằng, thứ hai cuộc đời
chính là Diệp cô nương đi. Haiz, quạ đen thiên hạ vẫn đen, sư phụ ta cũng
không thể ngoại lệ.

Trong lòng không nhịn nổi oán thầm, cắm đầu đi theo Thất gia, chỉ nghe thấy
phía trước vang lên một câu.

“Thật là kỳ quái.”

Quản Ninh cảm thấy hậm hực, vô ý thức tiếp lời: “Đúng đấy, chuyện này thật là
kỳ quái. Sư phụ ta tốt như vậy......”

“Ai nói sư phụ ngươi?”

“Hả?” Mới phát hiện Thất gia đã dừng bước, cau mày nhìn mình.

Quản Ninh mới biết mình suy nghĩ hỗn loạn, không khỏi lỡ lời, xấu hổ nói: “Xin
lỗi, vừa rồi tiểu sinh thất thần. Ờ ờ, đúng, đích thực kỳ quái. Ngươi nói, sao
Hồng Cửu đại ca cứ làm bừa.”

“Cũng không nói hắn!”

Nói đến Hồng Cửu, Thất gia gần như tức nổ phổi. Gia hỏa này nào chỉ làm bừa,
căn bản là lưu manh.

Một lần thì cũng thôi đi, vậy mà còn có lần thứ hai, rõ ràng hắn cố ý! Nhìn
Thất gia lộ ra hung quang, gần như muốn rút kiếm chém chết đồ lưu manh đó,
Quản Ninh vội vàng nói.

“Ôn cô nương, ngài vừa nói cái gì kỳ quái?”

“Ờ.”

Thất gia hoàn hồn, ‘À ờ’ suy nghĩ một hồi.

“Ta nói tòa nhà này rất kỳ quái.”

Thất gia vốn cẩn thận, chỉ cần tỉnh táo lại, liền dần dần phát hiện điểm không
bình thường trong phủ đệ này.


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1180